Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 29: Rời khỏi




Khoảng thời gian An Nhu ở nhà không lâu lắm, sau tết một tuần sẽ rời khỏi nơi này chung với An Như Uyển.

Cô cũng không có gì để nhớ nhung, ở nhà suốt một tuần mỗi ngày đều là vùi đầu ở trong phòng, không quan tâm những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Rốt cuộc chuyện cô gây ra tại THPT Húc Dương không phải chuyện nhỏ, vẫn nên tránh né cho tốt.

Sáng ngày rời khỏi đây đến học việc DICE, An Minh Lễ và Từ Tuệ Văn cùng cha mẹ An Như Uyển cùng nhau đưa hai đứa nhỏ lên xe lửa. Bọn họ phải đi một ngày xe lửa đến gặp Lý Văn Nhứ, sau đó lại cùng Lý Văn Nhứ bay đến thành phố A.

Bởi vì đi đến trong nhà người khác nhờ vả, hơn nữa nhà họ Lý ở thành phố H, chi phí tiêu dùng cũng không thấp, nên cha mẹ An Nhu và cha mẹ An Như Uyển đều không đi. Chỉ đưa hai đứa nhỏ đi, dựa theo An Như Uyển nói, sua khi tới thành phố A Lý Văn Nhứ sẽ cho tài xế đến xe đón.

Hiện tại cơ thể An Nhu vẫn còn yếu, sức lực lại nhỏ, một người mệt chết mệt sống xách theo rương hành lý lớn. Không những vậy, trước khi đi, Từ Tuệ Văn còn muốn nhét một đống quà nói là tặng cho Lý tiểu thư một chút đặc sản. An Như Uyển cũng không thoải mái, hai tay đều xách bao lớn bao nhỏ.

Nhưng hiện tại cha mẹ hai bên đều đã đi rồi, cô cũng lười giả vờ nữa, quăng hết bao túi cho An Nhu, bản thân thì chỉ đẩy vali của chính mình, dáng vẻ rất nhẹ nhàng.

An Như Uyển đi ở phía trước đi, An Nhu vừa kéo vali to đùng còn xách theo bao nilon lớn nhỏ, cố sức đi theo ở phía sau, dần dần có xu thế xa dần, nhưng thật An Như Uyển làm như không nhận thấy được, đầu cũng không quay lại, đi một nước.

"Thật là ..." Liếc mắt thấy An Như Uyển đi càng xa, An Nhu dứt khoát không nóng nảy, chậm rì rì đi ở phía sau. Cũng không phải chưa từng một mình ngồi xe lửa, An Như Uyển thật làm như cô là đồ nhà quê không bằng.

Nhưng ... Chỉ cần nghĩ đến lập tức gặp mặt Lý Văn Nhứ, An Nhu có chút đau đầu. Nguyên cốt truyện, An Như Uyển không có dẫn theo An Nhu.

Cô cũng tính toán sau khi vào học viện thì hoàn toàn phân rõ giới hạn với An Như Uyển, cô đến đó để học tập, không muốn xen vào cốt truyện.

Muốn nói đến cốt truyện, so với An Như Uyển, Lý Văn Nhứ là nhân vật càng thêm quan trọng trong nguyên tác. Khi đến học viện, tốt nhất là không nên có quan hệ hay giao lưu gì với bọn họ, An Nhu trong lòng yên lặng quyết định.

Lên xe lửa, An Nhu tìm được chỗ ngồi của mình, An Như Uyển đã sớm ngồi đúng vị trí của mình, đang nói cái gì đó với người đàn ông đeo kính râm bên cạnh, nhấp môi cười duyên, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

An Nhu cọ tới cọ lui đi qua, nhìn nhìn số ghế trên vé xe, lại nhìn người đàn ông mang mắt kính đang chiếm vị trí chỗ ngồi của cô, là của cô không sai.

"Nhu Nhu."

An Nhu còn chưa kịp lên tiếng, thì lúc này giống như An Như Uyển mới phát hiện sự tồn tại của cô, cười vẫy vẫy tay: "Mau tới đây ngồi đi, đứng ở lối nhỏ làm cái gì."

"Không cần, chị cứ nói chuyện với vị tiên sinh này tiếp đi, em thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, em lại quấy rầy thì không biết điều rồi, phải không chị Như Uyển."

