Song Thánh Giáng Phàm

Chương 41-45




Chương 41 Chương 41: Đào Phạm Lại Xuất Hiện (3)

Chu Lăng biết chắc chắn là không thể nào, Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm chỉ có thể nói lên một điều là hắn thích hợp với Nho đạo, nhưng lần đầu tham gia thi cử đã vượt qua?

Không nói riêng chuyện này thôi rất khó, chủ yếu nhất là Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa được đọc qua sách gì.

Nếu cứ như vậy mà cũng có thể vượt qua cuộc thi phủ.

Thì Chu Lăng ông đây đời này sẽ không nhập phẩm.

“Được, vậy trong khoảng thời gian này học sinh phải thường xuyên quấy rầy tiên sinh rồi.”

Hứa Thanh Tiêu gật đầu.

“Không sao, không sao, không còn sớm nữa, nếu không thì hay là ngươi cứ ngủ ở đây luôn đi?”

Chu Lăng cười cười.

Không không nhặt được một học sinh nhập phẩm chỉ trong một đêm, lòng Chu Lăng đã sớm vui đến nở hoa rồi.

Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ cần chỉ điểm thêm vài chỗ, vượt qua thi phủ rồi lại đi tham gia khoa khảo ở kinh thành, nói không chừng sẽ có thể trúng cử, nếu như được vào ba vị trí đầu thì lòng ông chắc chắn ông vui hơn nữa.

Mình không trúng cử được nhưng học sinh của mình đậu cao, vậy danh tiếng của mình không phải sẽ được vang vọng đến mười vạn tám hương hay sao? Thậm chí đến cả phủ Nam Dự cũng sẽ tôn mình lên làm thượng khách.

Con sóng này, con sóng này gọi là đường cong cứu quốc đấy.

Đương nhiên, tư tâm thì có phần tư tâm nhưng ái tài thì ông vẫn ái tài, dù sao thì Chu Lăng cũng là người đọc sách, tất nhiên sẽ không làm quá đáng.

“Tiên sinh khách khí rồi, học sinh sẽ về nhà nghỉ ngơi. Đối với học sinh mà nói thì giờ này cũng không phải là quá muộn.”

Hứa Thanh Tiêu khéo léo cự tuyệt.

Ở nhà người khác hắn ở không quen, chi bằng về nhà cho xong.

Nghe Hứa Thanh Tiêu nói như vậy Chu Lăng cũng không nói thêm nhiều.

Đứng dậy cáo biệt Chu Lăng, Hứa Thanh Tiêu rời đi.

Chu Lăng cũng đứng dậy đi theo Hứa Thanh Tiêu ra ngoài, cuối cùng, Chu Lăng còn nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, chuyện ngươi đã nhập phẩm không được nói lung tung, nhất là không được nói cho sư mẫu ngươi biết.”

Ông nói ra một câu khó hiểu như vậy làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi hiếu kỳ, chẳng qua chuyện này cũng chẳng là gì, Hứa Thanh Tiêu gật đầu.

Rất nhanh sau đó, Chu Lăng và Ngô thị tiễn Hứa Thanh Tiêu ra cửa, tiễn xong mới trở lại trong nhà.

Hứa Thanh Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng về nhà.

Ban đêm.

Từ nhà Chu tiên sinh về nhà hắn thì nhất định phải rẽ qua đường nhỏ, đi đường lớn đã xa thì không nói, hơn nữa lại còn dễ đụng mặt đồng liêu, đến lúc đó còn phải hàn huyên một phen vậy thì sẽ rất phiền phức.

Cho nên Hứa Thanh Tiêu vẫn như trước đây, đi đường nhỏ trở về.

Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu cứ đi rồi lại đi.

Không hiểu vì sao, Hứa Thanh Tiêu lại có cảm giác hơi không đúng cho lắm.

Thân thể có chút khô nóng.

Có cảm giác không tốt cho lắm.

