"Không cần, trình độ của tôi cũng không tốt, còn cần phải luyện tập nhiều hơn."
An Nhu nghĩ nghĩ, vẫn là uyển chuyển từ chối lời mời của Từ Văn Huyên. Vốn dĩ bọn họ cũng không có quen biết gì đừng liên quan với nhau thì sẽ tốt hơn. Tuy rằng An Nhu không thèm để ý đến hành động và lời nói đầy khinh thường ngày đó của Từ Văn Huyên, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
An Nhu cự tuyệt uyển chuyển lại kiên quyết, Từ Văn Huyên ngẩn ra một chút, giật giật môi muốn nói cái gì đó, cuối cùng nhìn vẻ mặt mờ mịt của An Nhu, dậm một cái xoay người đi.
【 Tổng giám đốc Sở, có phải tôi đã làm sai hay không? 】
An Nhu còn có chút ngốc, cô hoàn toàn không có cảm nhận được ý của Từ Văn Huyên. Tuy rằng cũng ý thức được trực tiếp cự tuyệt như vậy là không được tốt lắm, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, An Nhu vẫn lựa chọn cự tuyệt.
Sở Hư Uyên đọc xong đoạn tin nhắn thật dài của An Nhu gửi lại đây.
【 điều này yêu cầu tự cô đến phán đoán. 】
Anh cũng không có trực tiếp nói cho An Nhu làm như thế nào, tốt và không tốt, đây đều là chuyện mà chính bản thân An Nhu cần tự đưa ra quyết định.
An Nhu giật mình, có chút thất vọng, nhưng cô có thể hiểu tại sao Sở Hư Uyên lại làm như vậy.
Cô cần phải tự mình làm ra quyết định, không phải lúc nào tổng giám đốc Sở cũng luôn giúp cô, cũng có lúc anh ấy giúp không được.
【 tôi cảm thấy tôi làm như vậy là không sai. 】
An Nhu cúi đầu, tiếp tục làm bài tập, còn có tâm trí nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên.
【 tôi cảm thấy cô ta có âm mưu gì đó với tôi, nhưng tôi lại không biết nguyên nhân lý do gì cô ta làm như vậy, cự tuyệt là quyết định đúng đắn nhất. 】
Sở Hư Uyên cười khẽ một tiếng, không đánh giá suy nghĩ này của An Nhu là đúng hay sai.
【Cô đã làm ra lựa chọn rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? 】
Sở Hư Uyên cũng có suy nghĩ giống như An Nhu, anh tính toán mài giũa lại tính cảnh giác của cô.
Lúc này lại không giống như trước kia, nếu nói trước kia là câu mệnh lệnh đầy thô bạo trực tiếp ép An Nhu chấp hành, hoàn toàn sẽ không giải thích lý do cho cô ấy biết. Hiện tại Sở Hư Uyên đã dần dần thay đổi thái độ của bản thân và phương pháp giáo dục.
An Nhu yêu cầu học được cách sinh tồn ở học viện DICE.
Cô ấy không quen biết hoàn cảnh, chuyện gì không hiểu đều phải tự suy nghĩ, tự phán đoán làm ra quyết định, mặc kệ đúng hay sai, Sở Hư Uyên đều không tính toán sửa lại quyết định của cô ấy.
Cô nhóc nhỏ này quá yếu, yếu tới nổi người nào cũng đều có thể hại cô ấy.
Sở Hư Uyên khép hờ mắt, biểu tình nhàn nhạt.
Anh không hy vọng quá nhiều vào cô, nhưng ít nhất cũng phải có năng lực cơ bản để tự bảo vệ bản thân.
Còn việc trong quá trình này xảy ra chuyện gì, gặp phải chuyện gì khó nhằn ... Không còn có anh sao?
Chuyện này không cần thiết nói cho An Nhu. Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bàn phím, Sở Hư Uyên đột ngột dời đề tài.
