Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 52: Phản công




Chu San San nhìn thấy tình hình có vẻ không thuận lợi như dự đoán, cô ta cung bối rối rồi. Kế hoạch dựng ra là để kéo Lệ Du Huyên xuống nước, ai có ngờ lại khó đến thế. Thực sự đã quên mất đãi ngộ của Giang Thị cho nhân viên rất tốt, ngoài công việc chính sẽ không bắt ép làm việc khác.

Nhưng Chu San San đã cất công dàn dựng cái bẫy này, Lệ Du Huyên mà không nhảy vào chẳng phải thành công cốc rồi ư.

Cô ta tiến lên trước một bước, dáng điệu nhẹ nhàng pha chút đáng thương. Trình độ diễn xuất này, quả nhiên không hỗ danh ảnh hậu mà.

“Lệ tiểu thư, tôi hôm nay thật sự không khoẻ. Cô nể tình chúng ta cũng xem như có quen biết, có thể giúp đỡ tôi lần này được hay không? Nội dung chụp cũng rất đơn giản, cô thông minh như vậy chắc chắn không thành vấn đề.”

Chu San San là không đợi được mà tự mình xuất kích rồi sao. Lệ Du Huyên cũng cảm thấy có chút thú vị rồi. Nhưng ai mà biết cô ta đến cùng là muốn làm cái gì, không rõ ràng được mưu đồ mà tuỳ tiện nhận lời thì cũng không tốt. Lệ Du Huyên đâu phải quả hồng mềm tuỳ người khác muốn nắn thế nào là nắn.

Lời của Chu San San cũng có dụng ý. Cố tình nói ra giữa hai người có quen biết, nếu Lệ Du Huyên ngay cả một việc nhỏ thế này cũng không giúp được thì chứng tỏ cô quá nhỏ nhen. Đám fan kia của Chu San San mà biết được, chắc phải bê cô lên thớt mà chặt ra nghìn mảnh luôn mất.

Phó biên Hạ lúc này cũng có chút dao động rồi. Dẫu sao cũng là yêu cầu của bên đối tác, có thế nào cũng phải thử xem xét một chút.

“Tiểu Huyên, tôi cảm thấy thế cũng không tệ… hay là cô thử một chút. Không được thì cũng không sao mà, chúng ta tính cách khác. Cô xem tiến độ là không thể chậm.”

Đến phó biên Hạ cũng mở lời nhờ vả, Lệ Du Huyên còn không đồng ý thì sẽ thực sự mang tiếng kiêu căng không coi ai ra gì mất. Nhìn cái vẻ đắc chí đó của Chu San San mà xem, cô ta đúng là đang muốn đẩy Lệ Du Huyên vào tình huống này đây mà.

Lệ Du Huyên cười thầm trong bụng. Cô ta đã vất vả như thế, không phối hợp một chút cũng thật tội nghiệp. Lệ Du Huyên ấy à, giỏi nhất chính là chiếm lợi của người khác. Chu San San muốn chiếm lợi của cô, nằm mơ đi.

Lệ Du Huyên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng mà Chu tiểu thư, tôi nghe nói làm diễn viên đóng thế cũng sẽ có lương chứ đúng không? Tôi có tệ thế nào cũng là nhân viên của Giang thị, cô chắc cũng sẽ không bảo tôi làm không công đâu nhỉ?”

Bước đi này của Lệ Du Huyên, Chu San San không ngờ tới. Không nghĩ Lệ Du Huyên lại còn có chiêu lật kèo thế này. Nhưng lời Lệ Du Huyên nói lại không sai chỗ nào, Chu San San cũng không biết phản bác lại làm sao. Hiện tại nhờ vả người ta giúp đỡ, chút công lao này cũng không trả được thì tiếng xấu ngược lại sẽ đổ trên đầu Chu San San chứ không phải là Lệ Du Huyên.

“Ưm… vậy Lệ tiểu thư giúp tôi, tôi trả cô 3 triệu. Có được hay không?”

Vừa bàn luận đã ra cái giá thấp như thế, là đang khinh thường cô sao? Lệ Du Huyên cười khẩy. Diễn đáng thương ai mà không diễn được, cô cũng biết diễn đấy nhé. Diễn giỏi nữa là đằng khác cơ.

Lệ Du Huyên giả vờ tỏ vẻ khó xử rồi còn sụt sùi đáp lời: “Chu tiểu thư, cô xem thời tiết bây giờ, tôi xuống hồ chụp ảnh thay cô chính là ảnh hưởng đến sức khoẻ rất nhiều. Vả lại tôi cũng không có kinh nghiệm, không biết phải ngâm dưới đó bao lâu mới được. Có nói thế nào tôi cũng là nhân viên chính thức của Giang Thị, dự án của cô còn phải cần tôi đốc thúc. Nhỡ đâu tôi ngã bệnh, vậy không phải….”

Bao nhiêu lời bán tán cũng đã xuất hiện, Chu San San không muốn để Lệ Du Huyên tiếp tục nói nữa. Còn nói nữa thì chính bản thân Chu San San sẽ trở thành một người chua ngoa đi chèn ép nhân viên mất.

“Được được, vậy Lệ tiểu thư, tôi trả cô 30 triệu. Cô thấy cái giá này có được không?“

Vốn chỉ định nói thách, Chu San San không hề nghĩ Lệ Du Huyên sẽ không cần mặt mũi mà nhận cái giá lớn này. Nói thế nào cô cũng là nghiệp dư, nhận về một cái giá lớn mà một lát làm không tốt thì sẽ bị chỉ trích. Chu San San không tin Lệ Du Huyên có cái gan thách thức lớn như vậy.

Nhưng đâu có ngờ, Lệ Du Huyên nghe thấy cái giá như mong muốn, không cần suy nghĩ thêm giây nào liền gật đầu đồng ý cái rụp.

“Được, thành giao!”

Chu San San nghiến răng nghiến lợi, tức đầy một bụng. Rõ ràng đang bẫy cô, không ngờ còn phải bỏ ra cái giá lớn như thế.

Lệ Du Huyên đắc ý lưng tưng nhảy chân sáo theo sau chuyên viên hoá trang, đi thay trang phục chuẩn bị chụp ảnh. Chu San San đạt được mục đích nhưng lại không nuốt nổi cục tức này. Có trách thì trách cô ta đã quá xem thường khả năng ứng biến của Lệ Du Huyên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.