Chỉ dừng lại một lát.

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục tiến lên, hắn định nhanh chân trở về, sợ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Hứa Thanh Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ.

Bởi vì cơ thể khô nóng quá mức.

Giống như đang đứng dưới ánh mặt trời nóng rực, toàn thân vừa ngứa vừa nóng, cực kỳ khó chịu.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Chính Dương công, muốn áp chế sơ sơ một phen.

Đáng tiếc là Chính Dương công lại không hề có chút tác dụng gì, thậm chí còn có thêm một loại cảm giác như đổ thêm dầu vào lửa.

Cũng may Hứa Thanh Tiêu cũng không hoảng hốt.

Hắn lập tức điều động Hạo nhiên chính khí, thử xem có thể ngăn chặn được hay không.

Hạo nhiên chính khí xuất hiện giống như một luồng khí lạnh chảy vào cơ thể.

Tất cả khô nóng và khó chịu đều biến mất, thay vào đó là một loại mát mẻ.

Thoải mái.

Thoải mái quá.

Loại cảm giác này làm cho thân thể Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà run rẩy.

Nhưng mà, ngay vào lúc Hứa Thanh Tiêu còn đang hưởng thụ loại cảm giác thoải mái này thì một âm thanh đột nhiên vang lên.

“Ngươi vậy mà lại có thể ngăn chặn được Kim Ô chi lực.”

“Đồng thời tu luyện hai loại dị thuật sao?”

“Lá gan của ngươi cũng to thật đó.”

Giọng nói vang lên, rất nhanh sau đó, một bóng dáng cực kỳ quen thuộc xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Tiêu.

Là tên đào phạm của phủ Nam Dự kia.

Trong chốc lát, Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt cực kỳ đề phòng nhìn về phía đối phương.

Chương 42 Chương 42: Giao Dịch (1)

Hứa Thanh Tiêu thấy hơi thắc mắc.

Sao tên này lại âm hồn bất tán như vậy chứ?

Quan sai ở phủ Nam Dự đều là phế vật hết hay sao? Đến một tên đào phạm mà cũng không bắt nổi?

Không đúng, hắn đã bị thương.

Trong lòng Hứa Thanh Tiêu đang có chút phiền muộn thì đột nhiên hắn phát hiện ra vết thương trên người đối phương.

Rất nghiêm trọng, không chỉ khí huyết hỗn loạn, trên cánh tay toàn là máu, máu đã thấm ra ngoài.

Xem ra quan sai bên trên vẫn có chút tác dụng.

Đã bị thương. Hứa Thanh Tiêu hơi nhẹ nhàng thở ra, nói đến cùng thì hắn cũng đã nhập phẩm rồi, chắc là không đến nổi ngay cả một tên bị thương cũng không đánh lại đâu nhỉ?

Người kia dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu.

Hắn đi ra từ chỗ tối tăm, tóc tai bù xù, trông có vẻ hơi khốn đốn. Mắt hắn ta nhìn Hứa Thanh Tiêu chằm chằm nhưng trong ánh mắt lại không có hung ý và sát ý mà trái lại cực kỳ bình tĩnh.

“Ta khuyên ngươi nên thu hồi ý nghĩ ngu xuẩn kia lại.”

“Ngươi chẳng qua chỉ vừa mới nhập phẩm mà thôi.”

“Ta đã bước vào bát phẩm từ lâu, mặc dù bị trọng thương nhưng nếu muốn giết ngươi thì cũng rất dễ dàng.”

“Giống như là con voi và con kiến vậy, một con voi đang bị thương cũng có thể dễ dàng giẫm chết một con kiến.”

Ngữ khí của hắn rất lạnh lùng, trong mắt cũng hiện lên vẻ khinh miệt.

Chẳng qua tuy lời nói của hắn mạnh mẽ bá khí nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng phải là đứa trẻ ba tuổi.

