Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 22




Còn lại vài phần đất trồng rau Tống Hi cũng không vội vã gieo trồng, hắn nghĩ lên núi một chuyến, nhìn xem trên núi có gì biến hóa.

Cho dù biết trên núi không có dã thú cỡ lớn, Tống Hi vẫn làm chuẩn bị vẹn toàn. Một bao y dược cấp cứu, một tá liễu diệp đao, một thanh đoản đao dài một thước. Chuẩn bị sẵn sàng, lại cảm giác mình cẩn thận quá mức độ. Năm đó ở trong khu rừng rậm nguyên thủy biên cảnh gặp được bầy sói còn chưa sợ qua, hiện tại lại lo lắng với một ngọn núi nhỏ mình đã đi qua hàng ngàn lần từ nhỏ tới lớn.

Đường núi đi đã thói quen, rất quen thuộc. Sáng sớm xuất phát, chạng vạng đi tới sơn động thường ở mỗi khi vào trong núi, hết thảy không có gì dị thường, cũng không gặp qua loại rắn độc bị nước trôi xuống. Tống Hi thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nói như vậy người trong thôn còn có thể vào núi, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không vào sâu trong thâm sơn, ngay có địa phương hắn đang đứng cũng rất ít người đặt chân tới.

Ba ngày sau Tống Hi không còn nghĩ như vậy. Hắn gặp được heo rừng hợp bầy, cũng nhìn thấy phân sói mới mẻ.

Lộ trình bốn ngày đi bộ, đã xem như trong núi sâu, hiện tại chỉ có thể chờ mong đàn mãnh thú đã tìm được thực vật sung túc trong núi sâu.

Ở trong núi vòng vo vài vòng, bắt một con hoẵng hai con chim trĩ, nhặt được một hang ổ trứng chim trĩ, hái vài loại thảo dược, ghi nhớ vài địa điểm có nấm, Tống Hi quyết đoán xuống núi. Đàn heo rừng cùng bầy sói đều xa xa tránh được, cũng không có xung đột ngay mặt.

Xuống núi, Tống Hi mang theo hai con chim trĩ đi nhà thôn trưởng, nói mình nhìn thấy đàn heo rừng cùng bầy sói.

Thôn trưởng trầm mặc cuốn thuốc lá. Trong núi nấm không ít, giá cũng tốt, lúc nông nhàn có thể hái một ít cũng có chút tiền thu. Năm trước mùa màng không tốt, xuân năm nay lại sai mùa trồng trọt, ngày càng khó qua.

Tống Hi nói:

- Tôi làm một ít ký hiệu, nếu có người mu9ốn lên núi ngài nói cho bọn họ biết ngàn vạn lần đừng vượt ranh giới, chỉ đi dạo bên cạnh, đừng đi vào bên trong.

Thôn trưởng xoạch xoạch hút thuốc, sau một lúc lâu phân phó người vợ:

- Bà đem hai con gà dọn dẹp một chút, bỏ chút cái nấm đôn lên, hai người chúng tôi uống hai chung.

Tống Hi cự tuyệt:

- Tam thúc, tôi không ở lại ăn, lúc tới dọc đường gặp Toàn Căn thúc, hôm nay con lớn nhất của hắn định hôn, muốn tôi đi ăn tiệc rượu đâu!

Đem con hoẵng cùng trứng chim trĩ đều tặng qua rồi, không ăn tiệc làm sao đủ vốn!

Thôn trưởng rít một hơi thuốc, nói:

- Được rồi, cậu trước tiên đi ăn tiệc đi, ngày mai tiếp tục đôn gà, cậu lại đây ăn.

Tống Hi cười cười:

- Tam thúc nhanh để tam thẩm làm cho ngài ăn đi, hiện tại trời nóng cũng không phóng được, nếu tôi thèm chút đồ ăn kia, đi một chuyến trong núi chuyển một vòng là có, đến lúc đó lấy ra cho tam thẩm nấu cho tôi ăn.

Nói tới việc lưu trong nhà người ta ăn cơm Tống Hi cũng đã thói quen, mặc kệ là gia đình nào, cũng không có gì không được tự nhiên. Từ nhỏ hắn đi theo cha nuôi chạy khắp đại giang nam bắc cơ hồ ăn lần bách gia cơm, đã sớm ăn ra kinh nghiệm cùng mặt dạn mày dày.

