Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 23: Bệnh đau dạ dày tái phát




Tiểu Kiệt loay hoay cả một buổi trời mới rửa được bát. Tuy có chút khó khăn nhưng may mắn là vẫn thuận lợi, không vỡ một cái nào.

Lệ Du Huyên ở bên ngoài gọt hoa quả cảm thấy thật kì lạ. Mọi ngày thằng bé chỉ rửa một nhoáng là xong, hôm nay lại lâu như thế. Cô đặt trái táo xuống bàn rồi đi vào nhà bếp xem.

“Tiểu Lục ơi, con có cần mẹ giúp gì không nào?”

Tiểu Kiệt đang đứng trên chiếc ghế đẩu để úp chén trên cao, nghe tiếng cô thì giật mình trượt chân.

Lệ Du Huyên tá hoả mặt mày, vội chạy đến đưa tay đỡ lấy. Cũng may là vừa kịp, đỡ được Tiểu Kiệt trong lòng mình.

Cô xoa xoa thằng bé với vẻ lo lắng. Cả ngày hôm nay cô luôn cảm thấy con trai có chút gì đó kì lạ. Thằng bé có vẻ lóng ngóng với những công việc mà mình đã quen làm mọi ngày.

“Trời ơi! Con không sao chứ? Mẹ xin lỗi, là mẹ làm con giật mình.”

Tiểu Kiệt tự dưng cảm thấy có chút hơi choáng váng, thằng bé nghĩ rằng là do vừa bị hoảng một chút nên liền nói không sao. Sau khi ăn hoa quả, đầu cũng không còn choáng nữa. Tiểu Kiệt định bụng không có chuyện gì lớn.

Thằng bé thay đồ lên phòng đi ngủ sớm, trước khi ngủ còn chào tạm biệt và hôn cô một cái nữa.

Lệ Du Huyên còn cả khối công việc chưa làm xong, tuy rằng rất muốn vào ngủ với con trai nhưng vì tiền lương cuối tháng, chỉ đành cố thêm chút nữa.

Cô làm việc đến giữa đêm muộn mới xong. Lúc này, Lệ Du Huyên lên phòng đi ngủ thì lại thấy Tiểu Kiệt đang ôm bụng đau đớn, mồ hôi ướt đẫm cả trán.

Lệ Du Huyên hốt hoảng vội ôm lấy thằng bé.

“Tiểu Lục, con sao thế? Con đau ở đâu? Nói cho mẹ biết đi!”

Tiểu Kiệt bị cơn đau bụng giày vò, thêm cả đầu óc cũng mơ hồ, giọng run run đáp: “Mẹ… con không sao. Chỉ là có chút đau bụng thôi.”

Miệng thì nói không sao nhưng cơ thể thì nóng bừng bừng, biểu cảm lại đau đớn như vậy. Lệ Du Huyên vội vã khoác áo vào rồi bế Tiểu Kiệt ra bắt xe đến thẳng bệnh viện.

Xe chạy trên đường mà cô cứ giục tài xế phải chạy thật nhanh. Tiểu Kiệt ở trong lòng cô cứ thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng than đau. Trái tim Lệ Du Huyên cũng theo đó mà thắt lại. Cô chỉ có một đứa con trai này là niềm an ủi lớn nhất, là động lực duy nhất. Nếu đến cả con trai mà cũng có mệnh hệ gì thì cô biết sống sao đây?

Mấy năm này là hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Cô tự mình vất vả nuôi lớn con trai, chỉ hy vọng thằng bé có thể mạnh khoẻ mà lớn lên. Lệ Du Huyên không dám nghĩ tới nếu con trai mình có bất trắc gì, những ngày tháng của cô sau này sẽ thế nào?

Đến trước bệnh viện, Lệ Du Huyên vội trả tiền xe rồi gấp rút chạy vào đại sảnh gọi lớn để cầu cứu. Các bác sĩ mau chóng đưa Tiểu Lục vào phòng cấp cứu.

Hơn mười lăm phút đồng hồ chờ đợi trong thấp thỏm, cuối cùng một vị bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu đã khiến cô an tâm trở lại.

“Yên tâm, đứa trẻ không sao hết. Chỉ là dạ dày của nó có vẻ không tốt, thời gian này điều chỉnh dinh dưỡng, ăn thanh đạm lại thì sẽ sớm khoẻ lại thôi. Cứ ở lại bệnh viện quan sát hai hôm xem thế nào.”

