Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 68: Chu San San lại sắp giở trò




Mọi chuyện cứ ngỡ sẽ êm xui như thế, cứ cho rằng Chu San San kia bị giáo huấn cho một trận thì sẽ biết điều mà an phận một chút. Lại không ngờ cô ta đem chuyện đó ghi thù trong lòng. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời!

Chu San San từ đầu đến cuối chưa từng buông bỏ vọng tưởng hão huyền của mình, cô ta một mực cho rằng nếu không phải có sự xuất hiện của Lệ Du Huyên thì cô ta đã bước lên cái vị trí Giang phu nhân đó rồi.

Ghen tị khiến con người ta dễ bị mờ mắt, Chu San San cũng vì điều này mà sắp sửa gây ra những cơn sóng lớn. Buổi chiều hôm đó Chu San San cùng tên quản lý bí mật đi ra ngoài, gặp gỡ với một nhóm người thần bí. Không rõ cô ta nói gì nhưng trước khi rời đi còn để lại cho bọn họ một số tiền lớn.

Chu San San dù sao cũng là tiểu thư thế gia, nếu phạm sai lầm thì còn có gia tộc đứng ra dẹp yên. Nhưng những người bên cạnh chứng kiến cô ta làm việc xấu lại thấp thỏm không yên, điển hình chính là tên quản lý này.

Hắn ta ở bên dưới trướng của Chu San San, dựa hơi Chu San San làm không ít việc xấu. Nhưng cái giá chính là hắn phải nhất nhất nghe theo lời sai bảo của Chu San San. Chiều nay sau khi gặp gỡ với một người thần bí xong, lúc rời khỏi quán cà phê hắn cứ mặt mày lấm lem, thấp thỏm không yên mà hỏi Chu San San: “Chúng ta làm như thế, lỡ bị phát hiện thì có phải vào tù không?”

Chu San San liếc cho hắn một ánh nhìn ghét bỏ. Cô ta hừ một cái, trên mặt toàn là vẻ chua ngoa đáng ghét.

“Bớt nói lời vô nghĩa trù ẻo tôi đi. Chuyện này anh không nói tôi không nói thì ai mà biết được? Lệ Du Huyên đó động ai không động, cứ thích chống đối tôi. Tôi không cho cô ta một bài học nhớ đời thì tôi làm sao nuốt được cục tức này chứ!”

Tên quản lý rùng mình sợ hãi.

“Nhưng mà… Lệ Du Huyên đó chẳng phải là người của Giang tổng sao? Giang tổng mà biết, chúng ta không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của anh ta đâu!”

Giang Niệm Dương nổi tiếng máu lạnh thế nào không ai không biết. Viên quản lý kia ở trong giới cũng được nhiều năm, thấy qua không ít những diễn viên nhỏ bé không từ thủ đoạn cố gắng làm xằng bậy bên dưới mí mắt của Giang Niệm Dương. Bọn họ còn cho rằng mình hay, không phải đến cuối cùng đều bị Giang Niệm Dương làm cho ngóc đầu lên không nổi đó sao?

Chu Gia quả thật là cái cây tốt để dựa, nhưng nói thế nào thì địa vị và quyền lực của Giang Gia vẫn nhỉnh hơn một chút. Viên quản lý kia là đang lo sợ mọi chuyện đến cùng mà vỡ lỡ thì hoạ sẽ bay hết lên trên đầu. Đến lúc đó thì có chục cái mạng cũng không gánh nổi.

“Im cái miệng quạ của anh lại cho tôi! Tôi không tin tôi làm đến mức này vẫn không xử được con ả hồ ly tinh Lệ Du Huyên đó. Còn anh, nếu bây giờ hối hận rồi thì cút cho tôi! Anh nhắm bản thân có thể một mình chống lại Chu gia thì cứ cút đi!”

Chu San San đe doạ như thế thì có cho hắn ta mười lá gan hắn ta cũng không dám. Ngoài mặt vẫn luôn kính trọng cô ta cũng chỉ vì e ngại thế lực phía sau chứ thật ra tên quản lý này đối với Chu San San sớm đã bất mãn từ lâu.

Chu San San người phụ nữ này vì bản thân mà không từ thủ đoạn, ai biết đến lúc nào sẽ vì thoát thân mà vứt hắn ta ra làm con dê chết thay cơ chứ. Tên quản lý này cũng không phải kẻ ngốc đến mức chuyện đó cũng chẳng hiểu được. Hắn ta hiện tại chỉ đang cố bám, chờ đợi thời cơ đến thì sẽ nhảy qua cái cành khác an toàn hơn.

“Vậy… Chu tiểu thư cô xem chuyện lần này tôi đã làm rất tốt rồi… cô có phải nên?”

Hắn mấp mé ẩn ý cả buổi, đến cùng cũng chỉ là muốn nhận mấy đồng bạc lẻ thù lao từ tay Chu San San. Chỉ tiếc cho hắn hôm nay đen đủi lại nói mấy lời chọc giận Chu San San. Cô ta quay sang tát cho hắn một cái bạt tay trời giáng, quát lớn: “Tiền tiền! Anh ngoài tiền thì còn biết gì? Đồ vô dụng, thứ bỏ đi! Anh với con hồ ly tinh đó cũng đê tiện như nhau cả thôi!”

Ăn một cái tát đau thấu trời, lại còn bị sỉ nhục như thế mà ngoài im lặng ra cũng không thể làm gì khác.

Chu San San tức giận đùng đùng bỏ đi, cô ta hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của mình lại chính là thứ huỷ diệt cô ta về sau. Sự căm phẫn trong lòng khi đạt đến đỉnh điểm sẽ chẳng còn nhân nhượng bất cứ thế lực nào nữa.

Tên quản lý một tay ôm bên má đau điếng, nghiến răng kén két mà lầm bầm: “Chu San San, đều là do cô ép tôi! Sau này nếu có chuyện, đừng có trách tôi phản bội cô, đều là cô ép tôi! Cô mà dám xem thường tôi, tôi sẽ để cô biết cái gì là sự lợi hại.”

Tên quản lý mang theo nỗi căm phẫn mà bước đi, trong lòng đều đã có tính toán cho riêng mình. Chu San San hiếp người quá đáng, cô ta có lẽ không ngờ đến một ngày bản thân sẽ bị chính những người mà cô ta xem thường này kéo xuống hố bùn.

Kịch hay đêm nay, sắp bắt đầu rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.