Ngươi nói ngươi mạnh thì ngươi mạnh thật à?

Hù ta à?

Hứa Thanh Tiêu không mắc mưu, vẫn duy trì sự đề phòng như cũ.

Ầm.

Chỉ là sau đó một khắc, người đàn ông trung niên trước mặt đã đập nát một tảng đá lớn. Tảng đá ít nhất cũng rộng khoảng nửa mét kia, bây giờ đã hóa thành một đống bột phấn, bị gió thổi bay đi.

“Bây giờ đã tin chưa?”

Âm thanh của hắn vang lên.

Trong lòng Hứa Thanh Tiêu âm thầm cắn lưỡi.

Dùng một cước giẫm tảng đá kia thành bột mịn cũng không phải là việc khó gì, nhưng cái này Hứa Thanh Tiêu lại không làm được.

Hiển nhiên là hắn ta không nói láo, hắn thấy hơi đau đầu.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Hứa Thanh Tiêu cũng không tiếp tục đề phòng dù sao thì cứ đề phòng mãi cũng chỉ vô dụng mà thôi, chi bằng cứ thẳng thắn một chút.

Hắn nhìn ra được đối phương đến tìm mình không phải là để gây phiền toái, nếu không thì bây giờ có khi hắn chỉ còn là một cái xác mà thôi.

“Đi theo ta.”

Hắn ta không có nhiều lời, muốn dẫn Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nơi này.

Chỉ có điều không kịp đợi Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ gì, hắn ta lại tiếp tục mở miệng nói.

“Nếu như ngươi dám làm trò xiếc khỉ thì ta cam đoan sẽ giết chết ngươi trước khi ngươi kịp nhảy nhót.”

Câu này vừa thốt ra, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn xóa sạch mọi mưu tính trong đầu.

Không còn cách nào khác, bây giờ là tình cảnh ta là thịt là cá.

Thực lực.

Vẫn là thực lực.

Có thực lực thì mình không phải cần bị người nắm mũi dẫn đi.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không hẳn là không nắm chắc, đối phương hiển nhiên không phát hiện ra trong cơ thể mình có Hạo Nhiên chính khí, cho nên nếu như đối phương dám làm loạn, Hứa Thanh Tiêu cũng không ngại để lộ ra át chủ bài.

Cùng lắm thì cùng chết.

Đương nhiên nếu như có thể giảng hòa thì Hứa Thanh Tiêu vẫn chịu, dù sao thì giữa hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì.

Cho dù là có, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không chủ động ra tay.

Lúc này, bóng dáng hai người biến mất khỏi nơi này.

Hai khắc đồng hồ sau.

Trong một nơi rừng núi hoang sơ, ánh trăng sáng chiếu xuống, trong rừng có chút u tĩnh, nam tử cũng không tiếp tục tiến lên.

Hắn ta dừng bước, mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, nói:

“Ngươi có muốn thoát khỏi phiền toái từ dị thuật không?”

Giọng hắn ta vang lên, làm cho Hứa Thanh Tiêu đi theo sau lưng có hơi kinh ngạc.

“Có ý gì đây?”

Hứa Thanh Tiêu tò mò.

“Ý chính là như vậy.”

“Chắc là ngươi biết sự nguy hiểm của dị thuật, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì nhanh nhất là ba tháng, chậm nhất là nửa năm, sát niệm Kim Ô trong cơ thể ngươi sẽ hoàn toàn bạo phát.”

“Đến lúc đó, ngươi không muốn chết cũng phải chết.”

“Nhưng ta có thể giúp ngươi, giải quyết phiền toái này.”

Hắn ta bình tĩnh mở miệng, hơn nữa lại còn phán đoán rất chuẩn, nói ra tình huống hiện tại của Hứa Thanh Tiêu đồng thời cũng nói ra chuyện mình có cách giải quyết nó.”

Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không ngốc.

Thẳng thắn mở miệng nói.

