Song Tu

Chương 29




“Đợi sau khi quay về Như Ý cốc gặp sư phụ, chúng ta đi tìm chỗ dồi dào nguyên khí thổ và hỏa, bổ sung toàn bộ ngũ hành thuộc tính mà linh căn của đệ không có. Như vậy tốc độ tu luyện của đệ sẽ còn nhanh hơn!”

“Được, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ đi.”

Hai người yêu nhau nắm tay cùng rong ruổi dạo chơi, nghĩ cũng thấy mãn nguyện không gì sánh được!

“Nhưng mà trước đó phải giải quyết xong chuyện ma đạo trước đã, ta cũng không muốn mỗi ngày bị ma tu đuổi theo sau mông.” Ma tu có tiếng là có thù ắt báo, Tào Phẩm không tin chúng bị thiệt lớn mà còn có thể làm như không có gì.

“A, huynh không nói ta cũng suýt quên, chúng ta về Yến gia trước tìm cha ta và mọi người báo lại tình hình thôi!” Mấy ngày nay y đều bế quan tu luyện, ném hết mấy chuyện bên ngoài ra sau lưng, giờ Tào Phẩm nói đến mới nhớ ra.

“Ừm, đi thôi! Mấy người lão tổ tông nghe nói đệ bị thương thì sốt ruột vô cùng, cũng nên trở lại báo tin cho họ.” Tào Phẩm phóng xuất pháp khí, cùng Chung Kỳ Nguyên nhảy lên bay về phía Yến gia.

Dọc theo đường đi như họ sở liệu, hộ vệ Yến gia nghiêm mật lên rất nhiều, họ bị đến ba người ngăn lại kiểm tra.

“Tình hình như không tốt lắm!” Chung Kỳ Nguyên nói nhỏ.

Tào Phẩm gật đầu tán thành, không khí tràn ngập cảm giác căng thẳng của cuộc đại chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Hai người tới gặp Yến gia lão tổ trước, dù sao cũng đã mượn chỗ của người ta tĩnh dưỡng. Sau khi khách khí qua lại mấy câu với Yến gia lão tổ, hai người cáo từ đi ra, tới thẳng lầu các Chung gia đang ở.

“Nguyên nhi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc các con trở về.”

Thấy Chung Kỳ Nguyên bình an vô sự, hai người trưởng bối Chung gia mới có thể thở ra một hơi.

“Nguyên nhi đã khiến lão tổ tông và phụ thân lo lắng rồi!” Lời nói đầy quan tâm của Chung gia lão tổ và Chung phụ khiến Chung Kỳ Nguyên có chút bất ngờ, có Tào Phẩm bên người theo lý không cần quá căng thẳng chứ!

“Nguyên nhi, con thu dọn một chút, ngày mai hãy rời Yến gia bảo cùng Tào tiểu hữu.” Chung gia lão tổ trầm giọng nói.

“Gì cơ?”

Chung Kỳ Nguyên và Tào Phẩm đều thất kinh, quá đột ngột! Rời Yến gia bảo, là muốn bọn họ đi đâu?

Chung gia lão tổ thở dài, “Đây là một cố sự rất dài, các con ngồi xuống từ từ nghe ta nói đi!”

Tu luyện từ thuở ban đầu đã chia thành hai loại, tu tiên và tu ma.

Tu tiên chính là lấy phi thăng tiên giới làm mục đích cuối cùng, mà tu ma cũng có thể phi thăng nhưng là lên Ma giới.

Khác biệt lớn nhất của tu tiên và tu ma nằm ở tốc độ tu luyện. Tu ma ở tu luyện tảo kì (kì đầu tiên) là dựa vào tà môn ma đạo, tốc độ tu luyện cực kì nhanh, nhưng tỉ lệ tẩu hỏa nhập ma cũng vô cùng cao. Tu tiên thì không vậy, tu tiên chú ý đến tuần quy đạo củ (khuôn phép, nền nếp cũ), tốc độ tu luyện tảo kì chậm nhưng nền tảng vững chắc, không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng con đường tu luyện, trăm sông đổ về một biển, dù chính đạo tu tiên hay ma đạo tu ma, dù tốc độ tu luyện nhanh hay chậm, không thay đổi đều cần lượng lớn tài nguyên để tu luyện.

Linh sơn bảo địa trên thế gian có mấy nơi, sao có thể thỏa mãn nhu cầu của đông đảo tu sĩ?

Chính đạo và ma đạo đều muốn gắng hết sức để có được càng nhiều tài nguyên tu luyện, thế nên cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên không thể tránh được nổ ra!

Chiến đấu giằng co mấy năm, hai bên tử thương vô số, nhưng đều cắn chặt răng không chịu nhượng bộ, rất có tinh thần thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.

Cuối cùng, bởi mấy năm chiến tranh liên tục, nguyên khí trời đất đều bị phá hỏng quá nghiêm trọng, kinh động đến cả nhất giới chi chủ (người đứng đầu một giới).

Nhất giới chi chủ tức giận, hung hăng trách cứ thủ lĩnh hai bên chính ma một trận, cưỡng chế hai bên ngừng chiến, lại phái sứ giả đến phân phối tài nguyên một lần nữa.

