Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 7: Chạy trốn




Giang Niệm Dương đem Lệ Du Huyền đè xuống giường. Tình hình đột nhiên thay đổi, diễn biến như này hình như có chút không đúng lắm! Không phải đang diễn vở bắt trộm tại trận à, sao bây giờ lại giống như đang diễn bá đạo tổng tài ở trong phim cô hay xem?

Lệ Du Huyên đập lên vai anh vùng vẫy.

“Này, làm gì thế?”

Giang Niệm Dương nhướn mày. Đã lên đến tận giường rồi còn hỏi câu này thì có phải vô nghĩa quá rồi không.

Anh nở nụ cười đầy ẩn ý trầm giọng đáp lại: “Chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi? Phụ nữ các cô không còn chiêu trò gì mới hết à?”

Không đợi cô kịp phản ứng lại, Giang Niệm Dương cúi xuống hôn lên cánh môi mềm mại của Lệ Du Huyên. Một tay chế trụ cô, một tay không yên phận lần mò đến cúc áo.

Biết được chuyện tiếp theo anh làm ra sẽ là gì, cô không thể để chuyện đó tiếp diễn được, hạ cơn rối ren trong lòng suy nghĩ ra cách tốt nhất để trốn thoát. Nhưng dưới sức lực của một người đàn ông trưởng thành, Lệ Du Huyên cho dù có cố gắng thế không thể thoát ra, cô càng vùng vẫy anh lại càng giữ chặt hơn. Muốn hét lên cầu cứu thì lại bị anh chặn miệng bằng một nụ hôn mạnh bạo.

Lại nói Giang Niệm Dương đang bị men rượu xâm chiếm, anh có thể sẽ không khống chế được hành vi ý niệm của bản thân. Đợi qua ngày mai có khi lại chụp cái mũ lợi dụng lúc người khác không tỉnh táo mà làm điều bất. Đến lúc đó thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ. Lệ Du Huyên đưa tay lên đẩy Giang Niệm Dương.

“Anh Giang, đợi một tí đã. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói, anh không nghe là hối hận cả đời đấy!”

Giang Niệm Dương vẻ mặt mất kiên nhẫn cau có với cô, thế nhưng anh cũng không tiếp tục hành động nữa mà chờ xem cô muốn nói gì. Có lẽ anh nghĩ rằng dù sao cá cũng nằm trên thớt rồi, chờ thêm một tí cũng không sao.

Lệ Du Huyên đột nhiên nhoẻn miệng cười với điệu bộ đắc ý đầy ranh mãnh.

“Điều tôi muốn nói chính là… anh đi chết đi!”

Dứt lời Giang Niệm Dương đã cảm nhận sâu sắc một luồng điện chạy dọc cơ thể. Hoá ra Lệ Du Huyên đã thủ sẵn bên người một cây súng điện, chỉ là ban nãy vội quá nên không nhớ. Cũng may vào đúng lúc nguy cấp lại nhớ ra được.

Giang Niệm Dương còn chưa kịp nổi đóa lên thì đã gục xuống giường. Lệ Du Huyên nhìn anh ngất lịm đi vô cùng đắc ý. Cô xoa tay rồi cười lớn với tâm thế của một kẻ chiến thắng.

“Cái gì mà đại ma vương cao cao tại thượng, không phải cũng đều bị tôi xử gọn đó sao?”

Đắc ý như thế là đủ, Lệ Du Huyên cũng không quên nhiệm vụ quan trọng mà bản thân phải mạo hiểm thế này, tiếp tục tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng. Bao nhiêu ngăn kéo, tủ cô đều lục lọi không sót chỗ nào. Đến gầm giường cũng không bỏ qua, vậy mà vẫn không tìm thấy máy ảnh.

Rốt cuộc là anh đem cái máy ảnh và thẻ công tác quý giá của cô giấu ở chỗ nào rồi chứ? Làm sao mà lại tìm không ra thế này?

Lệ Du Huyên ngẩng nhìn đồng hồ, thời gian đã quá muộn nếu cô còn tiếp tục ở lại thì sẽ bị phát hiện ra mất. Có lẽ phải rời đi lập tức thôi.

