Bởi vì Lệ Du Huyên rời đi sớm nên cô không biết được, sau khi cô vừa đi thì Tiểu Lục liền đến. Hôm nay trường cho nghỉ, thằng bé đang ở nhà xem tivi thì lướt thấy trang báo mới nhất đăng tin Giang Niệm Dương cùng một người phụ nữ thần bí đi vào nhà hàng Kim Ưng.
Tiểu Lục vốn muốn gọi điện cho Tiểu Kiệt hỏi tình hình nhưng lại gọi không được. Tiểu Kiệt lúc này vẫn còn đang ở trường nên không thể nghe điện thoại của Tiểu Lục. Tiểu Lục chỉ đành tự thân mình đi làm rõ việc này.
Thằng bé đã nhận định Giang Niệm Dương là cha rồi thì nhất quyết không để anh vướng vào bất cứ tin đồn gì. Cho dù là có, nó cũng phải đích thân đi chứng thực tin đồn thử.
Nhờ vào diện mạo giống hệt nhau, Tiểu Lục cũng có thể giả dạng thành Tiểu Kiệt. Lần trước gặp mặt nhau, cả hai đứa đã đi mua một cái kính áp tròng thay đổi màu mắt cho giống đối phương để phòng trường hợp hoán đổi thân phận cho nhau.
Lần Tiểu Kiệt bị Lệ Du Huyên nhận nhầm là do cô đang trong tình huống nguy cấp nên không nhìn rõ, lần sau chắc chắn sẽ không may mắn như vậy. Để bảo đảm không bị phát hiện, phải cải trang cho thật hoàn hảo.
Vừa hay lần trước Giang Niệm Dương còn chưa thấy mặt Tiểu Lục nên lần này chắc chắn không có vấn đề gì.
Tiểu Lục đón xe đến trước nhà hàng Kim Ưng. Trước khi bước vào đã cẩn thận đeo kính áp tròng lên. Thằng bé đi vào bên trong lại phát hiện ra, nó căn bản không biết là Giang Niệm Dương đang ở đâu thì làm sao mà tìm?
Không thể nào đi hỏi khắp cái nhà hàng được, như vậy đến khi tìm được chỗ thì người đã đi mất rồi.
Đang loanh quanh tìm kiếm thì lại may mắn thế nào gặp được Lục Thành đang đứng ngoài hành lang. Lục Thành nhìn thấy Tiểu Lục liền nhầm thành Tiểu Kiệt nên vội vàng chạy đến hỏi han.
“Thiếu gia, sao cậu lại ở đây? Không phải giờ này cậu đang học ở trường hay sao?”
Tiểu Lục nhớ lại, Tiểu Kiệt lúc trước có cho Tiểu Lục xem qua một số ảnh về các thành viên trong Giang gia. Trong đó có một người đàn ông mà Tiểu Kiệt bảo là trợ lý của Giang Niệm Dương. Nếu không lầm thì chính là người này rồi.
Tiểu Lục cười khì. Đúng thật là may mắn! Có người đi mòn gót giày tìm không thấy, còn cậu chẳng tốn công sức lại tìm thấy ngay.
Thằng bé nhào đến ôm lấy chân của Lục Thành nũng nịu: “Chú! Hôm nay trường cho nghỉ sớm, cháu nghe nói ba ở đây nên đến tìm. Nhưng cháu không biết ba đang ở trong phòng nào cả.”
Thường ngày quen nhìn Tiểu Kiệt với vẻ mặt điềm tĩnh không thích làm nũng, nay đột nhiên lại ngoan ngoãn đáng yêu thế này đúng là không chịu nổi. Đây rốt cuộc là cái phúc khí gì vậy chứ?
“Tiên sinh đang ở trong này, để chú dắt cháu vào nhé!”
Lục Thành dắt tay Tiểu Lục vào tìm Giang Niệm Dương. Lúc này Giang Niệm Dương còn đang định sẽ đến trường đón Tiểu Kiệt. Nhìn thấy Tiểu Lục cũng bị nhầm thành Tiểu Kiệt. Hai đứa trẻ này thật sự là giống nhau như hai giọt nước, cải trang một chút liền không phân biệt được.
Tiểu Lục chạy đến nắm lấy tay anh, ánh mắt long lanh.
“Ba!”
“Không phải con đang ở trường sao? Sao lại tới đây?”
Giang Niệm Dương nghiêm mặt hỏi. Tiểu Lục vốn còn sợ bị anh nhận ra, xem ra cũng không đến nỗi nào.
Cậu kéo anh lại ngồi xuống ghế, uống vội một ngụm nước rồi nói: “Hôm nay con được cho về sớm. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng. Ba ơi, con thấy trên báo nói hôm nay ba cùng một người phụ nữ khác hẹn hò. Là thật ạ?”
Cả Giang Niệm Dương và Lục Thành đều đứng hình. Hoá ra thằng bé cất công chạy đến đây là vì muốn xác nhận chuyện này sao? Nhưng bình thường đúng là Tiểu Kiệt đối với việc Giang Niệm Dương có tin đồn hẹn hò cùng cô gái khác rất không thích.
Thằng bé không phản ứng ra mặt nhưng nhìn thái độ của nó thì anh cũng biết. Nói đến chuyện này, cũng không trách được Tiểu Kiệt. Thằng bé từ nhỏ lớn lên bên cạnh chỉ có ba, tình thương của ba từ trước đến nay đều chỉ dành cho một mình nó. Thế nên có lẽ nó cũng sợ nếu một người phụ nữ khác xuất hiện, ba sẽ không còn yêu thương nó nữa.
Giang Niệm Dương phần nào hiểu được tâm lý này của Tiểu Kiệt, vì vậy cũng giảm tối thiểu những mối quan hệ không nên có bên ngoài. Anh không muốn để thằng bé cảm thấy thiếu an toàn, vì vậy dùng rất nhiều cách để chứng tỏ cho thằng bé thấy trong lòng anh chỉ có một mình nó.
Giang Niệm Dương xoa đầu Tiểu Lục, ôn nhu nói: “Không có, cô ấy chỉ là đồng nghiệp của ba. Không phải là mối quan hệ như con đang nghĩ đâu.”
Tiểu Lục ngẩn nhìn Giang Niệm Dương. Cảm giác người ba này rất không tệ đâu! Thật sự đối với con trai mình quá dịu dàng và kiên nhẫn. Với tính cách của Tiểu Kiệt, chắc là không ít lần làm cho Giang Niệm Dương khốn đốn đủ đường.
Thằng bé ôm lấy anh. Giang Niệm Dương là lần đầu tiên thấy con trai chủ động ôm mình nên rất hạnh phúc.
“Con tin ba! Ba nhất định sẽ không lừa con.”
Giang Niệm Dương một tay bế lấy Tiểu Lục, cười rạng rỡ: “Được rồi, ba của con mệt rồi! Chúng ta về nhà nhé!”
Lục Thành xuống trước lấy xe, Giang Niệm Dương thì bế Tiểu Lục chậm rãi đi xuống. Thằng bé tranh thủ lúc ngồi trên xe nhắn cho Tiểu Kiệt một tin nhắn thông báo chuyện hôm nay, bảo Tiểu Kiệt hãy tạm thời hoán đổi thân phận.