“Các hạ xem ta là đồ ngu xuẩn sao? Nếu như ngươi có thể giải quyết được phiền toái của dị thuật, vậy thì chỉ sợ là triều đình sẽ chiêu ngươi làm Quốc Sư ngay lập tức, sao ngươi có thể biến thành đào phạm được chứ?”

Chương 43 Chương 43: Giao Dịch (2)

Hứa Thanh Tiêu cũng không ngốc.

Tác dụng phụ của dị thuật là nhập ma thành yêu, nếu như chỉ nói đơn giản là tổn hại thân thể thì triều đình chắc sẽ bồi dưỡng được một nhánh quân đội tinh nhuệ, cùng lắm thì chơi trò xác suất, một triệu người thì cho dù chỉ một trăm người sống cũng được rồi.

Dù sao thì phẩm cấp của võ giả, mỗi phẩm cách nhau cả tầng trời, càng đi về phía sau thì sẽ càng mạnh.

Cho nên khi đối phương nói có thể giải quyết được phiền toái cho mình thì Hứa Thanh Tiêu sống chết cũng không chịu tin.

Có bản lãnh này mà còn biến thành đào phạm hay sao?

Nếu là thật thì vương triều Đại Ngụy sẽ hận không thể cung cấp tài nguyên cho ngươi, bất luận là chính đạo hay ma đạo trong thiên hạ cũng sẽ xem ngươi như cha mà cung phụng.

Lừa gạt ai đây?

Chỉ là, sau khi Hứa Thanh Tiêu nói ra lời này thì người kia cũng chỉ lắc đầu, không có chút xấu hổ nào.

“Ngươi hiểu sai rồi.”

“Cái gốc của phiền phức ta không có cách nào giải quyết được, ý của ta là có thể làm cho ngươi không cần dựa vào dị thuật mà cũng có thể nhanh chóng đột phá đến cửu phẩm, thậm chí là bát phẩm, thất phẩm.”

“Làm như vậy, cũng coi như là có cách giải quyết đúng không?”

Hắn ta mở miệng giải thích rõ ràng.

Giải thích như vậy, Hứa Thanh Tiêu mới tin.

Nhưng nếu nói có thể trị tận gốc, chắn chắn Hứa Thanh Tiêu sẽ không tin.

Nhưng nếu nói có thể trị ngọn chứ không thể trị gốc thì Hứa Thanh Tiêu còn tin được.

Dù sao thì nguy cơ mà dị thuật mang đến không phải là đua tốc độ tu luyện hay sao? Nếu như cảnh giới của mình có thể cao hơn ma chủng vậy thì có thể ngăn chặn, có thể sống lâu hơn mấy năm.

Nhưng nếu như mình không thể sánh bằng ma chủng vậy thì mình chỉ còn đường chết.

“Ngươi cần ta giúp ngươi làm cái gì?”

“Nếu như muốn ta giúp ngươi bỏ trốn, vậy thì đừng suy nghĩ chuyện này nữa, bây giờ ta cũng đang bị người ta nhìn chằm chằm.”

Hứa Thanh Tiêu thẳng thắn lên tiếng.

Hiển nhiên là đối phương đang cầu cạnh mình, tóm lại thì chắc là không phải vì thấy mình có vẻ ngoài đẹp trai đúng không nhỉ?

Nếu như muốn mình giúp hắn ta bỏ trốn, vậy thì khỏi cần phải bàn thêm gì nữa.

Dẫn hắn ta ra ngoài còn không bằng chính hắn ta nghênh ngang đi ra ngoài, nói không chừng may mắn gặp phải tên mù mặt mà có thể chạy trốn được.

“Không cần.”

“Ta không đi được, cho dù là thoát được ra ngoài cũng không sống được mấy ngày.”

Hắn ta lắc đầu, nói với Hứa Thanh Tiêu rằng hắn ta đến đây không phải vì chuyện muốn trốn đi.

