Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 95: Hết chính truyện




"... Được rồi, đừng cười." Tô Hoàng đẩy An Nhu, sắc mặt có vài phần bất đắc dĩ.

"Bộ vui dữ vậy sao?"

Cô thật sự là không muốn thừa nhận, có mấy tháng nghỉ hè thôi mà cục cưng ngoan ngoãn nhà cô đã bị Sở Hư Uyên thuận lợi ôm về nhà. Còn là loại ký tên đóng dấu, không chạy thoát được.

Đều cùng là một loại người, ai lừa ai, Tô Hoàng khinh thường nhìn lại, đã cầu hôn thành công thì cô còn ngăn cản mẹ gì. Cô quá biết con hồ ly đực kia, còn không phải là sợ An Nhu chạy mất sao.

Chỉ là kẻ muốn cho, người muốn nhận, không có chỗ để cô nói chuyện.

"A? Không có, chỉ là hạnh phúc quá, không kiềm nổi thôi, hehehe."

An Nhu cẩn thận sờ sờ chiếc nhẫn treo trên cổ, liếc nhìn Tô Hoàng, trêu chọc: "Nhưng cậu mới là người làm mình kinh ngạc, không ngờ là người đẹp khuynh quốc khuynh thành nha."

Sau kỳ nghỉ hè, trở về học viện, cuối cùng Tô Hoàng cũng gở xuống lớp trang điểm dịch dung trên mặt.

Đây cũng là điều kinh hỉ trong tin nhắn mà Tô Hoàng nói cho An Nhu trước khi khai giảng.

Gở xuống dịch dung, Tô Hoàng đẹp quá mức thật là làm không ít người sợ điếng hồn, bao gồm An Nhu, người biết sự thật.

An Nhu chỉ là nhan khống cường độ thấp, không chỉ đối với nam giới, mà nữ giới cũng như thế. Cô biết Tô Hoàng lớn lên rất đẹp, cùng một cấp bậc với Sở Hư Uyên, nhưng thế này cũng đẹp quá mức rồi...

Tô Hoàng không phải đi con đường hoa trắng nhỏ, không bằng nói là đi con đường quyến rũ, phát ra khí thế vô cùng bá đạo, lúc này đang mỉm cười dịu dàng nhìn An Nhu.

"Có sao?" Sờ sờ mặt, Tô Hoàng cười khẽ ra tiếng, sóng mắt lưu chuyển xinh đẹp quyến rũ.

"Đi thôi, sắp đến giờ vào lớp rồi."

Cô đột nhiên thay đổi cũng không phải không có nguyên nhân.

Hơn phân nửa là đã không cần tránh né kẻ thù, cũng đã có năng lực bảo vệ chính mình, cho nên thoải mái hào phóng lộ diện gương mặt thật. Tuy rằng dịch dung tiến vào học viện DICE là trái với nội quy, nhưng chuyện này Hạ Dương đã giải quyết nhẹ nhàng.

Nghĩ đến biểu tình dại ra của Hạ Dương sau khi nhìn thấy dung mạo thật của mình, Tô Hoàng nhịn không được muốn cười.

Đến nỗi hiện tại...

Tô Hoàng sáng sớm tới biệt thự ký túc xá tìm An Nhu, còn chưa có giở trò đùa dai trêu An Nhu thì lại nhìn thấy một người căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này. Người nào đó còn dùng vẻ mặt đáng ăn đấm bình tĩnh nhìn cô.

Ngoài cười nhưng trong không cười, ứng phó hai câu. Tô Hoàng nhanh chóng kéo An Nhu ra tới, ở trên đường dò hỏi tình huống một cách kỹ càng tỉ mỉ.

Hỏi hỏi, trả lời trả lời, đi đến lớp học hồi nào không hay.

Khu A đều là tinh anh cùng khối, trên cơ bản đều nhận thức An Nhu và Tô Hoàng. Hai người đi vào tìm vị trí ngồi xuống, không ít người đều đến chào hỏi, thái độ tràn đầy thiện ý.

An Nhu không phải thỏ trắng nhỏ sợ hãi giao tiếp với người khác như trước kia, thái độ thản nhiên đuổi nhóm người này đi, mở ra sách giáo khoa, ngồi dựa khung cửa sổ chờ giáo viên lên lớp.

Giáo viên khu A mỗi học kỳ mỗi đổi mới, bước vào lớp là một giáo viên nam trẻ tuổi tóc vàng óng, cười tủm tỉm tự giới thiệu: "Chào mọi người, thầy là Arthur, cũng là..."

Người này từng là giáo viên chủ nhiệm lớp tự do học kỳ 1 của An Nhu. Cô thoáng kinh ngạc, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mở màn vô cùng quen thuộc.

Đúng vậy, không khác gì những lời tự giới thiệu lúc trước, một chữ cũng không thiếu... An Nhu có chút muốn cười.

Ánh mặt trời thực tốt, phòng học thực tốt, bản thân nỗ lực học tập... Cảm giác đặc biệt tốt.

【 Sở tiên sinh, thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, em rất yêu anh, nhớ anh quá à. 】

An Nhu cười tủm tỉm soạn tin trong đầu gửi cho tổng giám đốc Sở, trong lòng thực yên ổn.

Từ cái ngày nói từ "yêu", cô hở chút là treo từ này ở bên miệng, cả ngày đều nói với Sở Hư Uyên. Ngay từ đầu, người nào đó phản ứng cứng đờ chọc cô mừng rỡ vui sướng, trong lòng cũng tự giác hòa nhau một bậc.