Rời khỏi nhà thôn trưởng, trước quay về trong nhà một chuyến. Vào núi mấy ngày đất vườn toàn bộ đều nhờ con út của Toàn Căn thúc hỗ trợ chăm sóc, Tống Hi nhìn nhìn, bầy dê được đút ăn no khin khít, chuồng dê rửa sạch sẽ, rau dưa trong tiểu nhà ấm đều được tưới nước đầy đủ. Tống Hi nhất thời có chút mặt đỏ. Lúc hắn ở nhà cũng không chịu khó như vậy, tiểu tử đó còn nhỏ hơn hắn một tuổi đâu.

Rượu đính hôn cũng không dễ ăn. Nếu là tiệc cưới, Tống Hi tự nhiên có thể không chút khách khí mang quà lễ đến uống rượu. Nhưng rượu đính hôn thường thường chỉ có người một nhà ăn bữa cơm, có trưởng bối thân thích cần cấp cho nhà gái "tiền xem", cũng chính là quà gặp mặt, không nhiều lắm, hiện tại giá thị trường cũng chỉ một hai trăm. Tống Hi cọ ăn cọ uống, còn là ngang hàng vai vế, không cần cấp "tiền xem", tay không tới cửa lại cảm thấy nhục nhã, cầm một bộ sản phẩm phụ chế dược trước kia – kem dưỡng da tay.

Đem kem dưỡng da trực tiếp đưa cho con lớn nhất của Toàn Căn thúc là Lý Bảo Cương, còn viết thêm bản thuyết minh chỉ dẫn cách sử dụng.

Gia đình Lý Toàn Căn tin phục với sản phẩm của Tống Hi vô cùng, Lý Bảo Cương cũng không quản là sản phẩm không lai lịch gì, trực tiếp đưa ra ngoài.

Cọ chút đồ ăn, là một chén thịt hoẵng, Tống Hi quay về nhà tiếp tục thu thập tám mẫu ruộng vườn.

Qua vài ngày Lý Bảo Cương ngồi ở cửa nhà Tống Hi ngẩn người, cũng không nói chuyện, không làm gì chỉ ngồi ở đó.

Lý Bảo Điền đến tìm anh trai gọi về nhà ăn cơm, bị Tống Hi hỏi thăm, nói không vài câu thì lộ ra vấn đề. Sau đó Tống Hi đều sợ ngây người.

Nguyên nhân còn vì phần kem dưỡng da tay kia.

Bạn gái của Lý Bảo Cương trên mặt có tàn nhang, còn không ít. Được tiểu bạn trai tặng cho kem dưỡng da, sử dụng hiệu quả không sai, vì thế lau luôn lên mặt mình vài ngày, vì thế tàn nhang cũng biến mất. Không còn tàn nhang, cô nương biến thành xinh đẹp, liền chướng mắt tiểu bạn trai chỉ biết làm ruộng lại ít nói, quyết đoán đem người đạp tìm đứa con của gia đình mở siêu thị trong trấn. Nhưng không bao lâu kem dưỡng da dùng hết thì tàn nhang lại nhảy trở ra, cô nương liền bị bạn trai nhà mở siêu thị quăng. Theo Lý Bảo Điền lộ ra, tiểu bạn gái cũ muốn quay về yêu cầu hợp lại, nếu không hợp thì phải cho nàng một phần kem dưỡng da như trước kia.

Tống Hi khô cằn nói:

- Phần kem dưỡng da kia chỉ dùng lau tay thì tốt, còn có thể trắng đẹp, nếu muốn lau mặt cũng không có gì. Nếu muốn khư tàn nhang, cô nương kia cần bốc thuốc, không cần nhiều, ba thang là được rồi.

Lý Bảo Cương yên lặng nhìn Tống Hi một lát, sau đó oán hận quay đầu.

Tống Hi khô cằn nói:

- Tôi.. tôi thật sự không phải cố ý, tôi vốn nghĩ đợi hai người kết hôn thì bốc vài thang thuốc cho hai người..

Lý Bảo Cương trừng mắt nhìn Tống Hi:

- May mắn không kết hôn!

Mẹ nó, thiếu chút nữa đội nón xanh!

Người thành thật phát hỏa càng thêm đáng sợ. Tống Hi không dám lên tiếng nữa. Lý Bảo Điền cũng không dám cứng rắn kéo anh mình về nhà ăn cơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.