Mà Hứa Thanh Tiêu cũng không nói gì, chờ đối phương mở miệng.

“Chuyện mà ta muốn ngươi giúp rất đơn giản, giúp ta chuyển một câu nói và một vật đến cho một người là được.”

Hắn ta lên tiếng, nói ra mục đích của mình.

“Mang cho ai?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

“Cái này ngươi không cần quaan tâm, biết rồi đối với ngươi cũng không có ích lợi gì.”

Người kia lắc đầu, hiển nhiên là không muốn nói với Hứa Thanh Tiêu quá nhiều chuyện.

“Được thôi.”

Biết ít một chút cũng là chuyện tốt, Hứa Thanh Tiêu đồng ý.

Không phải là Hứa Thanh Tiêu đồng ý làm chuyện này mà chủ yếu là nhìn thấy thái độ của đối phương, hiển nhiên là không thể nào trơ mắt nhìn kết cục chỉ còn con đường chết của mình, chi bằng thẳn thắn một chút, không lãng phí thêm thời gian.

“Tốt, là một người thông minh.”

Đối phương có chút không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu sẽ lại dứt khoát như vậy, nhưng hắn ta cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp lấy ra một quyển sách nhỏ giao cho Hứa Thanh Tiêu.

“Trong vòng ba tháng ngươi nhất định phải đi về phía huyện Trường Bình, sau đó, ở khách điếm mà ngươi ở, không cần biết ngươi dùng vật liệu gì, vẽ một bộ y phục là được, bất cứ quần áo gì cũng đều được.”

“Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người liên hệ ngươi.”

“Mà ngươi cũng chỉ cần đưa đồ vật này cho hắn là xong, rồi chuyển giúp ta một câu, minh nguyệt sơn thượng minh nguyệt lượng, duyên pháp tự tại âm dương trung.”

Mỗi câu mỗi chữ của hắn đều lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, trầm tư như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Có gì không ổn sao?”

Thấy Hứa Thanh Tiêu như đang suy tư điều gì đó, người kia không khỏi lên tiếng hỏi.

“Đây là hai câu mà.”

Hứa Thanh Tiêu chân thành nói.

Đào phạm: “...”

Hắn có chút ngẩn ra. Đang lúc nghiêm túc như thế này, Hứa Thanh Tiêu lăn tăn điều này làm gì chứ?

Ngươi cảm thấy chơi rất vui đúng không?

Hắn có chút tức giận, nhưng giọng của Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục vang lên:

“Được, một câu hay hai câu không quan trọng, chỉ có điều, lợi ích của ta ở đâu?”

Chuyện đã chốt xong, bây giờ phải nhắc đến lợi ích.

Chương 44 Chương 44: Giao Dịch (3)

“Chỉ cần ngươi làm xong mọi chuyện, đến lúc đó bọn họ sẽ cho ngươi lợi ích. Ngươi yên tâm, sẽ không thiếu đâu, vô luận là linh đan diệu dược hoặc là đạo thuật thần thông, đều có thể cho ngươi.”

Người đó tự tin nói.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu có chút không thoải mái.

A, nói một hồi lâu, thì ra lại là ngân phiếu để trống đó hả.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu, người kia không hiểu sao lại hơi xấu hổ.

“Ta trốn tới từ phủ Nam Dự, ngươi cảm thấy ta sẽ có bảo vật gì sao?”

Hắn giải thích một câu.

Thốt ra lời này, cũng rất hợp tình hợp lý.

“Có ngân lượng không?”

Làm không công chắc chắn là không có động lực, tối thiểu nhất ngươi cũng phải đưa chút ngân lượng chứ?

Người kia trầm mặc.

Ý tứ rất đơn giản.

“Bây giờ ta sẽ đi cướp, ngươi muốn bao nhiêu?”

Trầm mặc một hồi, hắn ta mở miệng, nghĩ ra biện pháp này.

