Song Thành Hội - Cố Kỷ

Chương 44: Hút thuốc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngải Đăng thấy cô không nói gì, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, dường như lại dần phủ đầy hơi nước. Anh không buông tay cô ra, nhưng cầm lấy tách cà phê trên bàn, nhấp một ngụm. Sau đó, anh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Không được khóc nữa.”

Triệu Từ Hành cúi đầu, cố hết sức kiềm nén cảm xúc của mình. Bát đĩa trên bàn ăn đang nhẹ nhàng rung theo nhịp chấn động của đoàn tàu. Trong khoang ăn lúc này vừa ấm áp, vừa ngào ngạt mùi thức ăn và đồ uống. Tiếng ồn của tàu hòa cùng tiếng nói chuyện khe khẽ của mọi người xung quanh. Một sự ồn ào không thể gọi tên, cũng là một sự tĩnh lặng khó diễn tả.

Triệu Từ Hành từ nhỏ tuy không được giáo dục để trở thành một tiểu thư khuê các đúng nghĩa, nhưng cha cô là người cẩn thận chu đáo, luôn giữ phong thái của một gia đình lớn. Cô luôn coi cha là hình mẫu, lại tự hào mình là người từng du học, lĩnh hội được chút tinh hoa nghệ thuật của phụ nữ hiện đại. Trong quá khứ, cô không ít lần coi thường thái độ “bé gái” của Vương Túc Cầm. Giờ đây, đến lượt cô, thái độ “bé gái” lại nhiều hơn không ít. Là “bé gái” thì sao? Nhưng dù là ai, khi cảm xúc mất kiểm soát, đều dễ làm những chuyện ngốc nghếch.

“Em mà khóc, anh không biết phải làm sao.” Ngải Đăng bỗng nhiên lại nói.

Triệu Từ Hành nghe vậy mà lòng đau thắt, cô vẫn cúi đầu. Tối qua anh không để ý tới cô, cô buồn bã như vậy, chắc hẳn anh còn buồn hơn nhiều.

Ngải Đăng nuốt xuống một hơi, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên lớp kính. Ở đó có bóng mờ nhạt của cô, trong tầm nhìn của anh, có cả hình ảnh cô đang cúi đầu chỉnh lại lọn tóc bên tai. Anh từ từ buông tay cô ra, quay lại cầm dao nĩa lên và hỏi: “Không ăn nữa sao?”

Triệu Từ Hành cũng nhấc dao nĩa lên, ngẩng đầu nhìn anh, cố tỏ ra vui vẻ: “Vẫn ăn.”

Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện.

“Dương Tam đưa em đến ga tàu à?”

“Ừ, may có ông ấy, không thì có khi em không lên được tàu. Phải rồi, ông ấy là ai vậy?”

“Kỳ Nhị gia có một người cháu là dân giang hồ. Anh gọi anh ta là Ngũ Ca, Dương Tam là người của Ngũ Ca, đáng tin cậy.”

“Chưa bao giờ nghe anh nhắc tới Ngũ Ca.”

“Bình thường không giao thiệp.”

“À.” Triệu Từ Hành uống một ngụm nước cam, lại hỏi: “Yelena tới khi em ngủ rồi à?”

“Ừ.” Ngải Đăng lấy khăn ăn lau miệng, anh đã ăn xong.

Tối qua, khi Ngải Đăng mệt mỏi đến mức sinh ra chút buồn ngủ, anh bỗng nghe thấy như có người gõ cửa. Anh cẩn thận gỡ bàn tay của người phụ nữ đang ôm ngang eo mình ra. Cô trở mình, nhưng không tỉnh. Trong bóng tối, anh cũng không nhìn rõ được dáng vẻ lúc ngủ của cô, chỉ nghĩ chắc hẳn cô đã mệt. Khóc là một việc tiêu hao cả thể lực lẫn tinh thần. Người trưởng thành mà khóc như trẻ nhỏ thì có lẽ còn kiệt sức hơn.

Anh dậy ra mở cửa, người đứng trước mặt là Yelena. Gương mặt cô ấy nhợt nhạt, vừa mở miệng đã nói: “Em gặp ác mộng… Sau này anh sẽ không còn ở bên em nữa. Em nghĩ tới nghĩ lui, nếu người đó vẫn còn sống, vẫn sống tốt, và vẫn có thể làm hại người khác, thì e là cả đời này em cũng không ngủ ngon được.”

Có những chuyện là như vậy, dù người khác có nói gì cũng chẳng ích gì, chỉ có bản thân tự ngộ ra.

Đôi mắt xám xanh của Yelena không giấu được sự áy náy. Cô lại nói: “Em rất xin lỗi. Em biết chuyện của anh không nên do em nói ra. Nhưng nếu cô ấy thực sự quan trọng với anh như vậy, cô ấy nên biết.”