【 chọn thời gian gặp mặt đi. 】
【 hả ...?!!】
An Nhu không chú ý tới tổng giám đốc Sở đã thay đổi đề tài, cô vẫn đang ngẩn người, nghe anh nói xong cũng có chút giật mình, lần này thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
【cuối tuần sau đi, có thể chứ? 】
An Nhu im lặng một lát, thật cẩn thận nói.
【cuối tuần này tôi phải tham gia thi đấu giải giành cho người mới tại câu lạc bộ IT, tôi cần phải chuẩn bị một chút ... Tổng giám đốc Sở, anh cho tôi chút thời gian để xây dựng tâm lý đi. 】
An Nhu đã không còn phản cảm hay hoảng sợ chuyện gặp mặt này nữa, không còn suy nghĩ nhiều như trước. Gặp mặt mà thôi, chắc là tổng giám đốc Sở chỉ muốn tận mắt gặp thiết bị điện tử sống của mình trông như thế nào thôi, An Nhu vẫn là rất rộng lượng nguyện ý thỏa mãn chút tâm nguyện nhỏ này của Sở ba tuổi.
Nói là nói như vậy, nên khẩn trương vẫn sẽ khẩn trương.
Khiếp sợ qua đi thì sẽ bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh tư duy càng kéo càng một đi không trở lại. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt lạnh lùng cấm dục đẹp không góc chết, sắc đẹp có một không hai trên đời này của tổng giám đốc Sở kia ... An Nhu cảm thấy chân tay đều đang run rẫy rã rời.
Cũng phải thích ứng thôi chứ biết làm sao giờ!!!
An Nhu tự tát bản thân, che lại gương mặt đỏ rực.
Tại sao trí nhớ của cô lại tốt như vậy, tốt đến mức nhớ rõ từng biểu cảm một trên gương mặt của tổng giám đốc Sở ngày đó, còn mang theo chút lười biếng tùy ý, cô đều nhớ rất rõ rõ ràng, lại còn có có thể xuất hiện trong đầu cô mỗi lúc cô nghĩ đến, hình như cô đã vô tình quay lại thì phải.
Một tuần này, thay vì nói là xây dựng tâm lý, không bằng nói là luyện tập cách chống lại nhan sắc của tổng giám đốc Sở, miễn cho đến lúc đó khẩn trương đến mức nói lắp, hoặc là gương mặt đỏ bừng ... Như vậy cũng quá mất mặt.
Sở Hư Uyên tự hỏi một lát, trực tiếp đồng ý.
【 được. Ba giờ chiều chủ nhật, cô đến văn phòng hiệu trưởng tìm tôi. 】
【... Ba giờ chiều chủ nhật??? Tổng giám đốc Sở, hình như có gì đó sai sai nha, tôi nói là cuối tuần sau ...】
Phản ứng đầu tiên của An Nhu chính là cự tuyệt, muốn gặp mặt nhanh như vậy sao? Cô còn chưa có biết bản thân nên mặc váy hay đầm, mang giày nào, kiểu tóc ra sao nữa đâu!
【 ngày đó cô có làm việc sao, cô có đi học sao? 】
Sở Hư Uyên nhẹ nhàng bâng quơ cắt ngang lời nói của An Nhu, giọng nói không cho phép cự tuyệt.
【chủ nhật này gặp, cô thi vào thứ bảy, kết quả sẽ có ngay tối hôm đó. 】
Chút tin tức nhỏ này không làm khó Sở Hư Uyên. Tuy rằng anh không hiểu biết cách thức hoạt động của các câu lạc bộ trong học viện DICE, cũng không có hứng thú, thậm chí ngay cả chức vụ hiệu trưởng cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nhưng muốn biết được chút chuyện này cũng rất đơn giản.