“Thôi đi.”

Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, người của huyện Bình An đều là người cơ khổ, đoạt tiền của người nghèo thì quá vô nghĩa rồi.

“Ta sẽ làm tốt mọi chuyện, ngươi yên tâm đi.”

Hứa Thanh Tiêu đồng ý, chẳng qua đây chỉ là đồng ý ngoài miệng, về phần có làm hay không, ít nhất thì dưới tình huống ép buộc hiện tại, hắn nhất định phải đồng ý.

“Tất nhiên là ta yên tâm. Với tư chất và tài nguyên có hạn của ngươi thì trong vòng nửa năm muốn bước vào cửu phẩm không khác gì khó hơn lên trời, ngươi có tiếp tục tu luyện dị thuật thì cũng là con đường chết mà thôi, hợp tác với ta là con đường duy nhất.”

“Đúng rồi, ta nhắc nhở ngươi một câu.”

“Ngươi tu luyện Kim Ô tôi thể thuật, cực kỳ bá đạo, nếu như ngươi không tiếp tục tu luyện, ma niệm sẽ thời thời khắc khắc xuất hiện, giống như vừa rồi, nếu không phải một loại dị thuật khác giúp ngươi áp chế, thì ngươi sẽ mất lý trí trong một khoảng thời gian ngắn.”

“Nhưng mà ma chủng thì cũng còn may đó, chỉ làm cho ngươi mất lý trí trong một thời gian ngắn, thứ đáng sợ thật sự chính là nếu như ngươi không tu luyện thì nó sẽ thôn phệ khí huyết của ngươi.”

“Nói cách khác, nếu như thể phách ngươi không mạnh thì mỗi ngày tu luyện đều là đang giúp nó tu luyện, thậm chí cuối cùng ngươi có khổ tu mười ngày cũng chẳng bằng một ngày thôn phệ của nói.”

“Bản thân ngươi phải cân nhắc thật kỹ, mặc dù tu luyện là con đường chết nhưng nếu ngươi không tu thì có thể sẽ chết càng nhanh hơn.”

Nói xong câu này, nam tử đã âm thầm đi về phía trước, không có ý định tiếp tục ở chỗ lại này.

Sau khi Hứa Thanh Tiêu nghe xong lời này thì hơi kinh ngạc.

Đối với cái dị thuật này, hắn cảm thấy càng thêm phiền muộn.

Chẳng qua thừa dịp đối phương chưa biến mất, Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng mở miệng nói:

“Nếu như ngươi không thể cho ta lợi ích gì thì hãy giúp ta làm một chuyện.”

Hắn lên tiếng, hô lên một câu.

“Chuyện gì?”

Người kia đưa lưng về phía Hứa Thanh Tiêu.

“Trong những người tới từ phủ Nam Dự có một người họ Trình, người này có uy hiếp rất lớn đối với ta.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, cũng không nói thêm những lời thừa thãi, đến điểm là dừng, tin rằng đối phương sẽ hiểu rõ ý của hắn.

“Đã rõ.”

Đối phương gật đầu, sau đó hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.

Sau đó, một mình Hứa Thanh Tiêu đứng trong rừng cây.

Hắn lại trầm tư thêm nửa canh giờ, cuối cùng, cũng biến mất trong bóng đêm.

Về đến nhà.

Hứa Thanh Tiêu lập tức lấy quyển sách nhỏ kia ra.

Hắn lật ra sách nhỏ ra, đọc nội dung trong đó.

Một tên đào phạm, chết cũng không sợ nhưng lại khăng khẳng phải đưa món đồ này ra ngoài, trong này nhất định có ẩn giấu bí mật to lớn gì đó.

Bởi vì cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng nên Hứa Thanh Tiêu nhất định phải nghiên cứu một phen.

Chỉ là một khắc đồng hồ sau.

Hứa Thanh Tiêu bất giác nhíu chặt lông mày.