An Nhu nhìn người đàn ông kia, nói, "Vị tiên sinh này ... Nếu không chúng ta đổi vị trí chỗ ngồi, ngài thấy sao?"

"A, được, tốt..."

Người đàn ông mang mắt kính nghe An Như Uyển kêu An Nhu đến ngồi, anh còn có chút thất vọng, hiện tại nghe An Nhu vừa nói như vậy, lập tức thay đổi biểu tình, hưng phấn lấy ra vé xe trao đổi với cô, còn xung phong giúp An Nhu để hành lý.

An Nhu cười tủm tỉm nói lời cảm ơn, toàn bộ hành trình không có cho An Như Uyển cơ hội nói chuyện, sau khi sắp xếp xong hành lý, nhìn vị trí của mình cách vị trí chỗ ngồi của An Như Uyển đến bốn năm ghế, dựa vào ghế ngồi, lấy ra nước cùng đồ ăn vặt trong túi nilon. lúc này An Nhu mới vui rạo rực gửi tin nhắn cho Sở Hư Uyên.

【 tổng giám đốc Sở, tôi vừa mới chơi bà chị họ mình một vố đó, hahaha 】

【 chị ta lại muốn hố tôi, nhưng tôi không mắc mưu, tôi thật không rõ nha, mấy chiêu đó nhiều lắm chỉ làm tôi xấu hổ, tại sao chị ta một hai phải cố sức làm ra hành động đó ...】

Cho dù tính cách của An Nhu yêu đuối lại hướng nội, phải thực gian nan khó khăn lắm mới lên tiếng kêu người đàn ông kia đứng lên nhường chỗ. Cho dù An Như Uyển lại có thể mượn cơ hội biểu hiện sự rộng lượng tốt bụng của mình thì thế nào?

Nhiều lắm trong lòng An Nhu sẽ không thoải mái, lại không hình thành tổn thương tổn gì. Nhưng bởi vì lòng tiểu nhân muôn đời không thay đổi, An Như Uyển cũng không quên đào hố đẩy An Nhu vào.

An Nhu thở dài.

Hiện tại, tố chất tâm lý của cô đã mạnh hơn trước kia không ít, chút thủ đoạn nhỏ này của An Như Uyển căn bản không thể gây tổn thương tinh thần của cô ... Chỉ là cảm thấy phiền chán, không muốn để ý tới.

【vui sướng thành lập ở trên đau khổ của người khác, tôi cho rằng cô phải hiểu rõ đạo lý này kia chứ? 】

Sở Hư Uyên bình tĩnh trả lời rất nhanh: 【 đây không phải là một chuyện rất đơn giản sao? 】

【... Anh nói như vậy hình như cũng không sai. 】

An Nhu giật giật khóe miệng, ý anh nói là bản thân anh phải không?

【 tổng giám đốc Sở, ví dụ như hành động mấy ngày hôm trước của anh vậy phải không? 】

An Nhu không quên lôi chuyện cũ ra nói: 【chính là niềm vui của anh được thành lập ở trên đau khổ của tôi. 】

Sau chuyện đêm đó, An Nhu còn lo lắng đề phòng vài ngày, sau đó mới chậm rãi nghĩ ra, Sở Hư Uyên thật sự không có ý trách móc gì cô, anh ta thật sự cũng chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi.

Không có thật sự muốn biết cô là ai, cũng không có tính toán truy tìm vị trí hiện tại của cô, cũng không có làm ra bất kỳ hành động nào làm An Nhu bất an. Thật sự anh ta chỉ là đang đùa chơi với An Nhu.

Ai mà biết Sở Hư Uyên lại trẻ con đến như vậy, một người đàn ông trường thành cao to, còn là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, lòng dạ lại hẹp hòi đến như vậy thật sự tốt sao? Lời này An Nhu không dám nói ra, chỉ dám chửi thầm ở trong lòng thôi.

Lần này Sở Hư Uyên không tính toán trả lời cô: 【hiện tại cô đang ở trên xe? 】

An Nhu không dấu diếm hành trình của bản thân với anh, tất cả đều nói cho Sở Hư Uyên biết.

