Song Tu

Chương 35




Sau khi dọn dẹp xong hai người cũng không dám đi ngay, sợ ma đạo có thể phái nhóm thứ hai đến nên hai người mai phục trong rừng cây, thứ nhất là để quan sát có ma tu đuổi theo không, thứ hai là lợi dụng khoảng thời gian nay khôi phục linh khí bị hao tổn khi đánh nhau.

Không biết là ma đạo quá tín nhiệm nam tử gầy còm kia có thể thành công, hay là vì nguyên nhân gì khác mà bọn Chung Kì Nguyên nấp trong rừng cây liên tiếp ba ngày vẫn không hề thấy bóng dáng ma tu nào.

“Chúng ta đi Hàng Châu xem xét tình hình trước!” Chung Kì Nguyên nói.

Trách nhiệm làm y cần phải đi xem bọn Yến Hiểu có bình an tới Hàng Châu không, nói cách khác, nhiệm vụ chỉ hoàn thành một nửa sẽ làm lòng y rất khó chịu.

“Cũng được, thăm họ xong chúng ta lập tức về Như Ý cốc.” Tào Phẩm gật đầu đồng ý.

Thủ đoạn của ma đạo ngày càng thâm độc, lần này cửu tử nhất sinh mới tiêu diệt được quân địch nhưng lần sau chưa chắc may mắn như vậy, ngọc bội kia của Nguyên Nguyên rõ ràng là thứ chỉ dùng được một lần, nếu lại có lần nữa thì ngọc bội cũng không cứu được bọn họ. Tào Phẩm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Như Ý cốc là an toàn tuyệt đối, có cho đám ma tu này một vạn lá gan cũng không dám đặt nửa bước chân vào Như Ý cốc.

“Vậy chúng ta đi nhanh thôi!”

Lo lắng cho an nguy của bọn Yến Hiểu, bọn Chung Kì Nguyên cũng không để ý được nhiều, thừa lúc đang tối điều khiến pháp khí lặng lẽ bay về phía Hàng Châu.

Theo ký hiệu liên lạc bí mật Yến Hiểu để lại, họ đã thuận lợi tìm ra nơi bọn Yến Hiểu đặt chân.

“Kì Nguyên biểu ca, cuối cùng cũng đợi được các huynh!” Yến Hiểu vừa thấy họ liền vui vẻ chạy từ trong viện ra, những đứa nhỏ khác cũng lục tục kéo ra từ trong phòng.

Nhìn thấy bọn Yến Hiểu đều bình an vô sự, Chung Kì Nguyên mới thở dài nhẹ nhõm, “Các đệ không việc gì là ta yên tâm rồi.”

“Nguyên nhi.” Một nam tử trung niên phúc hậu bước ra.

“Tiêu thúc?” Chung Kì Nguyên nhận ra nam tử này là một người chú trong Chung gia, là một trong chín vị trưởng lão kết đan của Chung gia.

“Chiến sự ở tiền tuyến hiện giờ rất ác liệt, lão tổ tông bảo ta báo tin cho cháu, đưa người đến nơi thì nhiệm vụ của cháu cũng hoàn thành, chuyện chính ma đại chiến cháu không cần tham dự vào nữa, cháu với Tào tiên sinh có thể đi được rồi.” Nam tử phúc hậu tuy lớn tuổi hơn Tào Phẩm nhưng tu vi Tào Phẩm lại cao hơn hắn một bậc nên lúc xưng hô với Tào Phẩm cũng phải tôn trọng.

“Vậy mấy đệ ấy -” Chung Kì Nguyên chỉa chỉa bọn Yến Hiểu.

“Chúng ta đã chuẩn bị xong thân phận mới cho chúng, mấy đứa sẽ dùng thân phận mới xuống nhân gian giới sống một khoảng thời gian đến khi chiến tranh chấm dứt. Việc này sẽ có trưởng lão trong tộc thu xếp, cháu không cần quan tâm.”