Cuốn sách này rất cổ quái, là một vài câu danh ngôn cổ ngữ, hoàn toàn không có bất kì tin tức gì khác.

“Nhân vật phản diện cũng đọc loại sách này sao?”

Dưới ánh đèn.

Hứa Thanh Tiêu cau mày.

Nội dung của cuốn sách không chứa bất kì tin tức gì, chỉ đơn giản là một số danh ngôn cổ ngữ. Thứ này nơi nào cũng có.

“Bất chấp tính mạng cũng phải bắt mình gửi đi, chắc sẽ không đơn giản như vậy.”

“Nhưng còn có nhiều phương pháp mật mã, có lẽ đây là một quyển sách mật mã.”

Hứa Thanh Tiêu đoán rằng đây là một quyển mật mã, cần có mật mã chữ số, sau đó so sánh với số trang và số từ thì có thể sẽ nhìn ra có gì đó huyền bí.

Nghĩ tới đây Hứa Thanh Tiêu có chút tức giận.

Đã giao đồ vật cho mình thì chứng tỏ mình là một người coi trọng chữ tín, kết quả lại còn giấu diếm bớt đi như vậy?

Hứa Thanh Tiêu bị người ta đề phòng như kẻ tiểu nhân không còn gì để nói.

Đề phòng cả chính nhân quân tử, hơi quá đáng rồi đó.

Chẳng biết phải làm sao, Hứa Thanh Tiêu lại xem thêm một lần nữa, đem từng câu từng chữ ghi hết vào đầu, sau đó Hứa Thanh Tiêu đặt cuốn sách lên ngọn đèn.

Không sai, Hứa Thanh Tiêu đốt sách.

Chương 45 Chương 45: Nho Đạo Khắc Thơ (1)

Hắn không có ngu như vậy.

Người của phủ Nam Dự chắc chắn sẽ không buông tha cho mình, chỉ là trước mắt vẫn chưa ra tay mà thôi, thứ đồ chơi này có phải là quyển mật mã hay không thì Hứa Thanh Tiêu không xác định, nhưng nếu như mang ở trên người, lỡ như bị quan sai của phủ Nam Dự phát hiện thì làm sao.

Mình giải thích thế nào?

Cứ đốt đi cho xong, chờ đến khi rời khỏi huyện Bình An rồi chép lại bản khác cũng không phải là chuyện gì quá lớn.

Sau khi nhập phẩm Nho đạo, trí nhớ của Hứa Thanh Tiêu cũng đã mạnh hơn trước nhiều, dường như đã gặp qua là sẽ không quên được, cũng không sợ phạm chút sai lầm thế này.

Lui một vạn bước mà nói.

Nếu như thật sự viết sai thì phải làm như thế nào đây?

Người kia lại không biết bản gốc, chỉ cần mình một mực chắc chắn vậy thì cái này chính là bản gốc rồi.

Quyển sách nhỏ bị bén lửa, Hứa Thanh Tiêu ném nó vào trong chậu, sau đó lại bắt đầu suy tư về những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Những lời mà đào phạm phủ Nam Dự nói vẫn còn vang vọng bên tai.

Không tu luyện dị thuật, ma chủng sẽ thôn phệ khí huyết của mình, lại còn thỉnh thoảng sẽ nhiễu loạn tâm cảnh của mình.

Dị thuật này cũng kinh khủng quá đi.

Hai phiền phức này làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút ăn không ngon ngủ không yên.

Thôn phệ khí huyết, trở ngại tu hành, cái này chẳng phải sẽ khiến tốc độ tu hành của kẻ vốn bình thường như mình đây càng bị kéo lùi?

Còn có thỉnh thoảng nó sẽ ăn mòn tâm trí mình, khiến mình điên dại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, điều này lại càng phiền toái hơn nữa. Một khi huyện Bình An này xảy ra chuyện gì kì quái thì nhất định người ta sẽ tính lên đầu mình.