【 đúng vậy, đang ngồi trên xe. 】

An Nhu thở dài, nói thật ở trên xe suốt một ngày thật sự nhàm chán muốn chết. Nay đã khác xưa, di động An Nhu còn không có tiền để mua lấy đâu ra laptop hay ipad để cô tiêu khiển cho qua thời gian, sách vở thì quá nặng không tiện mang theo. Cho dù trên tay còn có chút tiền cũng không dùng được vào việc gì.

Ủa, không đúng, hình như có nha.

Đột nhiên ý thức được thân phận đầy huy quang mà cao thượng của bản thân, ánh mắt An Nhu sáng lấp lánh lên.

【 tổng giám đốc Sở, anh đang làm cái gì vậy? ( ngoan ngoãn.gif ) 】

Emoji rất phù hợp với tin nhắn, là một con chó con đáng yêu vẫy đuôi qua lại.

【 ở văn phòng, chút nữa còn có cuộc họp. 】

Sở Hư Uyên khác với loại tổng giám đốc bá đạo mà An Nhu hay đọc trong tiểu thuyết, anh thật sự rất bận, một lòng nhào vào công việc, không quan tâm bất kỳ chuyện gì ngoài lợ ích công ty. Nhưng, hiện tại anh trừ bỏ công việc còn có một sở thích khác, chính là nói chuyện phiếm với An Nhu.

【 ờ, tôi cảm thấy anh cũng quá vất vả. 】

An Nhu chớp chớp mắt, khóe miệng không tự giác nhếch lên cười, ánh mắt linh động.

【tổng giám đốc Sở, anh xem, chúng ta ... Thương lượng một chút được không? ( chờ mong xoa xoa tay.gif ) 】

Nửa tiếng sau.

Tầng cao nhất của cao ốc Thần quân, văn phòng Sở Hư Uyên. Cái nơi này luôn luôn bị liệt vào "cấm địa tử vong", không có mệnh lệnh bất luận kẻ nào cũng không dám dễ dàng bước vào nơi này, ở trong không khí lạnh băng đầy hơi thở chết chóc ... Đang tràn ngập sung sướng hơn nữa còn có hơi thở thiểu năng trí tuệ.

Sở Hư Uyên ngồi ở trước bàn làm việc, liếc nhìn di động anh đặt ở bên cạnh. Ngay lúc đầu, màn hình di động rất im lìm, hiện tại đã sinh động hơn rất nhiều.

Như hiện tại, trên màn hình di động xuất hiện nhiều khối ô vuông hoa mỹ màu sắc rực rỡ, còn sẽ tự động phát ra âm thanh hạnh phúc "Unbelievable! good!".

【... Cô không thể đổi sang một trò chơi khác được sao? 】

Sau khi Sở Hư Uyên chứng kiến An Nhu thua hơn 25 lần, rốt cuộc nhịn không được dùng máy tính bàn gửi tin nhắn cho cô.

Đồng ý cho phép An Nhu dùng di động chơi trò chơi là kết quả Sở Hư Uyên đã trải qua quá trình đấu tranh tư tưởng gắt liệt. Hiện tại, thân phận của An Nhu là thiết bị điện tử của anh, nếu phải nói rõ ... cũng tương đương với việc anh nuôi thú cưng, chút yêu cầu nhỏ này cũng không tính quá phận.

Nếu anh biết An Nhu thuộc loại trò chơi không hề có kỹ thuật cũng không có chỉ số thông minh, đánh chết Sở Hư Uyên cũng sẽ không đồng ý cho phép cô tùy ý tải trò chơi về di động của anh chơi.

【... Vốn dĩ rất khó nha, anh cho rằng đây là trò chơi trí tuệ bình thường sao! 】

An Nhu đã chết hơn mười lần cũng còn vịt cãi mỏ.

【 đây là trò chơi mở rộng trí tuệ nha! ( Úm ba la xì bùa thần Hắc Ám, hồ biến, hắc ma biến thân.gif ) 】

Sở Hư Uyên:... Tôi điên mới tin cô.

【 tránh ra. 】

Qua loa gõ hai chữ này, Sở Hư Uyên tự mình ra tay, An Nhu ngoan ngoãn buông tay không khống chế di động nữa, mở to mắt nhìn Sở Hư Uyên một lần nữa chơi cửa 25.