Xem ra tứ đại gia tộc đã sớm chuẩn bị xong xuôi, mọi chuyện đã chuẩn bị chỉ chờ y đưa người tới.

Nếu lão tổ tông đã nói như vậy –

“Được rồi, Tiêu thúc giúp cháu chuyển lời đến lão tổ tông, Nguyên nhi hổ thẹn, tu vi thấp kém nhưng chỉ cần có gì cần Nguyên nhi giúp thì cứ đến Như Ý cốc tìm cháu, Nguyên nhi muôn lần chết cũng không chối từ.”

Tiêu thúc nghe vậy thì bật cười ha hả, “Lão tổ tông nào nỡ để cháu chết! Cháu cứ yên tâm ở Như Ý cốc tu luyện đi, ma đạo nhìn thì khí thế mạnh mẽ nhưng chính đạo chúng ta cũng không sợ chúng. Cho mấy đứa trẻ này đi cũng chỉ là giữ lại đường lui cho ngày sau, tình huống cũng không nghiêm trọng như mấy đứa nghĩ đâu.”

Hy vọng như vậy!

Chung gia sinh y nuôi y, muốn y trơ mắt nhìn Chung gia sụp đổ trong chiến tranh không người thừa kế là điều không thể.

Cả đêm im lặng.

Sáng sớm hôm sau Tào Phẩm và Chung Kì Nguyên không quấy rầy ai, im lặng bỏ đi.

“Tiêu thúc nói tiền tuyến chiến sự căng thẳng, xem ra ma đạo đưa nhiều tay chân đến đều ở tiền tuyến. Thảo nào chúng ta đợi trong rừng cây ba ngày vẫn không thấy một tên ma tu nào đuổi theo.”

“Nơi này cách Như Ý cốc không còn xa, nếu đi không ngừng thì chỉ trên dưới nửa tháng là tới nơi. Hiện giờ ma tu không rảnh bận tâm tới chúng ta nên nửa tháng này chúng ta chắc cũng không cần lo lắng đám ruồi bọ làm phiền.” Tào Phẩm xem như sợ đám người ma đạo đó.

Hai người đi ngày đi đêm, cuối cùng nửa tháng sau cũng tới Như Ý cốc.

Lúc này, hai người đã rời khỏi Chung gia gần nửa năm.

Lúc trước Tào Phẩm từ Như Ý cốc tới Chung gia chỉ mất thời gian một tháng, đường về so với lúc đi nhiều hơn năm tháng!

Nghĩ chắc hai sư phụ cũng chờ đến sốt ruột rồi!

“Đây là Như Ý cốc.” Chung Kì Nguyên nhìn trái nhìn phải, rất không xác định hỏi.

Hai ngọn núi lớn đâm thẳng vào mây, giữa núi có một thôn trang nho nhỏ, nước chảy dưới cầu, khói bếp lượn lờ, không khí hài hòa.

Nhưng –

Đây rõ ràng là một thôn xóm của người phàm mà, liếc mắt đã nhìn ra không có người tu luyện nào, hơn nữa y hoàn toàn không cảm nhận được linh khí ở đây nồng hơn nơi khác! Nơi này với người phàm có lẽ là nơi thế ngoại đào nguyên, nhưng với những người tu tiên như họ thì căn bản là một nơi rất bình thường, nơi này nào có dáng vẻ linh khí đệ nhất thế gian như miệng Tào Phẩm nói.

“Ha ha, nếu càn khôn dễ bị nhìn thấu như vậy thì nơi này sẽ không phải linh mạch đệ nhất thế gian!” Tào Phẩm không thèm để ý nghi ngờ của Chung Kì Nguyên, “Nào, đi theo ta.”

“Tiểu Tào, đã lâu không gặp, đi rèn luyện ở đâu vậy?” Một ông chú gánh hai bó củi vui vẻ chào hỏi Tào Phẩm.

“Chú Lí, gần đây thân thể có khỏe không?”

