Song Thành Hội - Cố Kỷ

Chương 11: Croissant




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lương Hi Minh ngập ngừng nói: “Qua bên đó phải đi một đoạn, mà hôm nay chúng ta lại không mang bảng vẽ, giấy bút gì cả…” Chính anh nói xong cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, cứ như thể đến phía đông phố Cáp Đức Môn chỉ có thể để vẽ tranh vậy. Nhưng không thì còn làm gì? Nếu muốn đến quán rượu của người Tây, trên phố Vương Phủ đã có, trên Bình An và Cáp Đức Môn cũng có, phong cách Anh, Đức, Nga, đủ loại cho mà chọn. Những quán rượu trên các phố này phần lớn đều rất đàng hoàng, khách Tây hay người bản địa đến đây đa phần đều làm ăn đứng đắn, chỉ có phụ nữ đến quán rượu thì có vẻ khá hiếm. Nhưng Lương Hi Minh cũng hiểu, với tính cách của Từ Hành, nếu cô thật sự muốn đi thì chẳng ai ngăn nổi. Còn lại chẳng lẽ anh cùng cô đi dạo nhà thổ? Huống hồ nơi đó ngập tràn thuốc phiện, cocaine, heroin, toàn những kẻ vì một điếu thuốc, một chút bột trắng mà có thể bán cả con gái mình. Dù giữa ban ngày ban mặt cũng không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối.

Triệu Từ Hành nhìn sắc mặt của Lương Hi Minh, đại khái đoán được anh đang lo lắng điều gì. Cô bèn nhẹ nhàng thuyết phục: “Hi Minh, chúng ta ngồi xe điện đinh đinh đi qua đó. Ở phố Cáp Đức Môn có nhiều món ngon lắm. Anh không đói sao? Em cũng đói rồi.”

“Xe điện đinh đinh” là cách gọi dân dã của tàu điện, xuất phát từ tiếng “đinh đinh” khi nó chạy.

Câu này của Từ Hành là nói dối. Lương Hi Minh thầm nghĩ, nếu nói về món ngon, phố Vương Phủ mới thực sự nhiều hơn. Từ Hành muốn đi phố Cáp Đức Môn chắc chắn là vì muốn ghé qua khu gần tiệm chụp ảnh Cherry, có lẽ còn cả quán rượu Thomas mà Ngải tiên sinh nhắc đến. “Chỉ đi phố Cáp Đức Môn thôi à?” Anh nghi ngờ hỏi.

Triệu Từ Hành do dự một chút, “…Cũng đi qua xem phía đông phố Cáp Đức Môn nữa.”

“Không đi sâu vào trong?”

“Được.”

Lương Hi Minh lúc này mới gật đầu. Hai người tiếp tục đi về phía trạm xe. Phố Vương Phủ vô cùng náo nhiệt, còn ồn ào hơn mười năm trước. Lương Hi Minh bỗng thoáng ngẩn người, như nhìn thấy Triệu Từ Hành của mười tám, mười chín tuổi, với hai bím tóc dài. Khi đó anh vừa đến Bắc Bình, ông Triệu bảo con gái dẫn anh đi dạo cố đô. Khi ấy họ cũng đến phố Vương Phủ, Từ Hành còn mời anh ăn kẹo hồ lô. Không quá ngon, lúc đó anh nói với Từ Hành, vừa chua vừa gắt, có lẽ là do vận anh không tốt, quả sơn tra còn không tươi. Từ Hành bèn nói, nhưng sau này nếu có ai hỏi, anh có thể nói mình đã ăn kẹo hồ lô chính gốc rồi. Ngon hay không là do khẩu vị mỗi người, không quan trọng lắm.