【 tuy rằng chỉ số thông minh giữa người và người đều có sự chênh lệch, nhưng cái này cũng cần có trình độ cùng may mắn nha. 】

An Nhu đã sớm quên sạch sẽ Sở Hư Uyên lãnh khốc vô tình tàn nhẫn độc ác, An Nhu còn đang cãi chày cãi cối.

【 tổng giám đốc Sở, nếu anh thắng, chỉ là do bản thân anh may mắn thôi...】

Sở Hư Uyên căn bản không để ý tới An Nhu nói cái gì. Đại khái nhìn lướt qua cách thức chơi, sau đó anh trực tiếp chỉ chỉ mấy nơi trên màn hình, trò chơi tuôn ra một dải lụa pháo hoa đầy rực rỡ, xuất hiện hàng chử "stage clear".

【 thấy rõ ràng chưa? 】

Sở Hư Uyên nhàn nhạt nói.

【 sự thật chứng minh, bất luận là chỉ số thông minh hay là may mắn, tôi đều có đủ để nghiền nát cô. 】

【... ok ok ok, anh lợi hại nhất, tôi tiếp tục chơi đây, cài tĩnh âm cho anh ha 】

An Nhu bị dỗi không lời gì để nói, chỉ có thể chửi thầm hai câu ' Sở Hư Uyên lòng dạ hẹp hòi ' ở trong lòng.

【 anh chờ đó, hiện tại tôi chơi không giỏi, chờ đến lúc tôi level up, tôi sẽ đi ăn gà! ( đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà!.gif ) 】

An Nhu chơi trò chơi này có thể thể nghiệm đến cảm giác chân thật hơn so với người bình thường rất nhiều lần. Bởi vì bản thân cô chính là thiết bị điện tử, cũng giống như tự mình thể nghiệm giả thuyết hoàn cảnh ... Ví dụ như trò chơi tuyệt địa cầu sinh, cô chơi nó hiệu quả còn kích thích gấp trăm lần.

【 ừm? Trong thế giới của cô cũng có trò chơi này sao? 】 Sở Hư Uyên không mặn không nhạt hỏi lại cô.

......

Toàn bộ buổi sáng, Sở Hư Uyên được như ý nguyện hưởng thụ tới sự an tĩnh tuyệt đối, toàn bộ hành trình An Nhu đều an tĩnh như gà vùi đầu chơi game, nửa chữ cũng không nói, hoàn mỹ giả bộ biểu hiện giả dối "tiểu tiên nữ ưu nhã an tĩnh".

Thời gian chơi game cũng không phải gian nan như vậy, giữa trưa nấu gói mì gói ăn cho đở bụng, An Nhu tiếp tục vùi đầu chơi game, cô dùng trò chơi tống cổ thời gian, không tính tinh thông, nhưng cũng đủ nhẫn nại để chơi thật lâu.

Sở Hư Uyên giải quyết cơm trưa tại văn phòng công ty, 1 giờ rưỡi chiều triệu tập nhân viên chức cao đến phòng họp mở họp.

Từ điều này là có thể nhìn ra, cũng không phải là không có lý do gì tự nhiên lại có vô số người sợ hãi anh. Rốt cuộc tổng giám đốc là người nghiện công việc, ngày ngày làm gương tốt đều vùi đầu ở trong văn phòng từ sớm đến tối không nghỉ ngơi, tổng giám đốc còn như vậy thì mấy nhân viên thấp hơn làm như thế nào sống?

Thuận tay đặt di động vào trong túi, Sở Hư Uyên đi vào phòng họp, vẫn duy trì biểu tình ngàn năm không thay đổi, lãnh đạm tự phụ, hơi hơi gật đầu, ý bảo hội nghị có thể bắt đầu.

Tuy rằng trong lòng bọn có chút bất mãn vì bị Sở Hư Uyên gọi đột ngột tới phòng họp, nhưng không một ai dám hó hé một lời ở trước mặt Sở Hư Uyên, người chủ trì cuộc họp đứng lên, ho khan một tiếng, bắt đầu nói về nội dung cuộc hợp hôm nay.

Đôi tay Sở Hư Uyên hợp thành hình tháp, không chút để ý nghe nhân viên hội báo. Trong lúc mọi người chú tâm nghe, không ai nhìn thấy tầm mắt anh luôn xẹt qua liếc nhìn di động trong túi tiền, mày nhíu nhíu, lại dời đi.