Đó là điều Ngải Đăng không thể tự làm rõ. Ví dụ như lúc cô vừa thẹn thùng vừa xúc động nói rằng cô nguyện ý, nhưng trong sự nguyện ý ấy có bao nhiêu phần vì thương hại anh? Có lẽ ngay cả cô cũng không biết. Mà bất kể bao nhiêu phần, anh cũng không muốn nhận một chút nào.

Triệu Từ Hành gần như đã ăn xong. Cô ngẩng đầu, thấy người đàn ông đối diện lấy một hộp thuốc lá ra. Giữa hàng chân mày anh có một tầng u sầu, cô không biết anh đang nghĩ gì. Lại thấy anh đặt một điếu thuốc trắng lên môi mỏng, sau đó cầm bật lửa châm. Anh hơi nghiêng đầu, cúi xuống một chút, bật lửa lập tức phát sáng. Anh nhắm mắt rít một hơi, làn khói trắng nhẹ nhàng bay ra.

Anh dời điếu thuốc khỏi môi, khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị của anh lẫn khuất trong màn khói, mơ mơ hồ hồ. Triệu Từ Hành như cảm giác chính mình cũng đang hút điếu thuốc ấy từ tay anh.

Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới. Triệu Từ Hành suýt tưởng anh ta sẽ ngăn cản việc hút thuốc, nhưng không ngờ anh ta lại mang theo một chiếc gạt tàn. Cô cũng nhận ra trong khoang ăn vẫn còn nhiều người khác cũng đang hút thuốc, thậm chí cả xì gà.

Nhân viên phục vụ dọn dẹp những thức ăn thừa trên bàn, lịch sự hỏi liệu họ có cần món tráng miệng, thêm cà phê, hoặc rượu không. Ngải Đăng nhìn cô, khẽ nhướng mày như hỏi ý. Triệu Từ Hành lắc đầu. Ngải Đăng liền thanh toán tiền, có lẽ vì anh đưa thêm tiền tip rất hậu hĩnh nên nhân viên phục vụ cười vô cùng rạng rỡ.

Trên bàn chỉ còn lại hai ly cà phê đã nguội phân nửa. Triệu Từ Hành cầm ly của mình, nhấp một ngụm nhỏ, len lén quan sát Ngải Đăng. Anh lại đang nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Điếu thuốc trong tay anh đã cháy gần hết.

“Cho tôi mượn bật lửa được không?” Một giọng nữ ngọt ngào, nói bằng tiếng Anh kiểu Mỹ, đột nhiên vang lên.

Triệu Từ Hành ngẩng đầu lên, Ngải Đăng cũng quay đầu lại. Đứng trước bàn họ là một cô gái phương Đông xinh đẹp, mặc thời thượng, trang điểm trưởng thành, trông tuổi tác có lẽ không khác Triệu Từ Hành là mấy. Tay phải được sơn móng đỏ chót của cô đang kẹp một điếu thuốc lá trắng dài chưa châm. Màu son môi của cô giống hệt màu móng tay, đều mang vẻ quyến rũ táo bạo. Cô nở nụ cười, nhìn cả hai người, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người đàn ông đang hút thuốc.

Ngải Đăng không nói gì, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho cô tự lấy bật lửa trên bàn. Sau đó anh lại quay mặt nhìn ra cửa sổ. Cô gái xinh đẹp đó dường như hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã cầm lấy bật lửa, châm điếu thuốc của mình. Cô đặt bật lửa trở lại bàn, rít một hơi thuốc, rồi nhìn Triệu Từ Hành với ánh mắt suy nghĩ sâu xa, trước khi rời đi vẫn nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn bằng tiếng Anh.

Triệu Từ Hành vừa bực vừa buồn cười. Cô nghĩ thầm: Chẳng qua là mình không trang điểm, ngủ không đủ giấc, lại khóc cả đêm nên mắt sưng lên, mà sao đi cùng Ngải Đăng lại khiến người ta khinh thường đến vậy. Cô tức tối đưa tay với lấy hộp thuốc của Ngải Đăng, nhưng chưa kịp cầm lên thì đã bị bàn tay to của anh giữ lại.

“Đừng nhỏ nhen thế,” Triệu Từ Hành nói, rồi bổ sung: “Ngay cả Cục trưởng Tào còn cho em thuốc lá, vậy mà anh chẳng bao giờ cho em.” Cô biết mình có hơi trẻ con, nhưng không hiểu sao lại thật sự muốn hút thuốc, muốn biết cảm giác của Ngải Đăng khi hút thuốc là thế nào.