An Nhu nghĩ nghĩ, thật ra cô muốn gặp vào cuối tuần tới, nhưng kỹ xảo miệng lưỡi lại thua xa Tô Hoàng, chứ đừng nói là Sở Hư Uyên. Tùy tiện nói hai câu đã bị lọt hố, sau đó tự sa ngã cảm thấy chủ nhật này gặp cũng không sao.
Gặp mặt mà thôi, chính là ăn chung bữa cơm với cấp trên, vô cùng bình thường, chỉ cần phát huy trạng thái dỗi trời dỗi đất như ngày thường được ... Đến lúc đó rồi nói sau.
Ở lớp tự học đến lúc trong lớp không còn ai mới ra tới, An Nhu ngẩng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nói tóm lại, ngày đầu tiên đi học không tệ.
Tuy rằng không có quen bạn mới, nhưng An Nhu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cô đã sớm biết học viện DICE là dạng trường học gì, không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, bản thân không thể kết bạn được cũng là điều rất bình thường.
Sau khi trải qua chuyện ở THPT Húc Dương, An Nhu cảm thấy hiện tại có thể bình an đi học đã cảm thấy mỹ mãn.
An Nhu trở lại biệt thự, theo bản năng nhìn nhìn đống biệt thự bên cạnh kia, tối đen không có chút ánh sáng nào.
Ở trong lòng nhớ lại đoạn cốt truyện này, An Nhu không có gì ngoài ý muốn, chiều nay Tô Hoàng không có đến tìm mình thì An Nhu đã biết.
Buổi tối ngày đầu tiên khai giảng, Tô Hoàng rời khỏi trường học xử lý sản nghiệp riêng của bản thân, sau đó đã xảy ra một chút gút mắt với một vai ác BOSS nho nhỏ không quan trọng, không hề ngoài ý muốn vả mặt chan chát.
"Mary Sue nữ chủ chính là nữ chủ ..." Bất đắc dĩ cảm thán một câu, An Nhu quét vân tay mở cửa vào biệt thự. Cho nên nói Tô Hoàng căn bản không cần cô giúp đỡ, bản thân Tô Hoàng cũng dư sức xử lý mọi nhân vật từ ác nhỏ đến ác lớn.
Vào phòng, An Nhu rửa mặt xong cũng không có tâm trạng học tập tiếp. Cùng phần lớn người không giống nhau, trước nay gia đình An Nhu không có bắt buộc con cái một hai phải lấy cho bằng được giấy khen, chỉ cần tốt nghiệp là được.
Bởi vì được nuôi dạy như vậy, nên tư tưởng cam nguyện làm người bình thường này đã ăn sâu vào tiềm thức của cô. An Nhu cảm thấy bản thân có thể đuổi kịp tiến độ là được, muốn nhiều hơn cũng không được, cô không thích thúc ép bản thân mình quá.
Mở ra Pubg, An Nhu còn đang lãnh khen thưởng thì nhận được lời mời chơi chung của Quân Tử Như Ngọc.
Trực tiếp chọn đồng ý, An Nhu vào phòng.
"Anh em, đội 2 người? Kêu ông nội nhỏ Hạ cùng tổng giám đốc Sở không?" Cô không quên dùng công cụ thay đổi giọng, điều chỉnh giọng của bản thân thành ông chú tục tằng vùng Đông Bắc.
Chuyện này đối với An Nhu tới nói là tập mãi thành thói quen.
Tuy rằng ngày thường cũng chơi với tổng giám đốc Sở nhiều, lập tổ đội 4 người với bọn Hạ Dương cũng nhiều, nhưng tích cực nhất phải nói đến Quân Tử Như Ngọc.
Trên cơ bản, chỉ cần An Nhu online, đối phương đều ném một lời mời lại đây, giống như là lúc nào cũng tại tuyến. Lúc trước An Nhu chưa biết, nhưng hiện tại đã biết người này chính là trưởng CLB Game, cũng có thể hiểu được vì sao đối phương lại si mê trò chơi đến như vậy.
"Tùy cậu." Lúc Quân Tử Như Ngọc không chơi game, giọng điệu rất lạnh nhạt.
