Thứ Vân Hề thu được là một lá thư chuyển phát nhanh, sau khi được Charles kiểm chứng không có bất cứ nguy hiểm nào mới giao đến tay cậu. Tuy răng rất nghi ngờ, nhưng Vân Hề vẫn mở lá thư đó ra, bên trong hé ra một xập ảnh lẫn một tờ giấy a4.
Đầu tiên Vân Hề nhìn lên ảnh chụp, tấm thứ nhất là ảnh chụp một người đàn ông đeo kính đen đứng tại hòm thư bên đường, mặc dù đã mang theo kính râm, nhưng Vân Hề vẫn thấy được nét mặt cứng nhắc của hắn, đối môi mím chặt thành một đường thẳng.
Tấm ảnh thứ ba là đặc tả bưu kiện của người đàn ông, cậu thấy phong thư được viết bằng bút màu đen có ghi “Thành phố S, đường XX, nhà 18”. Trong lòng Vân Hề dường như gợi lên điều gì đó, tuy rằng đã mơ hồ đoán được địa điểm đó rồi, nhưng dù sao cậu cũng không ở thành phố S đến năm năm, thật sự không dám xác nhận, vì vậy chỉ có cách mở máy tính ra dò bản đồ.
Khi cậu thấy trên màn hình hiện lên “Cục thuế quốc gia thành phố S” thì đáy lòng cuối cùng cũng chứng thực được. Đem ánh mắt dời khỏi màn hình, văn hề gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, trí óc nhanh chóng vận động. Tôn tuấn điều tra nhiều ngày cũng không tìm thấy được bất kì tin tức của kẻ này, nhưng tại sao lại có người chụp được hành động của tên này, đồng thời nhìn vào thời gian có thể thấy được đây là thời điểm tin tức phương hoa trốn thuế được tung ra!
Trong nháy mắt cậu đã nghĩ đến có thể là Hàn Diệp Tu nặc danh gửi bưu kiện chuyển phát nhanh này cho cậu, nhưng cậu rất nhanh gạt bỏ suy nghĩ này. Nếu quả thực Hàn Diệp Tu đã điều tra ra được người này thì cớ sao hắn không trực tiếp đưa qua cho cậu, hoặc nhờ phương hoa hay tôn tuấn mà giao lại cho cậu, chắc chắn không cần phải dùng phương thức này, vài tấm ảnh kế tiếp càng xác minh suy nghĩ của cậu là đúng.
Từ tấm ảnh chụp thứ tư chụp lại cảnh người đàn ông này cùng Hàn Diệp Tu đang tiếp xúc với nhau. Trong hình, Hàn Diệp Tu khẽ cau mày, người đàn ông kia ghé vào tai hắn nói gì đó, thời gian là sáng thứ hai đầu tuần khi phương hoa bị tung tin trốn thuế. Vân Hề hít sâu một hơi, cậu không hề nhận ra góc phải tấm ảnh đã bị cậu nắm chặt đến biến dạng.
Cuối cùng là tấm ảnh chụp bóng lưng Hàn Diệp Tu, đối ngược lại với chiều của người đàn ông kia, tấm lưng hắn rất thẳng tắp, chỉ là Vân Hề không nhìn ra được vẻ mặt của hắn lúc này. Buông tấm ảnh ra, Vân Hề nhìn về tờ giấy a4 còn lại, trên mặt không có viết gì khác, chỉ ghi chép tên người đàn ông kai và gia đình hắn. Nhưng ánh mắt Vân Hề chỉ nhìn đến họ tên của hắn, hai chữ Lưu Uy vô cùng đơn giản lại làm cậu tựa như bị sét đánh.
Nếu trí nhớ của cậu không lầm thì…, người này là… Vân Hề nắm chặt lấy điện thoại trên bàn, bấm số gọi cho tôn tuấn, không đợi hắn mở miệng cậu đã hỏi: “Tên chủ xe bị tai nạn tên là gì?”
“Lưu Uy, ” tôn tuấn nói: “Arvin, sao lại đột nhiên nhớ ra người này? Ngài yên tâm, gia đình Lưu Uy đã được chúng tôi trấn an rồi, tiền bồi thường cũng nhất tịnh đưa cho bọn họ, không có vấn đề.”
Tay trái Vân Hề nắm chặt thành quyền, tận lực khắc chế tâm tình của mình: “Tai nạn xe cộ vừa chết vừa bị thương, người chết chính là…”
“Lưu Uy, Arvin, có phải ngài điều tra được gì rồi phải không?”
