Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 38: Trừng trị kẻ ác




Sau khi Lệ Du Huyên ăn sáng xong, bác sĩ đến khám qua một lần bảo cô đã ổn, có thể xuất viện rồi. Vốn dĩ Lệ Du Huyên định xuất viện thì về nhà nghỉ dưỡng một ngày, nhưng anh lại kéo cô lại bảo: “Hôm nay cho cô nghỉ phép, nhưng đến công ty với tôi một chuyến đã.”

“Để làm gì?”

Đã bảo cho người ta nghỉ phép rồi còn kêu đến công ty, trước sau mâu thuẫn nhau thật đấy!

Giang Niệm Dương vỗ vỗ lên đầu cô, cười đáp: “Không phải cô rất muốn biết là ai tối qua đã nhốt cô lại sao. Đi với tôi, tôi dẫn cô đi xem mặt kẻ đó.”

Hoá ra là đi xem mặt kẻ giở trò hại cô à, thế thì nghỉ phép gì đó không quan trọng nữa. Lệ Du Huyên là muốn xem xem cái tên khốn nào lại dám làm ra cái trò ác nghiệt nhự vậy. Hại cô thiếu chút nữa là thành con ma đói luôn rồi!

Lúc này ở công ty, Chu Cẩn nhìn thấy Lệ Du Huyên không đi làm thì đắc ý cho rằng cô đã nằm bẹp ở trong bệnh viện rồi. Cô ta còn không biết bản thân sắp sửa bị xử đẹp rồi.

Còn đang vênh váo đắc ý, thì một toán bảo an của công ty xông vào bắt lấy cô ta. Chu Cẩn hét toáng lên, chưa rõ chuyện gì thì lại nhìn thấy Lệ Du Huyên cùng Giang Niệm Dương bước vào.

Lệ Du Huyên nhìn Chu Cẩn, rồi quay sang hỏi Giang Niệm Dương: “Gì thế? Sao cô ta bị bắt rồi?”

“Còn sao trăng gì nữa, Lệ Du Huyên cô dùng não chút đi được không?”

Lệ Du Huyên giật mình nhận ra, anh bảo sẽ giúp cô bắt thủ phạm, đến đây lại thấy Chu Cẩn bị bắt. Lẽ nào cô ta chính là người đã nhốt cô lại ngày hôm qua sao? Hay lắm! Sang hôm qua thì tố cáo cô trong giờ làm việc gọi điện thoại, đến tối lại lên gian kế muốn nhốt cô.

Chu Cẩn trong lòng thấp thỏm lo sợ, biết rõ Giang Niệm Dương vì cái gì mà bắt mình nhưng cô ta vẫn một lòng muốn chối tội.

“Thả tôi ra! Tôi không có làm gì sai hết, sao các ngươi lại bắt tôi?”

Cái cô gái này sao lại mặt dày như vậy cơ chứ. Tâm cơ hại người, bây giờ lại vờ như chính mình là nạn nhân. Đúng là quá thâm hiểm!

Lệ Du Huyên bước tới, hướng Chu Cẩn mà nghiêm nghị nói: “Chu Cẩn, tôi với cô không thù không oán. Cô cớ gì cứ muốn dồn tôi vào đường cùng thế hả? Cô nhốt tôi vào văn phòng cả đêm, không sợ gây ra án mạng sao?”

Chu Cẩn trân đầy mồ hôi nhưng đến chết vẫn kiên quyết không nhận tội. Cô ta gắt lên: “Ai nói tôi nhốt cô. Lệ Du Huyên cô không bằng không chứng, đừng có mà vu khống tôi.”

Lệ Du Huyên còn đang định phản bác lại thì Giang Niệm Dương đã chắn ra trước mặt cô. Anh hất tay ra hiệu cho Lục Thành, cậu ta liền đem tới một cái máy tính.

“Bằng chứng sao? Vừa hay chỗ tôi có một cái nè.”