"Ông nội nhỏ nhà họ Hạ có khả năng không rảnh." Anh chơi chung với Hạ Dương từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa hai người rất tốt, nên rất rành lịch trình hằng ngày của tên kia.
"Được rồi, vậy chúng ta lập tổ hợp 2 người thôi."
Tính tính thời gian, giờ này chắc tổng giám đốc Sở còn đang làm việc, An Nhu trực tiếp đồng ý: "Chơi hai ván thôi, bắt đầu đi."
An Nhu cũng không thèm để ý đến thân phận của Quân Tử Như Ngọc, có thể quen với Tô Hoàng thì không phải là người bình thường, chút tố chất tâm lý này An Nhu vẫn phải có.
Chơi game mà, ngay cả cấp bậc cao cấp như tổng giám đốc Sở cô còn có thể nói chuyện phiếm, huống chi Quân Tử Như Ngọc chỉ là đội trưởng CLB Game.
Bắt tay với Quân Tử Như Ngọc mở ra hình thức càn quét, An Nhu còn chưa có chơi hết hai ván đã nghe Sở Hư Uyên nói.
【 cô đang chơi game? 】
Bàn tay giữ chuột của An Nhu run lên, bỏ lỡ cơ hội giết kẻ địch.
"Khụ khụ khụ." Ho nhẹ hai tiếng, An Nhu dừng một chút, ổn định tinh thần tiếp tục bắn giết.
【 đang chơi, lập tức thoát ngay, phải ngủ sớm, sáng ngày mai còn đi học nữa. ( tôi chính là một người chính trực.jpg ) 】
Tổng giám đốc Sở không thích chơi game, An Nhu rất rõ ràng điều này, cô dùng máu và nước mắt để học được bài học quý giá này. Rằng, kỹ thuật chơi game của tổng giám đốc Sở tuy rằng cũng khá tốt, nhưng lòng dạ lại tiến triển trái ngược với kỹ thuật chơi.
Mỗi khi tổng giám đốc Sở hứng thú lên sẽ kéo An Nhu chơi game, nhưng khi An Nhu trộm chơi một mình thì anh ta lại nói "Không thể ảnh hưởng đến việc học".
Thật là con người hai mặt.
An Nhu thật ghét bỏ khía cạnh trẻ con này của Sở Hư Uyên, mắc bệnh Trung Nhị, nhưng suy xét đến tình hình trước mắt, hai người cũng xem như là bạn bè, An Nhu miễn cưỡng có thể chịu đựng được một chút, chỉ một chút chút chút thôi.
【 thêm tôi. 】
Sở Hư Uyên lạnh nhạt nói, thái độ của anh cũng không có thay đổi nhiều ít, ở góc độ An Nhu có thể thấy được, anh đã mở giao diện game trên màn hình máy tính.
【 tổ 2 người. 】
【...】
An Nhu im lặng một lát, quyết định nói đúng theo tình hình thực tế.
【 tôi đang chơi tổ hợp 2 người với Quân Tử Như Ngọc, hay là cả ba chúng ta chơi tổ hợp ba người nha, được không tổng giám đốc Sở? 】
Tuy rằng đội trưởng CLB Game rất khó ở chung trong hiện thực, nhưng tính cách trong game lại không tệ lắm. Trước nay An Nhu muốn kéo người nào vào anh ta cũng không có ý kiến. Đương nhiên, nếu cô có muốn kéo hay không thì dù có ý kiến cũng thành không ý kiến.
【...】
Lần này đổi sang Sở Hư Uyên gửi một chuỗi dấu ba chấm.
An Nhu sớm hiểu rõ tính cách của Sở Hư Uyên, thấy tin nhắn này lập tức đã biết trong lòng anh ta nghĩ cái gì, cũng đoán được câu tiếp theo anh ta sẽ nói là cái gì.