“Không có. ” Vân Hề gắt gao nhìn chằm chằm ảnh chụp Lưu Uy ghé tai Hàn Diệp Tu nói, ngay cả chính cậu cũng khoogn ý thức được ngón tay mình đang run rẩy: “Có thể đem ảnh chụp của Lưu Uy cho tôi xem qua được không?”
“Đương nhiên. ” tôn tuấn nói: “Bất quá Arvin, nếu như ngài điều tra được gì rồi làm ơn hãy nói cho tôi. Tôi cũng chủ tịch đều cảm tháy chuyện rất hết sức kỳ quặc, nếu như không phải là vì dẹp loạn dư luận, chúng tôi nhất định sẽ tìm tra được.”
Vân Hề đem ảnh chụp thả lại mặt bàn: “Được rồi, nếu như tôi có thể. Hiện tại gửi ảnh chụp qua cho tôi đi.”
Tôn tuấn lên tiếng liền cúp điện thoại.
Năm phút đồng hồ sau, Vân Hề liền nhận được bưu kiện của tôn tuấn gửi qua, cậu mang theo chút tâm lý may mắn mà mở bưu kiện ra. Sau khi đem bưu kiện download xuống, không cần so sánh cậu chỉ cần liếc cũng biết người này và người trong ảnh chụp kia là một. Dưới tấm ảnh Lưu Uy đúng là giới thiệu tình cảnh về gia đình hắn, mặc dù trong thư chuyển phát nhanh không có kể lại nhưng thực ra cũng không xê xịch đi bao nhiêu.
Vân Hề không khỏi lấy tay che đi khuôn mặt mình, đột nhiên rất buồn cười, mọi chứng cứ hiện hữu kia đều chỉ rõ Hàn Diệp Tu và Lưu Uy có quan hệ với nhau, mặc dù cậu không muốn suy nghĩ đến phương diện kia nhưng mặc cho ai đọc được tài liệu này đều sẽ liên tưởng rằng có phải lưu uy đã bị Hàn Diệp Tu sai khiến. Thế nhưng Hàn Diệp Tu làm như vậy đối với hắn có chỗ tốt gì? Phương hoa và Hạo Hãn căn bản không phải là một loại công ty, lẽ nào…
Lúc này Vân Hề đột nhiên nhớ tới cái ngày mình mới Hàn Diệp Tu đi ăn cơm tối, Hàn Diệp Tu vừa nghe tin cậu muốn rời đi khuôn mặt vô cùng mất tự nhiên, nếu kết hợp lại thì quả thật vô cùng không hợp lý, đồng thời thời gian phương hoa trốn thuế tung lên báo chí vừa đúng lúc cậu chuẩn bị rời đi. Nếu như Hàn Diệp Tu thực sự có ý định muốn cậu ở lại, thì làm như vậy quả thực là phương pháp hiệu quả nhất.
Mặc dù như thế, Vân Hề vẫn luôn tin rằng chuyện này không phải do Hàn Diệp Tu gây nên. Thời gian bị Hàn Diệp Tu giam lỏng kia, hắn làm đủ mọi chuyện không phải chỉ mong cậu đối xử tốt với hắn thôi sao, hơn nữa thái độ của cậu rõ ràng đã mềm đi ít nhiều, Hàn Diệp Tu làm như vậy không phải là gậy ông đập lưng ông sao?
Thế nhưng vì sao mày lại có thể khẳng định chuyện này không phải do Hàn Diệp Tu gây nên? Trong lòng Vân Hề tự hỏi chính mình, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn chính là tác phong làm việc của Hàn Diệp Tu, làm như thế này quả thực rất bình thường, nhưng mà…..
Vân Hề phiền táo bới bới mái tóc sai đó chuẩn bị đi ra ngoài, mặc kệ chuyện này không phải do Hàn Diệp Tu gây nên, nếu không có bằng chứng xác thực, cậu sẽ không vội kết luận. Mặc dù như thế, phong thư mặc danh được gửi đến này cũng khơi nên mầm móng nghi ngờ trong lòng Vân Hề.
Charles thấy Vân Hề có dáng vẻ muốn rời đi, lập tức tiến lên hỏi: “Ngài Arvin, ngài muốn ra ngoài sao?”
“Ưm. ” Vân Hề gật đầu, “Ngay tại khách sạn, tôi có ít chuyện cần làm.”
“Thế nhưng… ” Charles mặt lộ vẻ hơi khó: “Ngài Leon nói muốn tôi bảo vệ ngài.”
Nghĩ đến mình có chuyện muốn làm, Vân Hề cuối cùng đồng ý nói: “Được rồi, xuống phía dưới đem xe chạy xuống cửa khách sạn chờ tôi, tôi thay bộ quần áo rồi xuống liền.”
“Tốt.”