Từ đó về sau, hai bên chính ma lấy sông Hoài làm ranh giới, chính đạo ở phía Nam sông Hoài, ma đạo ở phía Bắc sông Hoài, cả hai đều tự giác phân chia không quấy rối đối phương.

“Nhất giới chi chủ?” Chung Kỳ Nguyên mở to mắt, đây là lần đầu tiên y nghe đến danh xưng này.

“Các con còn nhỏ tuổi, không biết cũng chẳng lạ.” Chung gia lão tổ giải thích, “Nhân giới chúng ta chỉ là một trong số rất nhiều giới, theo ta được biết còn có linh giới, yêu giới, thú giới, Tu La giới cùng nhân giới chúng ta là đồng cấp về tầng giới, tiên giới mà chúng ta thường nói là thượng giới, là tầng giới bậc cao của chúng ta. Mỗi một giới đều có một giới chủ, giới chủ này chính là chủ nhân của một giới, tất cả mọi vật trong giới đều tuần hoàn theo quy củ của Người. Giới chủ không bao giờ can thiệp vào chuyện trong giới, chỉ có một điều giới chủ muốn mọi người trong giới đều phải tuân thủ nghiêm ngặt, đó là không được phá hỏng cân bằng của nguyên khí.”

Chiến tranh hai bên chính ma khiến Nhất giới chi chủ trách cứ bởi chiến đấu quá kịch liệt, có thể làm nguyên khí trong trời đất mất đi cân bằng.

Nhất giới chi chủ đứng ra điều đình, cuộc chiến của hai bên chính ma rốt cuộc tạm thời kết thúc.

Nhưng thời gian trôi qua, hơn mười năm qua đi, nguyên khí bị thương tổn trong cuộc chiến năm đó dần khôi phục lại, một số người có dã tâm lại bắt đầu không chịu được nhàn rỗi, đem chủ ý đánh đến bờ sông bên kia.

Người bên kia chắc chắn cũng không phải đèn dầu cạn, hăng hái phản kích, chiến tranh lại nổ ra —

Nhưng đã có vết xe đổ, lần này chiến đấu hai bên đều rất ăn ý khống chế trong phạm vi nhất định.

Cứ như vậy, chính đạo cùng ma đạo hai bên lâu năm đối địch, cứ mười tám năm lại đấu một trận, khoảng trăm năm sau lại đánh lớn một trận.

Tính theo thời gian, đã cách lần cuối khai chiến cùng ma đạo hơn một trăm hai mươi năm. Mấy năm nay, ma đạo bên kia phát triển rất mạnh, yêu cầu về tài nguyên cũng ngày càng tăng. Các môn phái vì tranh đoạt tài nguyên đều liên tiếp tranh đấu, tài nguyên tu luyện khan hiếm khiến họ phải dời tầm mắt sang phía chính đạo bên này.

Một số nguyên anh lão quái đã sớm nhìn ra manh mối dự định của ma đạo, nhưng họ không ngờ ma đạo đã duỗi tay vào sâu như vậy, đến nguyên anh tu sĩ của chính đạo cũng có người của chúng.

Những người nhạy cảm một chút đã ngửi thấy mùi vị bất thường, công kích của ma đạo lần này khả năng quy mô không nhỏ.

“Chiến đấu rất khắc nghiệt, trên chiến trường không ai quản ngươi là thiên linh căn hay cái gì căn, bảo toàn tính mệnh mới là quan trọng nhất. Thế nên, ta và phụ thân của con đã thương lượng, con là hi vọng của Chung gia chúng ta, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy, chúng ta quyết định để con rời đi, rời xa trận chiến này.”

“Hơn nữa —“ Chung gia lão tổ chuyển đề tài, nói với Tào Phẩm, “Tào tiểu hữu, sư môn của cậu hẳn đã cấm tham gia vào tranh đấu của các môn phái đúng không!”

Chung gia lão tổ xem ra biết rất rõ về sư môn của Tào Phẩm.

Sau khi Tào Phẩm thừa nhận, ông tiếp tục nói, “Nguyên nhi, con là bầu bạn của Tào tiểu hữu, cũng coi như một nửa là người của sư môn cậu ấy, con lại càng không được tham gia vào lần tranh đấu này.”

“Thế nhưng —”

Chung gia lão tổ khoát khoát tay, “Không được thế nhưng, con cho rằng chỉ có Chung gia chúng ta làm như vậy sao? Con sai rồi, môn phái nào cũng đều làm như vậy, để đệ tử trẻ tuổi tư chất tốt rời đi, đó là chứng minh mỗi phái truyền thừa sau đại chiến có thể tiếp tục kéo dài. Chung gia chúng ta không chỉ có con, mấy huynh đệ trong tộc của con ta cũng gửi thư cho người đưa bọn chúng đến nơi an toàn. Đại quân của ma đạo hiện giờ đã áp sát, con không cần nghĩ nhiều nữa, ngày mai lập tức rời đi. Ta đã nhất trí với Yến lão đầu, mượn truyền tống trận bí mật của họ đưa con và Tào tiểu hữu rời khỏi Yến gia.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.