【 Tổng giám đốc Sở, tôi chỉ chơi 2 bán, không ảnh hưởng đến việc học tập của Quân Tử Như Ngọc, mới về nhà đến nhà không bao lâu, thả lỏng một chút là điều bình thường mà ...】
Sau khi giết chết người cuối cùng trên đảo, An Nhu trực tiếp offline, nói một tiếng với Quân Tử Như Ngọc rồi rời khỏi phòng game.
【 hơn nữa cũng không phải không mang theo anh chơi chung, tổ hợp ba người chơi cũng được mà? 】
An Nhu còn đang trong quá trình ổn định lửa giận chồng chất của Sở ba tuổi, thì chú ý tới hệ thống theo dõi nhắc nhở dưới lầu có người ở gõ cửa.
Good, cứu bồ tới!
【 có người tìm tôi, nói chuyện với anh sau nha. 】
Suy xét đến trạng thái vi diệu trước mắt, An Nhu chào Sở Hư Uyên xong trực tiếp chạy.
Mặc áo ngủ lông xù xù, bước xuống lâu, An Nhu nhìn màn hình hệ thống theo dõi, ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Hoàng đứng bên ngoài.
Ngoài ý muốn là lúc này đă gần 11 giờ mà Tô Hoàng còn đến tìm cô, không ngoài ý muốn chính là người tới là Tô Hoàng.
An Nhu dừng một chút, chậm rại mở cửa, một luồng gió lạnh từ bên ngoài ập vào người cô, làm cô cuốn áo khoác, đứng tại chỗ dậm dậm chân: "Tô Hoàng? Trễ như vậy cậu lại đây làm gì? Nhanh nhanh vào trong đi."
Biệt thự mở hệ thống sưởi ấm vừa phải, tuy đã cuối mùa xuân, nhưng bên ngoài vẫn còn rất lạnh.
Ngoài cửa, Tô Hoàng mặc áo khoác gió màu đen, cách ăn mặt khác ra hình tượng dịu dàng ban ngày, Tô Hoàng mặc quần áo màu đen bó sát như dân đi phân khối lớn nhìn rất ngầu. Ngay từ đầu gương mặt còn có chút lạnh lùng cứng nhắc, sau khi nhìn thấy An Nhu thì dần dần thay đổi thành nét mặt dịu dàng.
"Nhu Nhu."
Dẫn Tô Hoàng vào phòng khách, An Nhu rót một ly trà sữa nóng cho cô ta: "Trong nhà không có gì ngoài trà sữa, cậu đừng có mà ghét bỏ nha."
"Không chê đâu mà lo."
Tô Hoàng tươi cười cầm lấy cái ly, uống hai hớp, cười dịu dàng nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi mà."
An Nhu mặc bộ đồ ngủ thú liền thân màu trắng, đỉnh đầu còn có hai cái lổ tai thỏ đang gục xuống, cô ngồi vào sô pha đối diện Tô Hoàng, không biết phải nói cái gì nữa.
Tô Hoàng cũng không có ý định mở miệng, chỉ là miệng nhỏ một hớp lại một hớp uống cạn ly trà sữa nóng, An Nhu dựa vào trên sô pha, chậm rãi có chút mơ màng buồn ngủ.
【 Ai tới tìm cô sao? 】
An Nhu nửa khép mắt sắp ngủ đến nơi, trong đầu đột nhiên truyền đến giọng của Sở Hư Uyên.
【 anh làm tôi giật mình ...】
Trong giây lát bị bừng tỉnh, An Nhu có chút tức giận mắng một câu, nhưng vẫn là thành thật công đạo.
【hàng xóm đến chơi. 】
【... Không phải đã dặn đừng gặp người đó sao? Cô ta rất nguy hiểm. 】
Sở Hư Uyên trầm giọng nói, biểu tình đang bình tĩnh cũng dần trở nên u ám khó coi.