Thật sâu hít và một hơi, Vân Hề thay đổi bộ quần áo rồi cầm lấy mấy tấm ảnh kia đi ra ngoài, bất kể nói thể nào, có một số việc phải tự mình đi chứng thực vẫn tốt hơn. Nếu như Hàn Diệp Tu phủ nhận, như vậy cậu sẽ chọn tin tưởng Hàn Diệp Tu.
Bởi vì chuyện của phương hoa mà Vân Hề phải ở lại trong nước, cho nên Đường Hạo đặt riêng cho bọn họ một chiếc xe đậu tại khách sạn, lúc nào Vân Hề cần ra ngoài sẽ thuận tiện.
Từ khách sạn cho đến Hạo Hãn chạy xe chưa mất nửa giờ, Charles chắp tay sau đít tẫn trách theo sát phía sau Vân Hề, mặc dù hắn không rõ vì sao Vân Hề muốn tới Hạo Hãn, nhưng chức trách của hắn là bảo vệ Vân Hề, những thứ khác hắn cũng không có quyền hỏi đến.
Đi tới trước đại sảnh, Vân Hề lễ phép nói: “Xin chào, phiền cô nói cho chủ tịch Hàn biết có người muốn gặp ngài ấy.”
Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh hoan hỉ khi gặp Vân Hề: “Thì ra ngài là ngài Vân, quả thực so với tưởng tượng của tôi đẹp hơn mà.”
Vân Hề hơi nhăn mày, không có người đàn ông nào nguyện ý dùng từ “đẹp” để hình dung bản thân đâu.
Ý thức được sự đường đột của mình, nhân viên lễ tân nhanh chóng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi nói sai, ý của tôi là ngài so với tưởng tượng tuấn tú hơn rất nhiều. Chủ tịch Hàn đã phân phó riêng, nếu như ngài vân đên, không cần hẹn trước, trực tiếp dẫn ngài tới phòng làm việc của ngài ấy luôn. Mời ngài vân đi bên này, tôi thay ngài cà thẻ.”
“Cảm ơn.”
Nhân viên lễ tân hoan hỉ dẫn Vân Hề đến thang máy, cũng vì hắn cà thẻ vào thang máy đến tầng bị khóa: “Phòng làm việc của chủ tịch Hàn ở phía trong cùng bên trái, ngài trực tiếp đi vào là được rồi.”
“Cảm ơn.”
Nhân viên lễ tân vẫn tiếp tục ôm tay trước ngực, thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại rồi vẫn chưa thu hồi nổi ảnh mắt: “Tuấn tấn công mỹ thụ, manh lật ra !”
Đối với lời nỉ non cùng YY của nhân viên lễ tân tất nhiên Vân Hề không có khả năng biết, khi cậu đi ra thang máy theo đúng phương hướng mà nhân viên nọ chỉ, trợ lý của Hàn Diệp Tu đã nhận ra cậu.
Cùng trước sân khấu như nhau, trợ lý đích trên mặt tràn đầy kinh ngạc, “Vân, Vân tiên sinh.”
“Xin chào. ” Vân Hề mỉm cười gật đầu, “Tôi tới tìm chủ tịch Hàn.”
“Hàn, Hàn đổng đang làm việc trong văn phòng, tôi mời ngài, ngài, ngài uống trà hay cà phê? ” trợ lý nhìn Charles phía sau Vân Hề liền đổi thành tiếng anh: “Thưa ngài, xin hỏi ngài uống trà hay cà phê?”
“Không cần làm phiền.” Vân Hề cự tuyệt nói: “Tôi nói vài câu rồi rời đi luôn.”
“Vâng! Ngài vân đi bên này.”
Vân Hề gật đầu cảm ơn, sau đó đi theo trợ lý tới cửa phòng làm việc của Hàn Diệp Tu, bên trong vừa lúc truyền đến giọng nói, Vân Hề đưa tay ngăn lại động tác chuẩn bị gõ cửa của trợ lý, ý bảo cô đi về trước đi.
Trợ lý gật đầu, cẩn thận mỗi bước đi rời đi.
“Diệp sửa, cậu điên rồi sao ! Cậu có biết mình làm như thế là phiêu lưu cỡ nào không?”
Vân Hề nhíu nhíu mày, nếu như hắn không có nghe lầm giọng…, người đang nói chuyện có phải là Dịch Dương.
“Tôi không quản được nhiều như vậy, vì em ấy cái gì tôi cũng nguyện ý.”
“Vậy cậu có nghĩ tới nếu Vân Hề biết được chuyện này sẽ thế nào không?”
“Em ấy sẽ không biết. ” bên trong phòng làm việc, Hàn Diệp Tu chắc chắc nhìn về phía dễ dàng giương: “Tôi sẽ không cho em ấy cơ hội biết đến chuyện này.”