Lương Hi Minh nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cũng đúng. Mười năm qua, anh cũng đã từng ăn kẹo hồ lô ngon, nhưng mỗi khi kể lại với ai đó, như khi bạn bè của anh đến Bắc Bình chơi, muốn anh dẫn đi tham quan, kiểu gì cũng phải nhắc đến kẹo hồ lô, anh vẫn quen miệng nói rằng đã ăn chính gốc rồi, không quá ngon.

Mười năm trôi qua, cô gái trẻ giờ đây không còn buộc bím tóc nữa, đi giày cao gót cũng không thể nhảy nhót tung tăng. Nhưng có lúc cô quay đầu lại, Lương Hi Minh lại cảm thấy cô thật ra vẫn chẳng thay đổi gì nhiều.

“Hi Minh, anh thấy Cục trưởng Tào thế nào?” Triệu Từ Hành bỗng hỏi, ánh mắt cô khẽ liếc nhìn anh từ trên xuống dưới rồi lại hỏi: “Anh mặc ít như thế không lạnh à?”

Họ đã đến trạm xe, người đợi xe không nhiều. Trời Bắc Bình hôm nay vẫn rất đẹp, thực ra mùa đông Bắc Bình luôn nhiều nắng. Dù có tuyết thì sau tuyết trời lại quang đãng. Chỉ là lạnh thì vẫn cứ lạnh, gió vẫn cứ thổi. Nhưng với người miền Nam như Lương Hi Minh, thích nghi không quá khó khăn. Mùa đông ở Cửu Giang mới thực sự lạnh đến thấu xương, gió ẩm từ sông Trường Giang như có phép thuật biến con người thành băng.

Lương Hi Minh dáng người khá gầy, dù đã mặc áo bông bên trong bộ áo Tôn Trung Sơn nhưng nhìn vẫn có vẻ ít. Anh quay sang nhìn Triệu Từ Hành, ngây ngô lắc đầu, rồi chợt nhớ ra câu hỏi đầu tiên của cô, “Khó nói, khó nói.”

Triệu Từ Hành bật cười, “Sao anh từ văn phòng Cục trưởng Tào ra mà nói chuyện cũng giống ông ta thế này. Vừa nãy trong văn phòng ông ấy, em đã định nhắc anh rồi.” Sau đó, cô thấp giọng bắt chước giọng điệu hơi quan cách của Tào Nguyên Vinh: “Có thể lớn, có thể nhỏ, tôi hiểu, tôi hiểu…”

Lương Hi Minh nghe Từ Hành nói thì cũng thấy có chút kỳ lạ. Anh hơi ngượng ngùng, vội nói: “Em bắt chước giống thật đấy, Từ Hành. Cục trưởng Tào, ý anh là, tác phong của ông ấy có hơi quan liêu, nhưng cũng không giống một tên quan ăn hại.”

“Ừm,” Triệu Từ Hành đáp, “Cha em từng nói, người giỏi giao tiếp nhất là người vừa đáng sợ lại vừa lợi hại. Cục trưởng Tào làm cảnh sát nhiều năm như vậy, leo lên chức Cục trưởng, chắc chắn cũng có chỗ hơn người.” Cô nói vậy cũng là tự an ủi mình, mong rằng ông Tào sẽ sớm phá được vụ án và tìm ra hai thanh niên “mất tích” kia.

Đang nói chuyện thì xe điện đinh đinh chạy đến. Hai người lên xe, chẳng mấy chốc đã đến phố Cáp Đức Môn. Xuống xe, Triệu Từ Hành quả nhiên đi về phía tiệm chụp ảnh Cherry. Lương Hi Minh đoán trước được điều này, không hỏi gì thêm mà chỉ theo hướng của cô.

Triệu Từ Hành từ xa nhìn thấy tiệm Cherry đóng cửa. Lúc này cô nhớ đến câu nói của Cục trưởng Tào: “Không phải nữ sinh nào cũng có thể chụp ảnh được,” trong lòng cảm thấy khó chịu.