Sở Hư Uyên cũng không phải cố ý làm An Nhu giật mình, chỉ là sau khi nhìn thấy tin nhắn của An Nhu, anh lấy quyền hạn của hiệu trưởng, muốn thâm nhập vào hệ thống camera theo dõi biệt thự An Nhu đang ở.
Sau đó mới nhớ ra, vì bảo vệ quyền riêng tư của học sinh, nên khu cư trú không có lắp đặt máy theo dõi.
An Nhu chống cằm, tuy biết Sở Hư Uyên nói không sai, nhưng cô cũng phải tin vào cảm giác của bản thân.
【 Tổng giám đốc Sở, tôi biết Tô Hoàng rất nguy hiểm, nhưng hiện tại cô ấy đối với tôi rất tốt, tôi cũng không lý do gì rời xa cô ấy. 】
An Nhu cảm thấy Tô Hoàng không tốt cũng không xấu, nhưng cô biết Tô Hoàng có thiện ý với mình, còn vui lòng kết bạn với cô. Hơn nữa bản thân Tô Hoàng là nữ chủ, An Nhu cũng không thể tùy tiện cạch mặt ngay được.
Lần này đổi thành Sở Hư Uyên im lặng.
Vứt bỏ loại cảm giác địch ý đối với đồng loại không nói, hiện tại Sở Hư Uyên cũng phát hiện, anh tìm không ra lý do làm An Nhu rời xa Tô Hoàng. Trên thực tế, từ đầu đến cuối Tô Hoàng không có làm ra hành động nào gây nguy hiểm đến an toàn của An Nhu, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ An Nhu nhiều lần.
【 tự cô nhìn làm. 】
Sở Hư Uyên im lặng suy nghĩ một lát tìm không ra lý do, lạnh lùng ném xuống những lời này sau đó không hé răng, anh vẫn không có một chút cảm tình nào với Tô Hoàng, nhưng điều đó cũng không đại biểu anh tính toán từ bỏ dễ dàng như vậy.
Nếu An Nhu không thể làm ra quyết định, như vậy anh đành phải nghĩ ra cách nào đó xuống tay thật nhanh chóng mới được.
An Nhu nghiêng đầu, trong lòng biết rõ ràng tổng giám đốc Sở lại tái phát tính chất lòng dạ hẹp hòi, nhưng Sở Hư Uyên cũng là vì tốt cho cô, điểm này An Nhu vẫn là phân biệt ra được, cũng nghĩ cách sờ sờ vuốt lông làm anh tạm thời bình tĩnh.
An Nhu đang nghĩ đợi chút nữa đi lên phòng kéo theo anh chơi 2,3 ván dỗ cậu bạn nhỏ ba tuổi này, vẫn luôn an tĩnh uống trà sữa, rốt cuộc Tô Hoàng đã có động tác tiếp theo.
"Nhu Nhu, giữa trưa hôm nay cậu nói cần tìm việc làm thêm, sao vậy, tiền không đủ dùng sao?" Tô Hoàng đột nhiên mở miệng, đề tài lại là điều An Nhu không nghĩ tới.
"Hả? À, ừ, có một chút, rốt cuộc tháng đầu tiên, nên có rất nhiều thứ cần tiêu tiền." An Nhu dừng một chút, mới nhớ tới lời nói hồi trưa của mình, nhìn Tô Hoàng ngượng ngùng cười cười.
An Nhu tính tính chi phi ăn uống đi lại cùng phí sinh hoạt cá nhân hằng ngày, đưa ra kết luận không mấy lạc quan. Năm chục ngàn nhìn thì rất nhiều, cao hơn gấp mười lần so với sinh hoạt phí học đại học kiếp trước của An Nhu, nhưng chủ yếu là tiền cơm của học viện DICE rất mắc, tùy tiện ăn một bữa cơm ở đây bằng mười cái hamburger.
"Sao vậy? Cậu cũng tính toán đi làm sao?"