Nhưng đã cất công đến tận đây, lại còn bị anh chiếm tiện nghi nhiều như vậy mà về tay không thì cũng có chút uổng phí công sức. Lệ Du Huyên nhìn khắp căn phòng, đăm chiêu nghĩ ngợi. Ở đây cũng không có thứ gì đáng giá để đền bù cho tổn thất của cô. Nhìn đi nhìn lại, hình như cũng chỉ có Giang Niệm Dương là có giá trị.

Lệ Du Huyên lấy điện thoại từ trong túi ra, tiến gần đến anh. Cô cười toét miệng, điệu cười nguy hiểm như sắp làm ra chuyện kinh thiên động địa.

“Anh Giang à, anh cũng xem như chiếm của tôi không ít tiện nghi. Anh nói xem tôi cũng không thể tay không trở về có đúng không, chụp anh một tấm ảnh cũng không phải quá đáng mà nhỉ? Xem như là anh bù đắp cho tổn thương tinh thần của tôi đi!”

Vừa nói cô vừa hướng điện thoại canh một góc chụp đẹp nhất rồi chụp lại một tấm. Tấm ảnh với chủ đề “Giang Niệm Dương say ngủ” mà đăng lên báo có lẽ sẽ giật tít lên đầu đề bàn luận luôn chứ chẳng đùa.

Lệ Du Huyên không giấu nổi sự phấn khích mà ngửa mặt cười lớn.

Xong xuôi, cô theo đường cũ mà rời khỏi nhà anh. Mà lúc này, Tiểu Lục ở bên ngoài đang vô cùng vui vẻ. Thằng bé nhận được tin báo từ Tiểu Kiệt báo mọi việc đã êm xuôi thì trong lòng liền chắc mẩm kế hoạch thành công mỹ mãn.

Vốn còn nghĩ sẽ phải chờ rất lâu nhưng lại đột nhiên nghe tiếng Lệ Du Huyên gọi làm Tiểu Lục giật thót cả mình.

Thằng bé vội cất điện thoại vào túi, không để Lệ Du Huyên biết nó đang âm mưu thông đồng cùng Tiểu Kiệt. Tuy có vẻ như mọi sắp xếp đều ổn thoả, nhưng Tiểu Lục vẫn muốn dò xem tình hình có thật sự tiến triển như mong đợi hay không.

“Mẹ, mẹ đi lâu như vậy có xảy ra chuyện gì không?”

Nghe hỏi, Lệ Du Huyên cười khổ. Xảy ra chuyện gì không à? Nhiều chuyện nữa là đằng khác cơ. Cứ nhớ về chuyện ban nãy vừa xảy ra với Giang Niệm Dương liền đỏ mặt tía tai. Bây giờ nghĩ lại, lẽ ra cô nên cho cái tên đàn ông chết tiệt đó ăn vài cú đấm mới hả lòng hả dạ. Sao lại dám giở trò lưu manh với cô chứ?

Lệ Du Huyên nắm lấy tay Tiểu Lục, cười đáp: “Không, không có chuyện gì hết. Được rồi chúng ta về nhà ngủ thôi!”

Mặc dù Tiểu Lục vẫn còn nhiều điều muốn hỏi nhưng lại sợ cô thẹn quá hóa giận, nỗi cơn nghi ngờ thì người xui xẻo lại chính là bản thân mình nên thằng bé cũng không hỏi gì thêm.

Lại nói về Giang Niệm Dương, nửa tiếng sau đó anh cũng mơ hồ tỉnh dậy. Nhờ ơn cây súng điện của cô mà đến cơn say rượu cũng hoàn toàn bay sạch.

Giang Niệm Dương đập tay xuống bàn hét lớn: “Lục Thành!”

Lục Thành không rõ chuyện gì, nghe tiếng hét của anh vội vàng chạy vào phòng. Giang Niệm Dương lấy trong túi ra thẻ công tác của Lệ Du Huyên ném cho cậu ta.

“Tôi cho cậu thời gian từ giờ đến sáng mai, tôi muốn biết thông tin về cô gái này.”

Lục Thành vâng dạ vội vàng rời đi tìm thông tin. Giang Niệm Dương thả mình xuống giường hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ban nãy.

“Lệ Du Huyên, cô đột nhập vào nhà tôi, còn dám chích điện tôi, đúng là chán sống rồi. Trừ phi cô trốn khỏi Trái Đất, bằng không cho dù có phải lục tung cả thế giới lên tôi cũng phải bắt được cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.