Nghe đến đây, khoé môi Tịch Cảnh Dương nhếch lên:"Bảo vệ người ta như thế lại bảo không có ý gì? Mặc Bắc Hàn, cậu xem tôi là kẻ ngốc à?"
Mặc Bắc Hàn bị nói thế cũng không thay đổi sắc mặt, anh bình tĩnh trả lời:"Trong phòng lúc đấy chỉ còn tôi và cậu ta, cùng với hai đồng đội của tôi đang đứng canh gác bên ngoài. Hai người đồng đội kia dù sao cũng không ở quá gần vụ nổ, chỉ bị xây xước ngoài da. Còn Evan và tôi trực tiếp ở trong phạm vi phát nổ, thân là một người lính, tôi phải có trách nhiệm bảo vệ người dân."
Tịch Cảnh Dương nhướng một bên mày, thâm sâu nhìn chằm chằm vào người bạn của mình:"Vậy phiền ngài thiếu tướng đây cho tôi biết, vì sao Evan lại có mặt ở nhà ngài vậy? Chẳng phải với thương thế bây giờ của ngài, nên ở lại bệnh viện quân y điều dưỡng sao?"
Mặc Bắc Hàn ngay lập tức nhíu mày ghét bỏ:"Mẹ nó! Cậu có thôi đi không! Dùng kính ngữ với ông đây, cậu có tin cậu nói một câu nữa, tôi cho người lôi cậu cút khỏi đây không!"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười thân thiện:"Cậu có thể thử."
Mặc Bắc Hàn:"..."
***
"Vậy nên vì áy náy với vết thương của anh ta, em lại theo hắn ta về tận nhà?" Kỷ Thần Hi không vui hỏi.
Evan cười gượng:"Thật ra anh ta chỉ bị trầy xước một vài chỗ, vết thương nặng nhất vẫn là gãy xương tay do va đập mạnh. Về phần mắt cũng chỉ bị thương nhẹ, qua vài ngày có thể tháo băng mắt ra rồi."
Kỷ Thần Hi nghiêm mặt:"Trả lời trọng tâm, vì sao em lại theo hắn ta về đây?"
Evan mặt đầy khó xử:"Em...haizzz, thật ra là anh ta nói, ở bệnh viện quá phiền phức nên muốn về nhà tịnh dưỡng. Anh ta lại không điều người đến chăm sóc, vì nói bên phía quân đội đang thiếu người, họ đang tập trung vây bắt những tên khủng bố còn lại, nên anh ta không muốn làm phiền đến họ..."
Ngưng một lúc, Evan mới thở dài nói tiếp:"Mà anh ta lại vì em mới ra nông nỗi này...Nếu lúc đó không chắn cho em, có lẻ anh ta không đến mức bị thương nghiêm trọng như thế...em cảm thấy mình phải có trách nhiệm...Dù sao với tình trạng hiện giờ, anh ta đi đứng hay sinh hoạt đều bất tiện...Cũng vì vậy đến gần sáng nay em mới gửi tin nhắn kia cho chị..."
Kỷ Thần Hi cười không được khóc cũng chẳng xong:"Anh ta có thể thuê hộ lý mà?"
Evan ngây ngô trả lời:"Anh ta nói người bình thường không thể ra vào quân khu đại viện."
"Vậy em lấy thân phận gì vào đây?" Kỷ Thần Hi ngay lập tức hỏi lại.
Evan thản nhiên đáp:"Bác sĩ hoàng gia."
Kỷ Thần Hi:"..."
Đứa em ngốc nghếch này của cô, bị tên lưu manh giả danh chính nghĩa kia đào hố rồi mà không hề hay biết. Cấp bậc của hắn ta trong quân đội là gì cơ chứ? Là Thiếu Tướng! Là thủ trưởng của một quân khu, vậy khi hắn bị thương sẽ thiếu người chăm sóc sao? Chưa kể với cấp bậc đó, chuyện hắn ta có một phòng riêng siêu cấp vip pro ở bệnh viện quân y là vô cùng bình thường nữa chứ!
Nhưng Mặc Bắc Hàn một mực muốn về quân khu đại viện, lại còn hố thêm một bác sĩ xinh trai về đây, nói hắn ta không có ý đồ xấu, có quỷ mới tin!
Sau khi trò chuyện với Evan xong, Kỷ Thần Hi cùng cậu trở lại phòng khách. Cô đi đến trước mặt Mặc Bắc Hàn, nở nụ cười đầy châm chọc:"Thiếu Tướng Mặc vì em trai tôi mà bị thương nặng thế này, tôi nhất định sẽ sắp xếp cho anh vài hộ ý chuyên nghiệp đến đây để chăm sóc anh. Vậy nên, tôi xin phép đưa em trai mình về trước, tránh làm phiền đến anh."
Không để Mặc Bắc Hàn phản bác, Evan đã ngạc nhiên lên tiếng trước:"Chị, em không có làm phiền anh ta mà. Từ đêm qua đến nay, em không chỉ giúp anh ta đi tắm, đi vệ sinh, mà đến việc nhà như dọn dẹp nấu cơm cũng đều đã làm rồi."
Mặc Bắc Hàn:"..." Anh bạn à, nếu cậu không nói giúp tôi, có khi tôi sẽ biết ơn hơn đấy.
Kỷ Thần Hi nghe những lời này sắc mặt càng lúc càng đen, cười lạnh:"Ha ha! Biệt thự lớn thế này, lại không có nỗi một người giúp việc luôn cơ à? Mặc Thiếu Tướng, anh đây quả thật vì quốc gia mà tiết kiệm đấy, việc gì cũng tự tay mình làm nhỉ?"
Tịch Cảnh Dương lần này lại làm người tốt nói giúp cho Mặc Bắc Hàn:"Tiểu Hi, thật ra cậu ta là kiểu người không thích có người lạ đi vào vùng an toàn của mình, nên từ trước đến nay quả thật chỉ có một mình cậu ta sống trong ngôi nhà này thôi."
Evan cũng nói đỡ:"Anh ta cũng không có ép buộc gì em cả...muốn đi...ít nhất mắt anh ta phải nhìn thấy trước đã."
Kỷ Thần Hi nghiến răng nhìn người nào đó đang nở nụ cười đầy đắc ý:"Được! Tất nhiên là được! Chúng ta đều là người có ân tất báo, chị đương nhiên không có quyền ngăn cản em rồi!"
Mặc Bắc Hàn nhoẻn miệng cười:"Vậy mấy ngày sắp tới...làm phiền bác sĩ Kỷ rồi."
Kỷ Thần Hi ngồi xuống cạnh Tịch Cảnh Dương vui vẻ đáp lời:"Tất nhiên không phiền rồi, dù sao không chỉ Evan ở lại đây, tôi và Cảnh Dương cũng sẽ ở lại để giúp một tay...Chăm! Sóc! Anh!"
...----------------...