*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, tin tức Bát Vương Phi cứu người được lan truyền khắp chốn trong thành Đông Tề Quốc. Và tất nhiên lan truyền đến vào trong hoàng cung, ngay lúc đó Hoàng Thượng triệu kiến Yến Tử vào cung.
Lúc này Yến Tử tiến vào cung điện, thấy một người một thân trường bào màu vàng chói lọi ngôi trên ghế rồng nạm vàng. Khuôn mặt phúc hậu mà không kém phần uy nghiêm.
Nàng thầm nói trong lòng. Hoàng thượng đúng là hoàng thượng a ghế ngồi cũng nạm vàng ròng thế kia, đúng là quá sang chảnh mà.
“Tham kiến hoàng thượng” - Nàng vừa nói hai chân khẽ nhún cung kính chào.
“ Ây za! Đều là người một nhà, không cần hành lễ a, mau mau đứng dậy”- Hoàng thượng cười hiền từ nhưng ánh mắt vẫn là tia đánh giá nói.
“ Nghe nói Bát vương phi là người đã cứu quân sĩ của ta, như vậy cũng có thể coi là có công rất lớn không cần phải câu lệ lễ nghi như vậy”
Yến Tử lời nói không xua nịnh trả lời:
“Yến Tử là có biết qua một chút hương dược, ngẫu nhiên cứu được người, cũng không phải là có công lớn gì, hoàng thượng nói như vậy là quá xem trọng Yến Tử rồi. Yến Tử quả thật là hổ thẹn không giám nhận”
Hoàng thượng nghe Yến Tử nói vậy âm thầm hài lòng. Lúc này một người khuôn mặt phúc hậu, một thân xiêm y màu nâu thêu đôi phượng vũ lóng lánh lớn tiếng nói:
“ Tiểu San ngươi đã trở về, ngươi có mang tiểu vương phi kia đến đây cho ta xem không”.- Nói rồi lại đưa mắt đến nhìn Yến Tử.
“ Ngươi chính là tiểu Yến của tiểu San kia a, mau mau đến chỗ ta, chúng ta cùng trò truyện” - Nói rồi thái hậu kéo tay Yến Tử đi.
Lúc này ở trong phòng chỉ có hoàng thượng cùng Mạc Hải San.
“San nhi vất vả cho con rồi. Ba ngày sau ta sẽ mở yến hội chào mừng con với Thập Tam đệ của con và hai vương phi kia” - Hoàng Thượng vuốt vuốt cằm cười hiền từ.
"Đa tạ Phụ hoàng "
**
Lúc này ở trong Vĩnh Thọ cung của thái hậu thì có tiếng cười nói vui tươi truyền ra.
“ Thái hậu người xem ta lại thắng rồi” - Yến Tử vừa nói hai tay vừa lấy một cái bát sứ màu xanh ngọc bích bên cạnh, môi mỏng thì khẽ rung.
“ Không được chúng ta chơi lại một lần nữa lần nay ta nhất định sẽ thắng ngươi”- Thái hậu vừa nói tay phải vừa lấy ra một cái trâm phượng nạm vàng trên mắt phượng vĩ.
Yến Tử thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ cứ cái đà này nàng sẽ giàu to a, có thể cùng Lão đại mở một xưởng sản xuất để kiếm sống, rồi rời khỏi phủ của hai vị vương gia kia.
“Thái hậu đã nói như vậy, Yến Tử sao có thể không nghe theo a” - Hai tay Yến Tử vừa xoa bàn cờ.
Nàng đang chơi cờ, nói như vậy cũng không sai. mạc Hải San tiến vào thấy Thái hậu cùng Yến Tử đang ngồi chơi cờ, bên cạnh Yến Tử toàn là những bảo vật quý giá, ngay cả cái quạt phiến phỉ thuý Thái hậu thích nhất cũng đang ở trên tay của nàng.
“Hai người là làm cái gì vậy?”
Mạc Hải San thấy tiếng nói âm lãnh kia truyền đến, sống lưng lạnh toát. Thái hậu thấy Mạc Hải San đến như vớ được vàng.
“Tiểu San mau lại đây, giúp ta tính cách a. Tiểu nha đầu này thật xảo quyệt”
Mạc Hải San lại gần chỗ Thái hậu, nhưng không biết hai người này là đang chơi cờ gì, mi tâm khẽ nhảy nhảy lại.
“ Gì đây" - Mạc Hải San xoa trán không ngờ rằng đến cả Thái hậu, vương phi của hắn cũng giở trò lưu manh được.
(@YT: hức ai giở trò lưu manh -_-
@Song: haha )
“ Đây là cờ năm bước, vương gia ngài có hứng thú muốn chơi không, ta sẽ dạy ngài. Nhưng mà phải có vật thế chấp a” - Yến Tử vừa nói trong lòng thầm.
Vương gia này cũng không phải là dạng bần hàn túng thiếu gì, có thể từ trên người hắn lấy một chút cũng không phải là chuyện xấu a.
Mạc Hải San thấy ánh mắt giảo hoạt kia sao lại không hiểu trong đầu nhỏ của nàng đang nghĩ gì.
“ Không thích thú”
“ Thái hậu không làm phiền người nghỉ ngơi, chúng ta là nên trở về”
“ Không được ta còn chưa có thắng nha đầu kia a”
“ Đúng vậy a, ta còn muốn cùng ở lại trò truyện với thái hậu”- Vừa nói nàng âm thầm tính toán có ngu mới trở về cơ hội kiếm vận đỏ tốt như vậy nàng phải tận dụng triệt để.
Mạc Hải San lạnh lùng nói:
“ Không được nàng mau trở về cho ta” - Nói rồi kéo tay Yến Tử đi.
“ A chờ một chút, ta còn chưa có cầm đồ về” - Làm ăn tốt như vậy hớ gì nàng lại buông.
Thấy bóng dáng họ đi Thái Hậu ngồi cười cười vui vẻ:
"Cháu dâu ngoan"