Trong giây phúc an tĩnh nhất khẩn trương nhất, đột nhiên truyền ra một giọng nói máy móc "Unbelievable!". Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng tại căn phòng hội nghị này cũng đủ nghe rõ ràng.

Trong nháy mắt, thời gian đều ngưng đọng.

Một đám tây trang giày da ngồi ở trong phòng hội nghị đều ngây ngẩn cả người, không ít người dáo dát nhìn xung quanh, rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, không biết vào phòng họp thì phải đặt chế độ tĩnh âm sao. Cũng có một vào người ngồi ở cạnh tổng giám đốc, giữ im lặng tuyệt đối, nhưng trong lòng đang gào hét

Nhất định là nằm mơ, không có khả năng, không tồn tại. Sao tổng giám đốc Sở có thể dùng loại âm thanh này làm tiếng chuông di động!

Trong không khí an tĩnh đến hít thở không thông, Sở Hư Uyên nhíu mày, vươn tay lấy di động từ trong túi ra, nhẹ nhàng tắt cửa sổ trên màn hình, gõ một đoạn tin nhắn, sau đó trực tiếp đặt di động ở trên bàn.

"Xin lỗi, lỗi của tôi, xin mời tiếp tục."

Giọng Sở Hư Uyên bình tĩnh ung dung, nhưng sau khi anh lên tiếng, hiển nhiên cũng gián tiếp thừa nhận âm thanh kia chính là phát ra từ di động của anh.

Trò chơi? Không có khả năng, đó chính là tiếng chuông di động? Đợi đã, tiếng chuông di động của tổng giám đốc Sở lại là cái này sao?! Quả thực chuyện này so với chuyện tổng giám đốc Sở không phải người trái đất mà là người sao hoả càng thêm đáng sợ!

Toàn bộ nhân viên trong phòng họp hóa đá.

Kế tiếp hội nghị diễn ra như thế nào, đại khái đã không còn người chú ý lắng nghe nữa ...

An Nhu không biết bản thân cô vô tình đã gây ra chuyện gì, Sở Hư Uyên tự nhiên tắt ngang trò chơi, còn cảnh cáo cô không thể lại mở ra chơi tiếp, An Nhu cũng chỉ biết méo miệng, nhìn nhìn đồng hồ, cũng gần tới rồi.

Xe lửa dừng trạm, ông anh mang mắt kính một đường trò chuyện vui vẻ với An Như Uyển thực nhiệt tình muốn kết bạn WeChat với An Như Uyển, hơn nữa còn nhân tiện giúp An Nhu lấy hành lý xuống.

"Nhu Nhu, em ngồi ở đó không có việc gì đi?"

An Như Uyển và An Nhu cùng xếp hàng xuống xe lửa, trên đường đi cô còn không quên nói chuyện châm chọc An Nhu, nhưng nét mặt và giọng nói lại dịu dàng đầy quan tâm: "Xin lỗi em nhiều nha, làm em ngồi ở bên kia một mình, một người quen cũng không có ..."

An Nhu trộm trợn mắt, nỗ lực khống chế biểu tình đừng dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn An Như Uyển.

"Không có việc gì, một mình ngồi rất thoải mái, chút nữa xuống xe lửa, chị làm ơn đi chậm chậm lại giùm em, chị đi quá nhanh em theo không kịp."

An Nhu khóe môi cong cong, đôi mắt cũng cong cong theo, trải qua sự dạy dỗ của Ác thần Sở Hư Uyên, biểu tình ủy khuất rất thật, An Như Uyển nhìn không ra bất kỳ manh mối gì.

"Ừ, chị biết rồi, Nhu Nhu, nhưng em cũng nhớ đi tìm tài xế nhà Văn Nhứ với chị đó nha." An Như Uyển nghe An Nhu nói mấy lời ủy khuất đó, tự nhiên tâm trạng lại vui hơn nhiều, nghĩ nghĩ lại dặn dò thêm.

"Chúng ta xem như là từ quê lên thành phố, sau này có chuyện gì còn phải dựa nhiều vào Văn Nhứ, em chú ý đừng nói hay làm gì phật lòng người ta, đâu, đặc sản dượng và cô chuẩn bị cho Văn Nhứ đâu, mau mau lấy ra, những gì chị nói em nghe rõ chưa?"

