Tấm hình mà anh cầm trên tay là hình chụp một nhà ba người lúc Giang Niệm Dương vừa vào lớp mẫu giáo. Tuy lúc đó tình cảm giữa hai người đã không còn như xưa, nhưng nụ cười trên môi mẹ anh vẫn rất rạng rỡ. Tấm hình này, Giang Chính Huy đã để ở đây rất lâu rồi, là từ sau khi ly hôn mới bắt đầu để. Giang Niệm Dương không hiểu ông tại sao lại làm thế. Như thế này có tác dụng sao? Người cũng đã chết rồi, lúc sống thì không trân trọng, đến khi mất đi lại mỗi ngày đau đớn hoài niệm.
Giang Niệm Dương không hiểu được. Anh chỉ cảm thấy sống như thế thật mệt mỏi.
“Tấm hình này, ba để ở đây bao nhiêu năm rồi, vẫn không có dũng khí để đối diện. Con là thật sự tò mò, nỗi khổ của ba là gì?”
Câu hỏi này, Giang Niệm Dương biết sẽ không có được câu trả lời. Dù sao anh cũng không mong nhận được. Ai cũng có bí mật, nếu Giang Chính Huy đã không muốn tự mình bước ra thì cũng không thể miễn cưỡng.
Giang Niệm Dương đặt tấm hình lại bàn, tiến đến gần Giang Chính Huy, đặt tay lên vai ông.
“Lão gia à, bao nhiêu năm rồi ba vẫn chưa dám đối diện. Mỗi ngày đều ép mình, con thật sự không hiểu tại sao ba phải làm thế. Ba không cảm thấy bản thân mình thật sự rất mệt mỏi sao?” .
Giang Chính Huy vẫn im lặng không đáp. Tính ra thì, rất lâu rồi không cùng con trai mình nói nhiều chuyện như vậy. Ông biết, những chuyện này vẫn luôn là vết thương lòng trong tim Giang Niệm Dương. Ông cũng biết, suy nghĩ của bản thân không thể áp đặt lên con mình. Nhưng mà có nhiều lúc, vẫn không kiềm chế được.
“Con không biết ba có hối hận vì chuyện năm xưa hay không, con chỉ biết con nhất định sẽ không làm ra chuyện khiến con của sau này sẽ hối hận. Còn nữa, Lệ Du Huyên không phải người không rõ lai lịch. Con nói lại lần nữa, cô ấy là vợ con, con của cô ấy là con của con.”
Anh đến gần ông, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Là con ruột của con. Con sẽ không để thằng bé giống như con của năm xưa.”
Nói xong liền nhấc gót rời đi, Giang Chính Huy bàng hoàng nhìn theo anh. Con ruột sao? Vậy chẳng lẽ Lệ Du Huyên là người năm đó?
Giang Niệm Dương đi đến cửa, đã mở cửa rồi định bước ra lại khựng lại, chợt nhớ ra một chuyện.
“Có một câu mẹ vẫn luôn không nói với ba. Đối với mẹ, có thể quen biết, yêu đương rồi kết hôn cùng ba là chuyện tốt đẹp nhất đời mẹ, dẫu cho cuộc hôn nhân không thể êm đềm đến tận lúc cuối cùng. Dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn luôn rất yêu ba. Bà ấy… rất hạnh phúc, bởi vì trên hình chụp chung, mẹ cười rất vui vẻ.”
Khúc mắt trong lòng bao nhiêu năm nay, đột nhiên có người chạm đến lại khiến Giang Chính Huy cảm thấy nhói đau. Nhưng câu nói đó của Giang Niệm Dương lại khiến cho khúc mắt bao nhiêu năm đó của ông đột nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn.
Nụ cười vui vẻ của người năm xưa, vẫn luôn là ánh dương trong lòng của người hôm nay đứng đây nhớ lại.
Nhiều năm như vậy, Giang Chính Huy những tưởng bản thân có thể quên đi được chút gì đó, vẫn không ngờ mỗi khi nhắc đến trái tim vẫn còn nguyên vẹn những cảm xúc đó.
Ông thật sự, vẫn còn rất yêu mẹ Giang Niệm Dương.
Lúc cánh cửa đóng lại, một mình Giang Chính Huy đứng giữa căn phòng lớn. Ông bước đến cầm lấy tấm ảnh. Ánh chiều tà rọi qua khung cửa sổ, nình như giọt lệ lấp lánh lăn dài trên má, lại nghe văng vẳng một tiếng than thở nao lòng.
“Xin lỗi…”
Giang Niệm Dương rời khỏi phòng liền nhìn thấy góc cầu thanh ló ra một góc áo, nhìn thôi liền biết là ai. Anh nhẹ nhàng bước đến, nghiêng người nhìn Lệ Du Huyên đang cố nép mình vào góc tường.
“Con mèo nhỏ gian manh, tôi nhìn thấy em rồi nhé!”
Lệ Du Huyên nhìn thấy anh liền chột dạ. Cô ban nãy đi tìm anh, đi ngang qua có vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Nghe không rõ, chỉ nghe được vài câu lúc đầu. Khi biết là chuyện liên quan đến gia đình anh thì liền chạy đi chỗ khác rồi. Dù sao nghe bí mật của người khác cũng không hay.
“Giang Niệm Dương, tôi không phải là nghe lén anh nói chuyện đâu, chỉ là vô tình thôi, thật sự là vô tình. Tôi thề đấy!”
Nhìn cái vẻ cuống quýt lên của Lệ Du Huyên, Giang Niệm Dương cũng chỉ cười bất lực. Hình như mỗi khi nhìn cô, cô chỉ cần đơn giản nói ra một câu gì đó, anh ngoài thoả hiệp ra cũng không thể làm gì được.
Không nhận ra, bản thân từ lúc nào đã lún sâu như thế. Nhưng thật trùng hợp là, anh không hề có ý muốn thoát ra.
Giang Niệm Dương đặt tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Tôi tin em.”
Lệ Du Huyên ngơ ngác nhìn anh. Nếu không nhìn lầm thì hốc mắt Giang Niệm Dương có hơi đỏ. Không biết là do ánh chiều tà, nhưng vẻ mặt hình như có chút bi thương.
Giang Niệm Dương nắm lấy tay cô, không nói một lời mà cứ bước đi. Lệ Du Huyên cũng không rút tay ra, cũng không hỏi. Lúc này, có lẽ anh chỉ cần một người im lặng ở bên cạnh.
“Lệ Du Huyên, chúng ta, kết hôn thật đi!”