Trên đoạn trích xuất camera đã quay được rất rõ ràng là Chu Cẩn sau khi ra về còn cố ý nhìn lại, biết Lệ Du Huyên còn ở trong phòng nên mới khoá chặt cửa lại.

Vật chứng đầy đủ, Chu Cẩn hết đường chối cãi. Mọi người đều xì xầm chĩa tay bàn tán, chuyện ngày hôm nay sẽ là tiếng xấu mà cô ta phải mang theo cả đời.

“Chu Cẩn, rốt cuộc là vì sao cô lại làm như vậy? Cô ghét tôi đến mức đó ư? Tôi đã làm gì hại đến cô đâu?”

Biết rõ bản thân không còn đường nào để chạy nữa, Chu Cẩn cũng không còn ngại mà giấu giếm những suy nghĩ của bản thân nữa. Có lẽ cô ta cho rằng dù sao cũng kết thúc rồi, thôi thì mắng thêm vài câu, hả thêm tí giận nữa cũng tốt.

“Lệ Du Huyên, cô đừng có tự cho mình là hay. Là cô hại Hợp Liên bị đuổi việc, cô tưởng với chút nhan sắc đó của mình, đi câu dẫn được vài người đàn ông làm chỗ dựa thì hay lắm sao?”

Cái đôi bạn này sao mà giống hệt nhau vậy chứ. Mắng người cũng không biết học cái gì đó mới mẻ hơn sao, cứ phải chấp niệm mãi với việc nói cô chỉ có sắc đẹp thôi vậy. Đẹp cũng là một loại năng lực đấy nhé!

Lệ Du Huyên bĩu môi, ra vẻ thản nhiên đáp: “Cô tưởng đi câu dẫn người khác dễ lắm sao. À đúng rồi, người không có sắc đẹp như cô sao mà hiểu được. Xin lỗi nhé, tôi chính là từ khi sinh ra đã xinh như vậy rồi, cũng không trách tôi được mà”

Chu Cẩn nghe những lời này của cô lại càng thêm tức: “Lệ Du Huyên! Cô…”

Còn Giang Niệm Dương thì vô cùng hài lòng với dáng vẻ này của Lệ Du Huyên. Mạnh mẽ, biết tự bảo vệ mình, không phản bác nhưng cũng không để cho kẻ khác có cơ hội sỉ nhục mình. Co được giãn được, đúng là người thông minh.

Nhưng cái dáng vẻ này của cô thật sự khiến anh phải nhịn cười đến đau cả bụng.

Giang Niệm Dương không để Chu Cẩn nói thêm lời nào nữa, ra thông báo cho phòng nhân sự để cô ta chuyển xuống công ty con ở thành phố khác làm việc, như vậy thì sẽ không còn cơ hội để gây chuyện với cô nữa rồi.

Tống cổ được một mối phiền phức, đúng là khiến người ta hả lòng hả dạ. Lệ Du Huyên hí hửng nhảy nhót dọc hành lang.

Giang Niệm Dương nhìn bộ dáng cô vui vẻ như trẻ con thế lại bất giác nở nụ cười ôn nhu: “Vui đến thế sao?”

“Vui chứ! Nhưng mà lẽ ra ban nãy anh không nên vội đuổi cô ta đi như thế, tôi còn định đánh cô ta mấy cái cho hả giận mà.”

Cô vừa nói còn vừa xắn tay áo lên, hừng hực lửa giận. Nhưng rồi, Lệ Du Huyên cũng không quên vấn đề chính phải nói, cô quay sang nhìn anh, khẽ cười.

“Nhưng mà, Giang Niệm Dương, hôm nay thật sự cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã giúp tôi.”

Giang Niệm Dương đặt tay lên đầu cô, xoa xoa mấy cái.

“Không cần cảm ơn, cô bây giờ giúp lại tôi là được.”

“Giúp anh? Anh gặp chuyện gì sao?”

“Đi cùng tôi đến một nơi.”

Lệ Du Huyên ngơ ngác nhưng sau đó cũng gật đầu. Cũng không biết, anh muốn dẫn cô đến nơi nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.