An Nhu dừng một chút, cười nói: "Mình có chụp lại mấy thông tin tuyển dụng, nếu cậu cần cứ nói, mình gửi cho cậu."
Tô Hoàng lắc đầu, duỗi tay vào trong áo gió lấy ví tiền, rút ra một tấm thẻ ngân hàng: "Mình không cần, mình tới là vì trả lại tiền cho cậu."
An Nhu cười rất mất tự nhiên, giờ thì đã cứng lại luôn rồi.
May mà cô còn nhớ rõ cách tổng giám đốc Sở từng dạy mình, thực mau đã khôi phục lại bộ dáng mỉm cười: "Trả tiền? Không cần đâu, mình cũng không thiếu tiền lắm ..."
An Nhu nói năng cẩn thận, trong đó cũng có chút ý đồ dò hỏi.
Tô Hoàng đứng lên, tươi cười dịu dàng, đặt thẻ ngân hàng lên trên bàn trà, hơi hơi đẩy về phía An Nhu, sau đó đứng thẳng người, nhìn An Nhu nói: "Sao lại không trả cho được, rõ ràng là mình mượn tiền của cậu mà, trả tiền là chuyện sớm hay muộn thôi, mật mã là sáu số một."
"Thật ra mình vẫn luôn muốn trả lại cho cậu, nhưng là trên người mình cũng không có nhiều tiền ..." Nói nói, Tô Hoàng hiện ra biểu tình xin lỗi, giữ kín miệng không nói ra chuyện xảy ra vào buổi tối ngày đó.
"Hai ngày nay mới có chút đầu vào, nên bây giờ mới tới trả tiền lại cho cậu ..."
An Nhu biết Tô Hoàng nói "đầu vào" là cái gì. Nếu bỏ qua sự trợ giúp từ nam chủ Sở Hư Uyên, thì sự thật là trong túi Tô Hoàng không có nhiều tiền, bằng không ngày đó An Nhu cũng sẽ không để lại tiền chữa bệnh và tiền đi lại.
Nhưng Tô Hoàng lại rành về phương diện đầu tư hơn An Nhu, ngay từ đầu trong túi không tính nhiều tiền, chưa đến mấy ngày đã kiếm được một số tiền lớn, đủ để cô ấy sống hết năm nay, còn có thể dư dả trả tiền lại cho An Nhu.
"Tiền đã trả, mình cũng phải về thôi. Cậu ngủ sớm đi, chúc cậu ngủ ngon." Tô Hoàng nhìn An Nhu cười tủm tỉm, xoay người bước ra ngoài, vạt áo gió màu đen uốn lượn theo độ cung rất xinh đẹp, cô ấy đi rất nhanh, An Nhu còn đang há hốc mồm, hoàn toàn không kịp đi theo đưa tiễn.
Cửa được đóng từ bên ngoài, An Nhu còn vùi người ở trên sô pha, cả người chìm vào mê cung của sự im lặng.
"Tuy rằng đã sớm biết Tô Hoàng nhận ra mình, nhưng mình cũng không nghĩ tới cô ấy lại quyết đoán chọc thủng như vậy ..." An Nhu lẩm bẩm tự nói, cô rất rành bản tính của Tô Hoàng, đối phương tiếp cận cô là có mục đích riêng.
An Nhu cũng đã chuẩn bị tâm lý đối đầu với việc này. Nhưng điều duy nhất không nghĩ tới chính là Tô Hoàng không hành động giống như người thường. Chuyện vốn được ẩn giấu thì lại đột nhiên trực tiếp nắm lôi ra, hoàn toàn KO, làm An Nhu trực tiếp ngu người.
Tâm trạng hiện tại của An Nhu rất phức tạp, nhìn tấm thẻ ngân hàng trên bàn trà im lặng một lát, căn cứ dựa theo tâm lý không lấy cũng uổng, cầm thẻ ngân hàng lên, dùng di động tra xét số dư của thẻ.