“Sau lưng Lâm Kiều chắc chắn là một gia đình giàu có.” Lương Hi Minh và Triệu Từ Hành cùng nghĩ đến điều này. Chỉ là gia đình giàu có đó rốt cuộc là nhà của Lâm Kiều hay một mối quan hệ không tiện nói ra, họ tạm thời không biết.

Ngải Đăng cũng nghĩ như vậy. Triệu Từ Hành nghĩ. Cô ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Phố Cáp Đức Môn người qua lại nhộn nhịp, một người bán kẹo hồ lô gánh hàng đi ngang qua họ, vừa đi vừa rao.

“Từ Hành, Em mà để anh đói thế này, chẳng khác gì ép anh phải ăn kẹo hồ lô cả.” Lương Hi Minh thấy người bán đã đi xa một chút, cố ý làm mặt khổ sở nói.

Triệu Từ Hành nghe vậy liền sững người rồi bật cười, quay đầu nhìn về phía người bán kẹo hồ lô. Người bán dường như nghe thấy, đang cố nheo mắt nhìn về phía họ. Cô vội kéo Lương Hi Minh băng qua đám đông đi về phía một tiệm bánh mì gần đó.

Lương Hi Minh bị cô kéo đi như thế, cảm giác như mẹ dắt con trai, trong lòng anh có chút không vui. Không coi anh là bạn trai thì thôi, coi như anh là anh trai cũng được, sao lại coi như con trai thế này.

“Anh giống Cục trưởng Tào vậy, không uống được cà phê, ăn bánh mì cũng không quen.” Lương Hi Minh dù không vui nhưng vẫn để mặc Triệu Từ Hành kéo tay áo mình, miệng thì không ngừng lầm bầm. “Anh thà đi mua hai cái bánh bao thịt nguội còn hơn.”

“Thật sao?” Triệu Từ Hành quay đầu, nửa cười nửa không hỏi lại. Cô không tin, Lương Hi Minh ăn uống cái gì cũng phải nóng sốt, ấm thôi còn không chịu nổi, giống hệt ông già. Ngay cả lúc cha cô còn sống cũng từng nói như vậy.

Lương Hi Minh nhìn đôi mắt đang cười của Triệu Từ Hành, biết mình không thể từ chối được nữa, nhưng vẫn cứng miệng: “Nói trước đi, lần này ăn bánh gì? Nếu lại là bánh mì kiểu pháp kẹp phô mai gì gì đó, anh đi đuổi theo người bán kẹo hồ lô kia luôn.”

“Anh vừa nói thế, người ta nghe được rồi, chắc gì đã bán cho anh.”

“… Anh xin lỗi là được, giả vờ như mình mới từ nơi khác đến.”

Triệu Từ Hành cười, liếc anh một cái rồi kéo anh vào tiệm bánh mì. Có vẻ như đây là một tiệm mới mở, cô cũng không chắc lắm.

Ra khỏi tiệm bánh mì, Lương Hi Minh mỗi tay cầm một cái bánh sừng bò, mặt mày hớn hở, “Ngon thật, bơ thơm ngậy, mềm xốp vừa phải, lại còn nóng nữa. Tiếng Pháp gọi là gì ấy nhỉ…”

“Croissant.”

“Cờ-rô-xăng? Cái tên này cũng chuẩn đấy, quả thật là ‘cờ-rô-xăng’ vừa mềm vừa xốp.” Lương Hi Minh không biết tiếng Pháp, tiếng Anh thì học được chút ít, nhưng cũng chẳng giỏi.

Triệu Từ Hành vừa cười vừa cắn một miếng bánh sừng bò của mình, xem ra cái tật thích lặp lại từ của Hi Minh vẫn chưa sửa được. Vừa ăn, cô vừa ngước nhìn về phía đối diện đường. Áp phích phim “Tỷ Muội Hoa” trước rạp chiếu phim Hòa Bình trông cũng thú vị, cô nghĩ lần sau có dịp sẽ ghé xem thử. Sau đó, ánh mắt cô chuyển sang những cửa tiệm khác: tiệm chụp ảnh, tiệm may, cửa hàng đồ cổ… và rồi quán rượu Thomas, trước cửa quán đậu một chiếc xe Ford đen.