“Nhờ phúc cậu, thân thể coi như cường tráng. Gặp tiên sư thì cậu nhớ giúp tôi chào hỏi hai vị tiên sư.”

Vài thôn dân khác thấy Tào Phẩm cũng đều vui vẻ bước đến chào hỏi Tào Phẩm.

Chung Kì Nguyên khó tin nhìn Tào Phẩm vui vẻ tám chuyện với một đám người phàm. Đối với y đây quả thật là một chuyện vô cùng lạ lùng.

Người tu luyện như họ ngẫu nhiên cũng sẽ đến nhân gian giới rèn luyện, nhưng bất luận bọn họ dùng thân phận gì ở nhân gian thì trong lòng bọn họ vẫn xem thường người phàm, cảm thấy người phàm ăn ngũ cốc hoa màu thô tục không chịu nổi, hơn nữa bọn họ không thể tu luyện, không có pháp lực, sinh mệnh ngắn ngủi, căn bản khác người tu tiên bọn họ một trời một vực.

Mà người phàm ở nhân gian giới với người tu tiên bọn họ cũng là ngưỡng mộ kính trọng, họ chỉ cần thoáng làm chút phép thuật đơn giản trước mặt người phàm bọn họ đã vội vàng dập đầu chào hỏi, vẻ mặt kính sợ.

Bình thản trò chuyện với thôn dân những việc bình thường như Tào Phẩm, trước kia ngay cả nghĩ y cũng chưa từng nghĩ đến.

Tào Phẩm không tỏ vẻ tài trí hơn người, nhóm thôn dân cũng không cảm thấy Tào Phẩm cao không với tới, song phương đều có thân phận ngang hàng.

“Nguyên Nguyên, đệ đứng ở đó làm gì? Mau lại đây.”

“Tiểu Tào, cậu bạn này là ai vậy? Lần đầu tiên thấy cậu mang theo người về!” Chú Lí đã lớn tuổi, giọng nói rất vang dội làm một đám thôn dân đều nhao nhao hỏi Tào Phẩm thân phận của Chung Kì Nguyên.

“Ha ha, vợ cháu đấy!”

Chung Kì Nguyên nghiến răng nghiến lợi, đồ ngốc này lại ăn nói lung tung.

“Ai da, tiểu Tào à, vợ cậu thật đẹp nha, còn đẹp hơn cả cậu nữa.” Một đại nương đánh giá Chung Kì Nguyên xong thì nói như vậy.

Chung Kì Nguyên lảo đảo suýt ngã, dân phong ở đây cũng quá dũng cảm rồi, không chỉ không hề ngăn cách với người tu tiên, cùng ngồi cùng ăn mà ngay cả vợ là nam cũng có thể lập tức chấp nhận.

Nghe thấy đại nương khen vợ mình đẹp, Tào Phẩm sướng đến mức cái đuôi cũng sắp vểnh lên trời, “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là vợ nhà ai!”

Vất vả mãi mới thoát khỏi vòng vây của thôn dân, Chung Kì Nguyên đã đau đầu không chịu nổi, rất nhiều vấn đề của nhóm thôn dân làm y không đỡ nổi, gì mà nhà cửa ở đâu, nguyên quán nơi nào, cha mẹ còn không, có mấy huynh đệ, ngày sinh tháng đẻ, cuối cùng cả chuyện phòng the của y với Tào Phẩm cũng có người hỏi, như thế bảo sao y không tái mặt.

Tào Phẩm ở bên cạnh cười như nông dân được mùa, Nguyên Nguyên thật thà quá đi, người ta hỏi cái gì bèn ngoan ngoãn trả lời cái ấy, không biết dùng công phu thái cực gì hết.

“Còn cười hả, còn không đi mau!” Chung Kì Nguyên giục giã Tào Phẩm đi mau, người ở thôn này rất đáng sợ, so với đám ma tu kia còn đáng sợ gấp đôi, y tình nguyện đánh nhau với mười tên ma tu cũng không muốn trả lời một vấn đề của mấy thôn dân này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.