"Dạ, em biết, chị yên tâm." Lúc này An Nhu mới xoay mặt, đẩy vali đi xuống xe lửa, đi chung với An Như Uyển đến cổng ra vào.

Tài xế nhà Lý Văn Nhứ đang đứng chờ bọn họ ở trước cổng ra vào, An Như Uyển nhìn trái nhìn phải, khi thấy một người đàn ông giơ bảng tên, ăn mặc giống tài xế gia đình, hô hấp nhịn không được dồn dập đập thình thịch.

Đây mới là cuộc sống mơ ước của cô, ra cửa có xe đón đưa, mà không cần đi bộ hoặc là sử dụng giao thông công cộng giống như người bình thường. An Như Uyển bước nhanh đi qua, gương mặt hưng phấn có chút đỏ.

"Như Uyển."

An Như Uyển còn chưa đi đến gần, có một cô gái từ trong xe bước xuống, cô mặc áo khoác lông cừu, trong tay cầm một cái bịch nhỏ, cổ áo da lông trắng như tuyết càng thêm tô điểm dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, lúc này người con gái đó đang nhìn An Như Uyển vẫy vẫy tay, cười, nói : "Mau tới đây, chờ cậu thật lâu nha."

Thực trùng hợp chính là, không biết là cố ý hay là vô tình, áo khoác của Lý Văn Nhứ và áo khoác của An Như Uyển đều là màu trắng, chỉ là một cái là áo lông cao cấp, một cái là áo len ngoài chợ.

Nét mặt An Như Uyển vặn vẹo trong nháy mắt, lại không có làm Lý Văn Nhứ phát hiện. Cô bước nhanh đến, thân thiết ôm Lý Văn Nhứ: "Văn Nhứ, đã lâu không gặp."

Chờ đến khi An Nhu lẹt đẹt kéo hành lý lại đây, An Như Uyển đã thân mật kéo tay Lý Văn Nhứ nói chuyện phiếm. Hai người nói nói cười cười, nhìn qua quan hệ rất tốt.

Nhìn thấy An Nhu đến gần, ánh mắt An Như Uyển sáng ngời, nhìn cô vẫy tay, nói: "Văn Nhứ, để mình giới thiệu với cậu, đây là An Nhu, là em họ của mình, con bé tuổi còn nhỏ, có chút sợ người lạ, cậu đừng để ý."

An Nhu đã đi tới, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác ngắn bình thường, phía dưới là quần jean xanh đậm, còn quàng một cái khăn choàng cổ. Tuy rằng không tươi đẹp động lòng người như An Như Uyển và Lý Văn Nhứ, nhưng cũng có vẻ xinh xắn đáng yêu.

Nhìn Lý Văn Nhứ, An Nhu lộ ra một nụ cười, có chút sợ hãi: "Chào chị, em là An Nhu."

Giọng của cô rất trong sáng đầy trẻ trung, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu. Nhìn sơ giống như người qua đường, không có chút nào thu hút mắt người, cũng không phải loại con gái có thể đoạt nổi bật của người khác.

"Chào em, chị là Lý Văn Nhứ."

Giọng Lý Văn Nhứ khá bình thường, ánh mắt liếc lên liếc xuống đánh giá An Nhu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là dặn dò tài xế: "Chú Vương, giúp An tiểu thư đặt hành lý ra phía sau đi, đủ người rồi, có thể chuẩn bị đi."

Thái độ của cô ta vẫn lễ phép, nhưng rõ ràng lạnh nhạt hơn nhiều so với thái độ với An Như Uyển.

"A, Nhu Nhu, không phải có quà tặng cho Văn Nhứ sao? Hiện tại lấy ra tới đi, chứ để chút nữa lấy ra tới có chút thất lễ nha." An Như Uyển cười nói, liếc liếc mắt nhìn mấy túi nilon nhà quê trên tay An Nhu.

An Nhu có chút giật mình, giống như không ngờ tới An Như Uyển sẽ nhắc tới chuyện này, có chút hoảng loạn lật đật đưa túi nilon giao cho người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, động tác vụng về: "Dạ, đúng rồi, em, em có mang theo chút đặc sản quê nhà tặng cho Lý tiểu thư ... Chỉ, chỉ là vài món ăn quê rất bình thường, xin không cần ghét bỏ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.