Sau đó còn làm được vài lần, thì Sở Hư Uyên cũng đã dần quen miệng cô toàn nói phét, nghe xong còn có thể nhàn nhạt liếc cô, còn làm An Nhu có chút nho nhỏ thất vọng.

Sở Hư Uyên không trả lời, An Nhu im lặng suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng không phải rất muốn để ý tới Sở ba tuổi ngạo kiều này. Rõ ràng lúc thẳng thắn thành khẩn tỏ rõ tâm ý thời điểm đáng yêu như vậy, hiện tại đã hết đáng yêu rồi.

Sau khi kết thúc tiết học trong ngày, An Nhu theo thường lệ đi dạo một vòng câu lạc bộ, năng lực hiện tại của cô đã đứng chung hàng với các học trưởng học tỷ trong CLB IT, những người này đều là con cháu trong ba dòng họ lớn kia.

Trên người An Nhu bình thường không có đeo trang sức, lần này lại xuất hiện một sợi dây chuyền, thật sự là gây chú ý, không ít người đều nhìn thấy rõ kiểu dáng chiếc nhẫn dính với sợi dây chuyền, ánh mắt nhìn An Nhu càng thêm khác xưa.

Chỉ là lần này, cô thoải mái hào phóng tiếp thu.

Sau khi dạo một vòng trong CLB IT, lại đi đến phòng nghiên cứu, lúc xong việc ra tới thời gian đã không còn sớm.

An Nhu vừa đi về khu ký túc xá, trong lòng vừa hối hận.

Tuy rằng hứa với Sở Hư Uyên tối nay sẽ về nhà sớm, nhưng quay vòng vòng ra tới thì cũng đã quá muộn, nhưng mà Sở Hư Uyên cũng không tìm cô, là cũng rất bận sao?

"Xong rồi? Đi thôi."

Khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng mèo con nhà mình vội vàng xuống lầu, người đàn ông đứng ở dưới công ty lười biếng nói: "Về nhà."

"... Sở tiên sinh?"

An Nhu giật mình ngạc nhiên: "Anh đến đón em về?"

Cô nói xong, mới ý thức được Sở Hư Uyên biết chuyện cô bắt tay với Hạ Dương thành lập công ty. Tuy rằng không muốn gạt đối phương, nhưng là thấy anh ấy đứng chờ ở trước cửa công ty...

Ừm... Vẫn là có chút xấu hổ.

"Em có thể giải thích." An Nhu yên lặng lén nhìn anh.

"Sẽ nói sự thật." Tuy rằng cũng không có gì để giải thích, Sở Hư Uyên cái gì cũng đều đã biết.

"Ờ, anh nghe."

Trong giọng nói có giấu chút ý cười như không cười, Sở Hư Uyên đi ở bên cạnh, không chút để ý: "Dù sao cũng giấu không được anh."

"Em cũng nghĩ không thể giấu qua mắt anh."

Giọng An Nhu nhỏ dần, nghiêm túc nói: "Thật ra là vì em quá thích anh."

"... Hửm?!"

"Thật đó, bởi vì em quá thích anh, cho nên muốn có đủ năng lực, thực lực đứng ở cạnh anh. Đương nhiên là muốn bản thân mình càng ưu tú để xứng với anh, dù sao mục tiêu chủ yếu vẫn là vì anh, điều này không cần hoài nghi, kính mong tổ chức xử lý nhẹ tội... Rốt cuộc em yêu anh như vậy mà."

Bản lĩnh trợn mắt nói dối của An Nhu đã level max, nói như vậy một hồi, mắt cũng không thèm chớp.

Mèo con ngu ngốc nhà anh trước kia chưa có tùy tùy tiện tiện treo chữ "thích và yêu" ở bên miệng, chỉ nhìn thẳng vào anh thôi đã đỏ mặt tía tai, giờ đây đã một đi không trở lại.

Sở Hư Uyên im lặng một lát, thản nhiên nói: "Mèo con ngu ngốc, từ lúc bắt đầu, Hạ Dương đều đã khai hết với anh rồi."

"Thì ra em thích anh lâu như vậy, còn sớm hơn cả anh." Loại người thông minh như Sở Hư Uyên, bất kỳ việc nhỏ không đáng kể nào cũng có thể dắt ra cảm tình, bắt được là trêu đùa ngay, nghe cô nói tự nhiên đoán được càng nhiều.

"... Em không có, em không có, lúc đó có yêu anh đâu, anh, anh đừng đoán bừa." Nói là nói như vậy, An Nhu lại ôm chặt cánh tay người nào đó, cười tủm tỉm nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô là nói thật, đúng là lúc đó cô chưa có yêu anh, mới thích thôi!

Đều đã đính hôn, da mặt An Nhu cũng càng ngày càng dày, dù tổng giám đốc Sở ra chiêu nào, cô đều có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh nhẹ nhàng tiếp chiêu, sau đó trêu ngược trở về.

Sở Hư Uyên nhìn cô, ngay sau đó nụ cười trên mặt An Nhu cứng lại rồi.

Giọng của anh cũng thực nhẹ, cắn mỗi chữ lại rất rõ ràng.

Mỗi một chữ như tiếng sấm vang lên bên tai.

"Sở phu nhân, anh cũng rất rất rất yêu em."

Anh tiến sát vành tai của cô, ngậm vào miệng, bồi thêm một câu: "Về đến nhà em sẽ biết anh yêu em nhiều như thế nào!"

Quãng đời còn lại rất dài, chúng ta hãy cùng nhau học tập tạo dựng một gia đình hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.