Ngải Đăng hơi chần chừ, rồi đưa điếu thuốc đang cháy dở lên môi cô. Triệu Từ Hành giữ lấy cổ tay rắn chắc của anh, cúi đầu nhìn điếu thuốc vàng đã chạm qua môi anh. Nó hơi ẩm, mang theo một cảm giác mơ hồ, khiến tim cô chợt thắt lại, vành tai cũng nóng lên. Cô chậm rãi ngậm lấy điếu thuốc, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của anh đang không chút kiêng dè nhìn chằm chằm vào môi cô. Cô thử hít một hơi nhỏ, nhưng ngay lập tức đẩy tay anh ra. Điếu thuốc vẫn ngậm trong miệng, cô không biết làm gì tiếp theo. Vừa mở miệng, thuốc rơi ra ngoài, cô ho một tiếng, ngoài vị cay xè thì chẳng cảm nhận được gì khác.

Ngải Đăng dường như khẽ cười, đưa thuốc trở lại môi mình, rít một hơi cuối cùng rồi dập tắt.

“Về thôi,” Ngải Đăng nói, đứng dậy thu dọn hộp thuốc và bật lửa. “Bàn chuyện chính.”

Triệu Từ Hành cũng đứng lên, cầm theo chiếc áo khoác của mình nhưng không mặc.

Khi họ quay lại toa giường nằm, đúng lúc tàu đang dừng ở ga Đường Sơn. Toa hạng hai và hạng ba náo loạn vì người lên xuống, nhưng khu vực toa hạng nhất không có quá nhiều sự di chuyển. Tiếng rao bán của những tiểu thương ngoài sân ga vọng vào tai họ. Triệu Từ Hành vừa đi vừa tò mò nhìn ra ngoài. Cảnh người chen chúc, tấp nập vô cùng.

Con tàu đã chạy suốt cả buổi sáng, đi vòng vèo từ phía bắc xuống phía nam, vẫn còn loanh quanh trong địa phận Hà Bắc. Nói là chậm nhưng so với thời cổ đại đã nhanh hơn biết bao nhiêu lần.

Hôm nay là ngày Tiểu Niên, có nghĩa là chỉ còn một tuần nữa là đến sinh nhật của Ngải Đăng. Triệu Từ Hành nghĩ thầm, dù không biết chính xác ngày sinh của anh, nhưng mùng Một Tết cũng xem như ngày thay thế. Chỉ là không biết khi ấy họ sẽ ở Cáp Nhĩ Tân, hay vẫn còn trên chuyến tàu này, hoặc đã quay lại Bắc Bình. Tất nhiên, khả năng quay lại Bắc Bình là nhỏ nhất.

“Em muốn mua gì à?” Ngải Đăng hỏi vì thấy cô cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ.

Triệu Từ Hành lắc đầu, rồi hơi ngượng ngùng đáp: “Em chẳng mang theo hành lý gì… Người đầy mồ hôi, muốn tắm cũng không có quần áo sạch để thay, ngay cả bàn chải đánh răng hay khăn mặt cũng không mang theo…”

Họ đã đi tới phòng giường nằm.

Ngải Đăng đóng cửa lại, nói với cô: “Phòng tắm có khăn mặt và bàn chải đánh răng. Quần áo thì mặc tạm của anh, lát nữa anh sẽ tìm nhân viên tàu hỏi thêm.” Anh ngồi xuống bên cửa sổ, rồi lúng túng hỏi: “Giờ muốn tắm luôn không?”

Triệu Từ Hành cũng ngồi xuống bên cửa sổ, đối diện với Ngải Đăng. Phòng giường nằm này vốn là phòng hai người, có lẽ Ngải Đăng không muốn ở chung với người lạ nên đã mua hết cả phòng. Cô giữa chừng “chen ngang”, coi như hưởng một món hời lớn. Bên cửa sổ là ghế bọc lông ngỗng, bên trên chính là giường nằm. Ngoài ra, trong phòng còn có nhà vệ sinh với bồn cầu và vòi sen. So với sự chật hẹp của toa hạng ba, sự tiện nghi này thật trớ trêu.

“Không phải anh bảo là muốn bàn chuyện chính sao?” Triệu Từ Hành tùy ý cầm lên một tờ báo trên bàn, ở đây có mấy tờ, có lẽ là của anh xem trước đó. Cô chăm chú nhìn chữ trên báo, nhưng tâm trí không đặt vào nội dung. Cô khẽ nhíu mày, nói: “Em vừa vội tìm anh, vừa không muốn nghe Yelena nhắc lại mấy chuyện đó nên chẳng biết gì cả. Anh định nói với em về chuyện này đúng không?”

Ngải Đăng gật đầu.

Đúng lúc ấy, tiếng còi tàu kéo dài vang lên, làn khói đen lại bốc lên từ đầu tàu. Ngoài cửa sổ, khung cảnh và đám đông dần lùi xa, hai chữ “Đường Sơn” cũng ngày càng nhạt đi.

Hành trình này vẫn còn xa, mà lời của tình nhân cũng chưa hết.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.