“Tôi xem cậu quả thực mê muội rồi ! ” dễ dàng giương vẻ mặt bất trị địa nhìn Hàn Diệp Tu: “Nếu như sự việc đã bại lộ, cậu có nghĩ đến kết cục sau này không? Tôi biết cậu yêu cậu ta, vì có được cậu ta mà không tiếc gì đến tiền bạc, thế nhưng diệp sửa, cái giá này có quá đắt không?”
“Sẽ không. ” Hàn Diệp Tu chân thành nói,: “Vì em ấy, bất luận là phải trả giá thế nào tôi cũng nguyện ý.”
“Đúng vậy sao? ” Vân Hề cười lạnh cánh cửa phòng làm việc khép hờ ra: “Xin hỏi anh đã nỗ lực trả giá thế nào?”
Hàn Diệp Tu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ chạy từ sau bàn làm việc đến trước mặt Vân Hề: “Sao em lại tới đây? Sao không nói qua cho anh một câu? Anh có thể tới đón em.”
Dễ dàng giương đối Vân Hề lúng túng kéo kéo khóe miệng, “Tới?”
“Xin chào. ” Vân Hề đối dễ dàng giương cười cười sau đó mắt lạnh nhìn về phía Hàn Diệp Tu: “Nguyên bản là tôi muốn đến xác minh một chuyện, thế nhưng hiện tại xem ra không cần phải làm nữa rồi.”
Hàn Diệp Tu nghi ngờ nói: “Cái gì không cần phải …?”
Vân Hề hừ một tiếng úp tấm mấy tấm ảnh kia vào ngực Hàn Diệp Tu: “Người trong ảnh có xa lạ với anh không?”
Hàn Diệp Tu nhìn một chút Vân Hề, lúc này mới cúi người xuống đem xập ảnh trên mặt đất nhặt lên, hé lộ ra hình ảnh Lưu Uy ghé vào lỗ tai hắn nói, một tấm khác lại là cảnh hắn nhin lưu uy rời đi. Hàn Diệp Tu chăm chăm nhìn Vân Hề: “Em đã biết rồi?”
Vân Hề cười lạnh một tiếng: “Đây có thể nói là lừa gạt tôi phải không?”
Trên mặt Hàn Diệp Tu hiện lên đầy vẻ bối rối: “Vân Hề, em nghe anh giải thích được không, thực ra anh đã định đem mọi chuyện nói hết cho em, nhưng mà…”
“Không cần giải thích!” Vân Hề lạnh giọng cắt đứt lừi Hàn Diệp Tu sắp nói: “Hàn Diệp Tu, anh lại làm cho tôi thất vọng rồi!”
“Không phải đâu, Vân Hề, anh không phải cố ý gạt em, anh chỉ là..”
“Chỉ là cái gì? Có phải anh xem tôi là tên hề xoay quanh các anh, mua vui cho các anh phải không? ” Đáy mắt Vân Hề tràn đầy thất vọng: “Hàn Diệp Tu, lúc trước tôi đã nghĩ không phải là người yêu thì cũng có thể là bạn, thế nhưng hiện đang tôi hối hận rồi, tôi cảm thấy ngay cả bạn bè gần nhất chúng ta cũng không nên làm.” Nói xong Vân Hề không thèm nhìn đến Hàn Diệp Tu mà vụt chạy đi, bóng lưng thoạt nhìn vô cùng kiên quyết.
Hàn Diệp Tu thất thần lùi về sau hai bước, hắn máy móc quay đầu nhìn về phía dễ dàng giương: “Cậu nói, em ấy vừa nói là có ý gì?”
“Quản cậu ấy có suy nghĩ gì, tôi tin tưởng phương diện này khẳng định có hiểu lầm, các cậu còn không đem mọi chuyện nói cho rõ ràng ra. Việc của cậu hiện tại là đuổi theo cậu ấy đem mọi chuyện nói cho thật rõ ràng!”
“Đúng, đúng, phải giải thích, tôi không thể không biết nguyên nhân đã bị tuyên án tử hình, phải giải thích.”
“Vậy đuổi theo đi! ” Dịch dương tiến lên đẩy vai Hàn Diệp Tu một cái: “Cậu ở đây lẩm bẩm thì có ích lợi gì ! Nói cho cậu ấy biết là do cậu không có đủ chứng cứ mới không thể tố giác Lưu Uy được !”
“Đúng vậy, là nên như vậy.” Hàn Diệp Tu hốt hoảng chạy ra ngoài cửa, cuối cùng dường như ý thức được điều gì đó lập tức chạy nhanh: “Vân Hề !”