Lệ Du Huyên cúi người cảm ơn bác sĩ lia lịa. Hoá ra chỉ là dạ dày, làm cô sợ chết khiếp.

Nhưng mà Tiểu Lục trước nay không phải dạ dày rất tốt à, sao lại nói là không khoẻ?

Lệ Du Huyên có chút nghi vấn nhưng rồi chuyện quan trọng là chăm sóc Tiểu Lục đang ốm nên cô cũng thôi không nghĩ đến nữa.

Buổi sáng hôm sau, Tiểu Kiệt tỉnh dậy sau khi thuốc hết tác dụng. Tối hôm qua đúng là trải nghiệm bất ngờ. Thằng bé ngước mắt nhìn xung quanh, xem cái trần nhà này rồi cái bình nước biển này thì chắc là đang ở trong bệnh viện rồi.

Nhìn qua liền thấy Lệ Du Huyên đang ngồi ngủ gục bên giường. Đến lúc ngủ mà tay vẫn nắm chặt lấy tay Tiểu Kiệt cứ như sợ thằng bé chạy đi mất.

Vốn dĩ còn nghĩ có thể vui vẻ ở bên cạnh mẹ, thật không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiểu Kiệt lo lắng, không biết Lệ Du Huyên có vì chuyện này mà nghi ngờ thân phận của nó hay không.

Lệ Du Huyên nghe tiếng động thì tỉnh dậy. Cô dụi mắt, đặt tay lên trán Tiểu Kiệt để xem nhiệt độ.

“Con tỉnh rồi à? Bây giờ cảm thấy thế nào? Có khoẻ hơn chưa, có còn đau chỗ nào không?”

Nhìn cô sốt sắng như vậy, chuyện hôm qua quả nhiên đã khiến cô lo lắng không ít. Tiểu Kiệt tự nhiên cảm thấy mình có chút tội lỗi. Nếu không phải nó không tự mình tiết chế mức ăn thì cũng không đến nỗi bệnh dạ dày tái phát khiến cô lo lắng như vậy.

Tiểu Kiệt từ nhỏ dạ dày đã luôn không tốt, vì vậy có rất nhiều thứ nó đã bị cấm không được ăn. Giang Niệm Dương đưa Tiểu Kiệt đi đến các chuyên gia để biết vì sao lại như vậy. Các chuyên gia suy đoán rằng có lẽ từ khi sinh ra đã không được uống sữa mẹ, chỉ uống sữa bột nên có lẽ thiếu dinh dưỡng.

Có một lần lúc Tiểu Kiệt ba tuổi, vì lén ăn vặt mà cũng lên cơn đau dạ dày phải nhập viện. Từ đó về sau Giang Niệm Dương đặc biệt chú ý đến từng bữa ăn của thằng bé, đầu bếp cũng phải nấu theo chế độ dinh dưỡng của chuyên gia để bảo đảm sức khoẻ cho Tiểu Kiệt.

Vậy nên chuyện hôm qua, cũng là việc ngoài ý muốn. Là Tiểu Kiệt lâu rồi mới vui vẻ như thế nên quên mất bệnh cũ của mình.

Thằng bé nắm lấy tay cô, cố an ủi: “Mẹ ơi, con không sao hết. Con khoẻ rồi. Mẹ đừng lo lắng nữa nhé!”

Lệ Du Huyên nhìn thấy Tiểu Kiệt thần sắc đã hồng hào hơn nhiều thì cũng an tâm hơn. Cô xoa đầu thằng bé: “Được, mẹ không lo lắng nữa. Tiểu Lục cũng phải nghỉ ngơi cho tốt nhé. Bây giờ mẹ về nhà nấu cho con ít cháo trắng lợi cho tiêu hoá, lấy thêm vài bộ đồ của con qua đây nữa. Con ngoan ngoãn nằm đây ngủ nhé, mẹ rất nhanh sẽ quay lại.”

Tiểu Kiệt gật đầu rồi nằm xuống đắp chăn. Lệ Du Huyên trước khi đi còn cẩn thận đến nhờ y tá thỉnh thoảng để mắt tới thằng bé thay cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.