Không nhiều không ít, chỉ gấp mười lần số tiền lúc trước An Nhu để lại cho Tô Hoàng. Việc này cũng đủ chứng minh chuyện Tô Hoàng vừa nói chính là về ngày đó.
【 cô ta tìm cô làm cái gì? 】
Sở Hư Uyên không kiên nhẫn gõ gõ bàn phím, chau mày.
【 đừng nói là chỉ đơn giản tìm cô nói chuyện phiếm? 】
Đều là một loại người, Sở Hư Uyên xem như cũng hiểu biết bản tính của Tô Hoàng, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm An Nhu.
【 Tổng giám đốc Sở, tôi có một vấn đề không biết có nên nói hay không. 】
An Nhu ngồi ở trên sô pha, bình tĩnh trả lời.
Tâm trạng hiện tại của cô vô cùng khó có thể hình dung, nhưng An Nhu biết, chuyện này bản thân giấu không được tổng giám đốc Sở, cũng hào phóng nói hết ra.
Hiện tại cốt truyện đã chạy trốn không còn chút bóng dáng, An Nhu cũng không rõ ràng dòng chảy của quyển tiểu thuyết này sẽ phát triển như thế nào?! Tương lai đã không thể đoán trước được nữa, đã quá tầm với của cô rồi.
Hoặc là nói, tiềm thức của cô đã dần quên nơi đây chỉ là một tiểu thuyết, là thế giới giả tưởng, cô cũng bất chấp tất cả, muốn ra sao thì ra, không quan tâm đến mạch truyện nữa.
【 làm sao vậy? 】
Sở Hư Uyên phản ứng thực mau.
【 nói. 】
【 bởi vì một nguyên nhân nào đó, tôi từng cho Tô Hoàng mượn một chút tiền, hiện tại cô ấy trả lại cho tôi gấp mười lần. 】
An Nhu sờ sờ cằm, đột nhiên cảm thấy vấn đề này không có gì đáng để hỏi ý kiến của Sở Hư Uyên.
【 tôi cảm thấy nhận nhiều tiền như vậy không tốt lắm, nhưng cô ấy đã đưa cho tôi, tôi cũng không thể trả ngược trở về, hay là cứ nhận đại? ( heo Bội Kỳ đang vô cùng hưng phấn.gif ) 】
【... Nhìn bộ dáng nông cạn của cô kìa. 】
Sở Hư Uyên cười nhạo một tiếng, không chút nào lưu tình mở ra hình thức trào phúng.
【 cô ta trả lại cho cô bao nhiêu? Tôi cho cô gấp mười lần. 】
Chỉ có chút tiền lẻ đã bị người ta là lừa bắt đi mất, chỉ số thông minh thuộc hàng thiểu năng trí tuệ này của mèo con ngu ngốc thật sự không cứu nổi rồi.
Nếu sau này cũng bị người khác dễ dàng lừa gạt bắt cóc như vậy ... Sở Hư Uyên chỉ cười lạnh một tiếng.
【... Anh đứng nói giống như nhà giàu mới nổi ... Ừ, anh vốn dĩ chính là dân nhà giàu mà. 】
An Nhu đen mặt.
【vấn đề không phải tiền, mà là tấm lòng, thôi, anh sẽ không hiểu đâu. ( bạn học nhỏ ngoan ngoãn ngồi nhìn thôi nha, bởi vì thế giới của người lớn cưng không hiểu đâu.gif ) 】
【 nếu tôi tặng giá trị con người của mình cho cô thì sao? 】
Sở Hư Uyên gõ xong những lời này, tay dừng lại.
An Nhu chìm vào im lặng, sau đó quyết đoán vứt bỏ tiết tháo.
【 vậy phải suy nghĩ theo cách khác, giá trị con người của tổng giám đốc Sở quá cao, chỉ một phần mười thôi tôi đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi! ( em gả cho anh nha tổng giám đốc đại nhân thân yêu!.gif ) 】