Lương Hi Minh cũng nhìn theo ánh mắt của Triệu Từ Hành, trong lòng hơi chùng xuống, anh có chút khó chịu hỏi: “Muốn vào quán rượu Thomas sao?” Vừa nói, anh vừa ăn nốt chiếc bánh sừng bò trên tay.

“Không đi nữa.” Triệu Từ Hành lắc đầu, nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng. Vẻ mặt cô thoáng chút trầm ngâm nhưng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười, “Vào quán rượu chi bằng đến tiệm may kia làm cho anh một cái áo bông. Bông mới ấm lắm.”

Lương Hi Minh lại nhìn về phía tiệm may mà cô nói. Tiệm đó tên là Thụy Tuyết, anh nhớ hình như gần trường học cũng có một tiệm như vậy.

Triệu Từ Hành thấy Lương Hi Minh nhíu mày, biết anh đang thắc mắc, cô bèn giải thích: “Tiệm Thụy Tuyết hình như có ba chi nhánh trong thành phố, nghe nói là do người Đông Bắc mở, em cũng chưa từng may quần áo ở đó. À, em nhớ rồi, Túc Cầm có lần nói với em, họ may sườn xám đẹp lắm. Sao, có đi không?”

“May sườn xám?”

“Áo bông!” Triệu Từ Hành tức giận đẩy một cái vào vai Lương Hi Minh.

Lương Hi Minh liên tục xua tay, “Anh có đủ quần áo mặc rồi, không cần đâu. Nhưng nếu Từ Hành muốn may sườn xám thì anh có thể đi cùng.”

Không ngờ Triệu Từ Hành lại nói: “Vậy chúng ta về thôi.” Cô đi được hai bước rồi quay lại nói với Lương Hi Minh, “Ngải tiên sinh và Cục trưởng Tào chắc cũng sẽ hỏi tiệm may đó nhỉ?”

“Chắc chắn là sẽ hỏi, biết đâu có người nhìn thấy hoặc biết được điều gì đó.” Lương Hi Minh nói. Trong lòng anh thầm tính toán, hai cửa tiệm đó cách nhau cũng chỉ khoảng trăm mét. Thấy Triệu Từ Hành đã đi xa, anh vội vàng sải bước đuổi kịp, thử dò hỏi: “Từ Hành, chúng ta không đi về phía đông nữa sao?”

“Để lần sau đi. Hôm nay dù không có tiết học, nhưng chẳng phải chúng ta còn phải về báo cáo với thầy hiệu trưởng và giám thị về chuyện này sao?”

Lương Hi Minh nghe xong cười bảo: “Từ Hành hôm nay hiếm khi không tùy tiện hành động.”

Triệu Từ Hành hơi nhíu mày, liếc nhìn Lương Hi Minh một cái. Trên khóe miệng anh vẫn còn chút vụn bơ từ bánh sừng bò.

“Lương Hi Minh, trong lòng anh, rốt cuộc em là người như thế nào hả…” Cô vốn định nhắc anh rằng miệng còn dính bơ, nhưng nghĩ lại quyết định không nói nữa.

Lương Hi Minh thầm nghĩ, trộm vẽ tranh khỏa thân của vợ Ngải tiên sinh, còn có thể là người thế nào nữa. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh cũng không dám nói ra miệng. “Mà bánh đó tiếng Pháp gọi là gì nhỉ?” Anh lập tức chuyển chủ đề, lại hỏi thêm một lần nữa.

“Croissant.”

“Đúng rồi, đúng rồi, ‘cờ-rô-xăng’… quả thật rất ‘có xốp’…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.