Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 108: Chuyện không thể nhắc




Chuyện năm đó, là cái gai để ở trong lòng, là khuất mắt mà Giang Gia không ai muốn nhắc đến. Đối với Giang Niệm Dương, thì nó lại là một kí ức không thể xoá nhoà.

Giang Chính Huy đối với chuyện này, lại càng không dám đối diện, cũng không dám cùng anh nói về nó. Hôm nay Giang Niệm Dương nói lời này, lại khiến ông có chút không biết phản ứng.

“Con… chuyện năm đó, con không hiểu được.”

Giang Niệm Dương bật cười lớn, dáng điệu mỉa mai.

“Con không hiểu? Đúng rồi, con làm sao có thể hiểu được một người tốt như mẹ lại bị ba nhẫn tâm vứt bỏ. Con làm sao có thể hiểu được ngày hôm đó ba vứt mẹ lại dưới mưa là thế nào? Con làm sao mà hiểu được mỗi ngày mẹ đều ngóng trông, còn ba ở bên ngoài lại vui vẻ không chút đoái hoài. Con làm sao mà hiểu được. Ba à, nếu lúc đó mẹ sinh con ra không phải con trai mà là con gái, có khi con cũng giống mẹ bị ba hất hủi rồi nhỉ?”

Nói đến chuyện năm đó, là một câu chuyện dài. Mẹ của Giang Niệm Dương thật ra cũng chỉ là một người bình thường như bao người. Bà không phải tiểu thư của gia tộc danh giá, nhưng lại là một người phụ nữ rất được người khác yêu quý. Năm xưa học cùng lớp với Giang Chính Huy, lớn lên cùng học đại học. Tình cảm của hai người trong mắt người khác thật sự rất đáng ngưỡng mộ.

Nếu bọn họ cứ mãi như thế thì thật tốt.

Sau này, mẹ Giang Niệm Dương mang thai rồi, ông Giang cũng không phải người cổ hũ không chấp nhận, ngược lại rất yêu thích mẹ của anh, còn hối thúc mau kết hôn.

Nhưng cũng không biết vì sao, Giang Chính Huy từ lúc thừa kế cơ nghiệp, lên đứng đầu Giang Thị lại thay đổi rất nhiều, trong mắt bấy giờ chỉ còn có lợi ích.

Thay đổi lớn đến mức, đứa con trong bụng là Giang Niệm Dương đó cũng không nhận. Ông nói đó chỉ là bồng bột tuổi trẻ, muốn cùng một tiểu thư danh giá kết hôn, vậy mới tốt cho sự phát triển của Giang Thị và Giang Gia.

Đoạn thời gian đó, Giang Niệm Dương không thể hiểu được cảm giác của mẹ anh là như thế nào, nhưng anh biết, chắc chắn là rất đau khổ.

Sau này, nếu không phải ông Giang nhiều lần nói vào thì Giang Chính Huy có lẽ cũng không kết hôn cùng mẹ Giang Niệm Dương. Tuy có danh phận nhưng cuộc sống cũng từ đó mà thay đổi rất nhiều. Giang Chính Huy có lẽ vì phải gánh vác nhiều thứ mà tính tình cũng dần thay đổi. Đến lúc sinh con, cũng vì Giang Niệm Dương là con trai nên Giang Chính Huy mới có chút để tâm đến.

Nhưng suy cho cùng sự quan tâm cũng chỉ đặt trên người Giang Niệm Dương, còn mẹ anh thì vẫn là bị lạnh nhạt như thế. Cho đến lúc Giang Niệm Dương hiểu chuyện thì ký ức của anh vẫn luôn là những ngày Giang Chính Huy đi sớm về khuya, cho dù có ở nhà cũng không nói lấy một câu với mẹ anh.

Người từng yêu sâu dậm bỗng dưng lạnh nhạt không khác nghời dưng, cái cảm giác này phải đau đớn đến mức nào?

Cho đến sau này khi ly hôn, mẹ anh cũng không có nói một lời níu kéo nào. Có lẽ bà cũng đã quá mệt mỏi với những ngày tháng sống cuộc sống thế này. Giang Chính Huy, ly hôn với bà cũng chỉ vì tiền đồ của mình. Sau tất cả, Giang Chính Huy cũng quyết định chọn tiền đồ thay vì chọn tình yêu và gia đình.

Giang Niệm Dương nhìn theo bóng lưng của mẹ mình, anh lúc đó mới hiểu ra vô tình là thế nào.

Sau này, mẹ Giang Niệm Dương qua đời vì bệnh, Giang Chính Huy cũng không đến lễ tang. Sau lễ tang, cuộc sống của Giang Niệm Dương hình như cũng chẳng có thay đổi gì lớn.

Nhưng chỉ có anh mới biết, trong lòng và suy nghĩ của bản thân thay đổi lớn thế nào.

Nước mắt không mất đi, chi là nằm trong góc khuất từ từ thấm ngược vào trong lòng.

Giang Chính Huy sau này ổn định rồi, hình như đối với chuyện năm xưa liên quan đến mẹ anh mỗi lần vô tình nhắc đến hình như luôn có chút né tránh. Có lẽ cuộc sống ổn định, ông cũng nhìn lại được rất nhiều thứ, cũng cảm thấy bản thân năm đó có chút quá đáng.

Nhưng mà có những chuyện chỉ có thể để trong lòng, không thể nào vãn hồi được. Giang Chính Huy cũng chỉ đành đem chuyện đó chôn trong lòng không muốn nhắc đến.

Đối với Giang Niệm Dương hay Giang Chính Huy thì đó cũng là vảy ngược của họ.

Hôm nay đột nhiên nhắc đến, Giang Chính Huy lại chột dạ.

“Giang Niệm Dương, con thì hiểu gì? Chuyện năm đó không giống với con nghĩ, có rất nhiều thứ chi phối, con tưởng ba rất dễ dàng sao? Con bây giờ cái gì cũng đầy đủ, là ai cho hả? Nếu không phải ba cố gắng nhiều vậy, con có được như thế không? Lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên không xem ai ra gì đúng không?”

Lúc giận dữ lời nào cũng có thể nói ra, nói xong mới nhận ra là lời không nên nói. Giang Chính Huy cũng nhận ra bản thân đã có hơi quá lời.

Giang Niệm Dương trầm mặc cúi đầu, một lúc lâu sau mới đứng dậy chậm rãi tiến đến bàn làm việc của Giang Chính Huy. Anh đưa tay cầm lấy tấm hình để trên bàn của ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.