Song Tính

Chương 5:




Căn nhà này cách âm không phải tuyệt đối, cùng lắm chỉ có căn phòng phía cuối hành lang kia là kín kẽ, bên tai bà vẫn thoang thoảng tiếng la hét cùng vài âm thanh lộn xộn. Năm đó được mẹ Hạo Hiên thuê để chăm sóc thai phụ, bà biết rằng cuộc sống của Chu Cẩm thật không dễ dàng.

Chu Cẩm bị bắn một bụng tinh, lại phải hàm chứa côn thịt của gã đàn ông suốt một đêm. Đến khi tỉnh dậy đã giữa trưa. Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có thể dựa vào đồng hồ nhận biết ngày đêm. Cơ thể cậu nhức mỏi, đã được Hạo Hiên tắm rửa sạch sẽ.

“Cốc cốc” có người gõ cửa, khoảng chừng ba phút sau, người hầu tiến vào bưng theo một khay đồ ăn. Cô ta là người được Hạo Hiên đặc biệt cử đến, có chìa khóa riêng để mở cửa phòng. Cứ đến giờ sẽ mang theo thức ăn tới, đứng một bên trông chừng cậu ăn cơm, xong xuôi lại dọn chén đĩa rời đi.

Mới đầu cậu còn vùng vằng phản đối, đến cả ăn uống cũng bị kiểm soát chặt chẽ, như vậy chả khác gì cực hình. Chu Cẩm ném chén bát muốn tuyệt thực. Cuối cùng bị Hạo Hiên về nhà trừng phạt cho một trận. Ở trước mặt cô ta bị hắn đè xuống thao lộng, vừa thao vừa đút cơm. Chu Cẩm bị sặc ho khan không ngừng, nhục nhã chảy nước mắt, sau đó liền ngoan ngoãn nghe lời.

Khuôn mặt cô ta vô cảm, chưa bao giờ nói một lời, luôn giữ đúng vai trò của mình, không có nửa điểm quá phận. Chu Cẩm cũng dần thấy quen, máy móc ăn xong lại chui vô giường đắp chăn. Để cho người hầu dọn dẹp mọi thứ rồi đi ra ngoài. Căn phòng này có gắn camera, cậu không dám làm gì chọc giận hắn.

Chu Cẩm chán nản bật ti vi, giờ này cũng chả có gì coi, cậu liên tục chuyển kênh, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt tinh xảo diễm lệ, khiến cho người nhìn vô phải động lòng xao xuyến, chả trách lại bị nhốt trong phòng, giam cầm một chỗ mặc cho gã đàn ông xử trí. Lông mi dài hơi rũ xuống, đôi mắt to tròn có phần mệt mỏi chậm rãi chớp chớp, bỗng nhiên mở to kinh ngạc.

Cậu đờ đẫn nhìn chăm chăm vào tivi. Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông, gương mặt đoan chính tuấn tú, lâu rồi chưa gặp, trông anh càng trở nên thành thục trầm ổn. Đặc biệt là khí chất, không giống như Hạo Hiên mang vẻ ngoài giả tạo thích treo nụ cười trên môi. Người đàn ông này mới thực sự dịu dàng, ánh mắt ôn nhu mềm mại như nước, rót đầy đối phương bằng sự chân thành ấm áp của bản thân. Giọng nói của anh trầm ấm dễ nghe, từng câu từng chữ chui vào tai của cậu.

Cậu thẫn thờ ngả người xuống, thân hình bé nhỏ cuộn tròn như con tôm, đáng thương ôm lấy chính mình, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo người đàn ông đang chia sẻ về mấy chuyện kinh doanh, âm thanh phát ra từ tivi đem cậu hồi tưởng về quá khứ, khi cậu còn là một thiếu niên tự do trong sáng, vui vẻ ở bên cạnh Tử Văn.

Chu Cẩm 16 tuổi, cả người gầy gò ốm yếu, đang cật lực vác một thùng nước to đem đi đổ, bên trong là nước lau nhà, đen bẩn đục ngầu, vì Chu Cẩm đi có chút loạng choạng mà sóng sánh bắn ra ngoài, dính lên đồng phục cũ kỹ hơi ngả vàng của cậu, để lại những vệt xám xịt xấu xí.

Vốn dĩ hôm nay là ngày Chu Kiệt trực nhật, nhưng hắn lười biếng ham chơi còn hẹn ván game với lũ bạn ngoài tiệm net, liền giở thói bắt nạt ném hết công việc lên đầu cậu, bản thân thì phủi đít xách cặp đi về.Đây không phải lần đầu cậu bị đối xử như thế, Chu Cẩm chỉ biết im lặng cho qua chuyện, cậu không dám phản kháng hay đúng hơn là không có quyền phản kháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.