"Cho nên cậu đã nhờ Evan điều chỉnh lượng thuốc?" Tịch Cảnh Dương nâng ly trà nóng trên bàn lên uống một ngụm, sẵn tiện đẩy ly trà còn lại đến trước mặt người bạn có đôi mắt đang tạm thời mất đi ánh sáng, bình thản nói.
Mặc Bắc Hàn di chuyển bàn tay một cách chậm rãi để cảm nhận các vật thể trên bàn, rồi chuẩn xác nhận lấy tách trà:"Thứ thuốc đó nghe cậu ta giới thiệu thôi cũng thấy đáng sợ rồi, lỡ như dùng lố khiến tên kia biến thành kẻ ngốc, vậy chẳng phải mất cả chì lẫn chài hay sao."
Tịch Cảnh Dương cũng gật gù tán thành:"Cũng đúng, vậy sau đó xảy ra chuyện gì?"
***
"Tự sát bằng bom?" Kỷ Thần Hi không giấu nổi tia kinh ngạc trong đáy mắt, giờ phút này cô đã không còn tức giận như ban nãy nữa, vì những chuyện xảy ra ở bệnh viện đêm qua quá đỗi bất ngờ.
Evan thì không thay đổi thái độ mấy, cậu vẫn bình tĩnh để kể lại.
Đêm hôm qua, nhờ sự trợ giúp từ Evan, tiêm một lượng thuốc thích hợp vào người tên khủng bố, cuối cùng cũng có thể thăm dò hắn ta một số tin tức quan trọng.
Thứ nhất, kẻ đứng sau vụ khủng bố lần này đích thị chính là tên bác học điên đang lẩn trốn và bị truy nã gắt gao bởi INP. Tuy nhiên, tên khủng bố lại chưa từng gặp mặt được nhà bác học điên đó một cách trực tiếp, mà toàn qua trung gian là một kẻ đến từ vùng tam giác vàng.
Thứ hai, bọn khủng bố sinh học và bọn khủng bố vùng tam giác vàng không hẳn là không có liên hệ với nhau. Bởi vì thông qua tên trung gian kia, hai nhóm người đã họp tác với nhau, mục tiêu chính là chống phá Nước Z và tìm cơ hội lây lan virus.
Thứ ba, chuyện này tuy tên khủng bố không nói rõ được, nhưng bọn họ có thể tóm tắt lại như sau. Vốn dĩ nhóm khủng bố sinh học không hề có tổ chức nhất định, đều là những kẻ lang thang và liều mạng của phố đèn đỏ, nên chuyện bọn họ liều mình làm phi vụ này rất đỗi bình thường. Thế nhưng, sau khi bọn họ tiến hành được một nửa kế hoạch, tên trung gian kia lại liên hệ và thông báo bên trong nhóm của họ có nội gián, khiến cho kế hoạch hành động tạm thời bị ngưng lại. Sau đó họ bất ngờ bị đánh úp, rồi rơi vào tay của quân đội Nước Z.
Khi nói đến đây, tên khủng bố bắt đầu có những biểu hiện ngẩn người, ngơ ngơ dại dại, rồi ngất lịm đi.
Mặc Bắc Hàn có những lời khai này tạm thời đã có thể ứng chiến với hai nhóm khủng bố còn lại ở Thủ Đô và Kinh Thành. Vậy nên sự sống chết của tên khủng bố đã không còn quan trọng, anh định sẽ chuyển hắn về bệnh viện tâm thần sau, xem như đây là cách giải thoát cho hắn, đỡ hơn phải nhận án tù chung thân hay án tử của các tổ chức quốc tế.
Lúc Mặc Bắc Hàn đang bàn giao lại công việc và muốn nói đôi lời cảm ơn với Evan, thì tình huống bất ngờ đã xảy ra.
Tên khủng bố bỗng trợn mặt ngồi bật dậy. Hắn ta đưa đôi mắt lên nhìn chằm chằm vào Mặc Bắc Hàn và Evan. Trong ánh mắt của hắn ta hiện lên một sự nguy hiểm đáng sợ, như một con báo đói sẵn sàng tấn công. Rõ ràng, hắn ta đã biết rằng hắn sẽ chết, nhưng trong lòng hắn ta tràn đầy ánh lửa của sự phẫn nộ và sự thù hận.
Nét mặt của tên khủng bố trở nên hốc hác, như một kẻ điên loạn. Da mặt nhợt nhạt, già nua như kẻ đang đối mặt với cái chết. Những nếp nhăn sâu trên trán hắn ta chỉ thêm phần u ám và khắc sâu hơn sự tàn bạo trong tâm hồn.
Ánh mắt đen như hắc ám của tên khủng bố lúc này trở thành hình ảnh cảnh báo trước một cuộc tấn công tức thì. Nó chẳng có chút cảm xúc, tình thương hay sự thấu hiểu, chỉ toát lên sự tàn nhẫn và sự khát khao phá hủy.
Hoá ra, từ đầu những kẻ này đều đã được cấy vào người một loại bom ẩn, phòng trước hợp không thể tự sát bằng thuốc độc thì bọn chúng có thể dùng bom để tự kết liễu.
Trong chốc lát, quả bom kích hoạt bên trong tên khủng bố phát nổ. Một biển ngọn lửa bùng cháy, cắt đứt hoàn toàn mọi tiếng nói và cảnh tượng xung quanh. Cuộc sống của Mặc Bắc Hàn và Evan dường như bị ngừng lại trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại âm thanh vang vọng của vụ nổ trong đầu họ.
Trong lúc khẩn cấp, Mặc Bắc Hàn không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Ấn tượng cuối cùng về tên khủng bố là ánh mắt đáng sợ và nụ cười tàn nhẫn đó. Anh vô thức nghiêng người ôm lấy chàng thiếu niên bên cạnh, chắn hết hoả lực từ vụ nổ.
Vụ nổ xảy ra với cường độ khủng khiếp. Mặc Bắc Hàn cảm nhận cánh tay của mình bị một bạo lực mạnh xô đẩy, một tiếng răng rắc phát ra từ xương cánh tay vỡ nát, mang theo nỗi đau khó tả. Nhưng anh không quan tâm tới đau đớn, mà chỉ tập trung vào việc giữ Evan an toàn.
Không biết đã tiếp xúc với thứ gì, nhưng ánh mắt của Mặc Bắc Hàn mờ đi, chìm trong tăm tối. Anh không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì xung quanh, nhưng trong bóng tối ấy, anh vẫn có thể chắc chắn người trong lòng mình lúc này không hề có thương tổn gì.
...----------------...