Nếu như bị bắt tại ngay tại chỗ vậy thì có không muốn chết cũng khó.

Cái này còn kinh khủng hơn so với bom hẹn giờ.

Cho nên con đường thoát duy nhất chính là tiếp tục tu luyện.

Nhưng mà nếu như tiếp tục tu luyện dị thuật vậy thì Văn Cung có thể áp chế được hay không? Đây cũng là một vấn đề.

Nếu như có thể ngăn chặn, vậy thì tất cả sẽ dễ nói rồi.

Nếu như không thể áp chế được, vậy thì cũng chỉ có thể nằm chờ chết.

Vuốt vuốt xương ngón tay, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc cân nhắc.

“Chẳng qua, vừa rồi khí huyết trong cơ thể mình phun trào, Hạo Nhiên chính khí vậy mà lại có thể ngăn chặn được ma niệm.”

“Xem ra Nho đạo vẫn rất hữu dụng, chỉ là ma niệm trong cơ thể mình không mạnh, sau này cũng không biết có thể ngăn chặn được hay không.”

“Điều này rất mạo hiểm, không thể hoàn toàn tin tưởng dựa vào Hạo Nhiên chính khí được.”

Hứa Thanh Tiêu suy tư.

Đây chính là một lựa chọn khó khăn, thật ra thì Hứa Thanh Tiêu muốn một lần ăn tất.

Nhưng nếu như làm sai thì hậu quả chính là cái chết, làm cho Hứa Thanh Tiêu cực kỳ băn khoăn.

Dù sao mạng nhỏ của mình cũng quan trong hơn.

Nhưng vào lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh, làm cho Hứa Thanh Tiêu nâng tinh thần lên mười hai phần.

“Thanh Tiêu huynh đài, có đây không?”

Âm thanh vang lên, Hứa Thanh Tiêu lập tực biết được đây là tiếng của ai.

Là giọng của mỹ nam tử.

Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, trong chốc lát liền đi đến bên ngoài Văn Cung.

Thiên Địa Văn Cung.

Bất luận là có quan sát bao nhiêu lần thì cũng đều không khỏi làm cho người ta rung động.

Bước vào bên trong Văn Cung.

Nam tử tuấn mỹ liền nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt hưng phấn nói.

“Thanh Tiêu huynh, hình như ta đã biết được đại khái ta là ai rồi.”

Hắn mở miệng, khiến Hứa Thanh Tiêu cũng kích động theo.

“Là ai?”

Hứa Thanh Tiêu có hơi chờ không kịp hỏi.

“Đại anh hùng của nhân tộc.”

Người kia vô cùng kích động.

“Đại anh hùng?”

Hứa Thanh Tiêu có chút hiếu kỳ.

“Ta lập đi lập lại nhiều lần, suy nghĩ về những lời ngươi đã nói, đột nhiên có linh quang lóe lên, ta nhớ lại một phần những chuyện đã từng xảy ra.”

“Nhật nguyệt trầm luân, xuất hiện mặt trăng máu, yêu ma xuất thế, làm hại nhân gian, ta nhớ được ta chính là người đã phong ấn tên đại ma đầu này, nhưng ký ức vỡ vụn quá nhiều, những chuyện chi tiết hơn thì ta không biết.”

“Chẳng qua thông qua những gì đã nói ngày hôm qua, ta đã có chút suy đoán, hẳn là ta đã đồng quy vu tận với yêu ma, nhưng có người đã đem thần hồn của ta phong ấn lại trong Văn Cung, chờ ngày hồi phục.”

Nam tử tuấn mỹ chắp nối những ký ức vỡ vụn của mình lại với nhau rồi nói cho Hứa Thanh Tiêu nghe.

Chỉ là những tin tức này cũng chẳng có tác dụng gì.

“Xin hỏi, tiền bối biết tên của mình là gì không?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.