Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em

Chương 23: Dã tâm




Huyết gia…

Trong thư phòng, ba người đàn ông đều mang một gương mặt lạnh lùng tựa như băng.

Huyết Vương Bá hiên ngang ngồi trên chiếc ghế da đơn độc, ông là người già nhất và cũng là người đứng đầu Huyết gia.

Đối diện với Huyết Ảnh Long là sắc thái điềm đạm tới mức căng thẳng của Huyết Quân. Có vẻ như họ đang vô cùng bất mãn về một điều gì đó nên ai ai cũng hầm hầm thế này.

Bấy giờ, sau một chuỗi giây phút im lặng đến ngột ngạt. Huyết Vương Bá đã trầm giọng lên tiếng:

“Ai cho cháu tự ý bỏ mặt nạ?”

“Nhanh như vậy đã tới tai hai người rồi à?”

Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên thong thả cất lời hỏi lại, khiến hai vị trưởng bối của anh đều bị chọc tức.

Huyết Quân lập tức gằng giọng:

“Con mau nhắc lại quy tắc của Huyết gia cho ba nghe ngay bây giờ.”

“Là nam nhân chảy dòng máu nhà họ Huyết, trước khi có con trai được 18 tuổi nối dõi cho gia tộc, thì bắt buộc không được để người khác nhìn rõ khuôn mặt. Lí do là vì đến khi rửa tay gác kiếm, rời khỏi giới xã hội đen thì mới có thể làm một người bình thường, không sợ có kẻ thù ám sát.”

Người đàn ông hiên ngang lập lại quy tắc, sẵn tiện còn trình bày luôn lí do tại sao có quy tắc đó.

“Đã rõ, tại sao còn cố tình phạm lỗi?”

“Tôi chỉ cho vợ của mình nhìn mặt thì sai sao?”

“Nghe như vậy, nghĩa là con đã nảy sinh tình cảm với cô ta?”

“Người là do ba ép duyên mang về. Ở cạnh lâu ngày, chuyện tình cảm nam nữ tiến triển là điều hiển nhiên thôi.”

“Ai cho cháu cái quyền tự tung tự tác đó hả?”

Huyết Vương Bá sắc lạnh cất lời, đôi mắt nhìn Huyết Ảnh Long cũng đã trở nên tức giận.

“Tôi lớn, và tôi biết bản thân mình đang làm gì. 28 năm vì chữ hiếu mà mặc cho hai người điều khiển, đến nay là đủ rồi.”

“Tôi biết ông nội muốn tìm một cô gái mang về cho tôi chỉ là để tìm người sinh ra cháu trai cho ông mà thôi. Ông cũng không hề cho phép tôi rung động trước ai, vì ông sợ tôi sẽ tạo phảng. Nên chỉ vì một vấn đề nhỏ như chuyện bỏ mặt nạ trước mặt cô ấy, mà ông nội phải đích thân có mặt hỏi tội tôi thế này.

Chậc chậc…Hà tất phải cực khổ vậy không?”

“Nghĩa là nay Huyết Ảnh Long đã đủ lông đủ cánh, muốn tự ý tung hoành bốn bể, nên chẳng còn xem người ông này ra gì nữa rồi đúng không?”

“Đó là ông tự nói. Tôi chỉ muốn các người đừng quản tôi nữa mà thôi, và đừng bao giờ động vào người phụ nữ của tôi, chỉ vì một cái quy tắc, hay lí do hèn nhát. Tôi không phảng, thì đừng bắt thằng Long này trở thành nghịch tử. Thời đại nào rồi, ông nội nên sống hiện đại lên một chút. Nếu muốn duy trì ngôi Vương trên mảnh đất này, thì đừng bắt tôi sống theo cách sống của các người.”

“Nghịch tử, mày…”

“Huyết Quân, bình tĩnh.”

Huyết Quân hiển nhiên bị những câu nói của Huyết Ảnh Long làm cho tức giận, nhưng khi nghe Huyết Vương Bá trầm giọng lên tiếng thì ông đã dằn xuống cơn thịnh nộ đang bộc phát.

Bấy giờ, Huyết Vương Bá thoáng nhoẻn miệng cười thâm trầm, thay vì tức giận ông lại điềm đạm cất lời:

“Nếu cháu đã tự tin, kiên quyết và mạnh mẽ như vậy, thì ông đây sẽ tin tưởng. Dù sao đời này của Huyết gia vẫn phải trông nhờ vào cháu.”

“Tôi đặc biệt thích ông nội ở điểm này. Đã quyết định vậy rồi thì tôi về trước đây, ở tổ chức còn có rất nhiều việc phải làm.”

Ung dung nói xong, người đàn ông kiêu ngạo ấy liền thong thả rời đi.

Con người Huyết Ảnh Long chính là như thế, làm và cư xử đều tùy hứng, anh kiêu ngạo và cao cao tại thượng với tất cả, chỉ có Châu Tử Du là người được đối xử khá dịu dàng lần đầu tiên.

“Ba, sao ba lại dung túng cho nó? Ba không sợ nó vì đàn bà mà không còn nghe lời chúng ta nữa sao?”

Huyết Quân tuyệt nhiên bất mãn khi thấy Huyết Vương Bá hạ mình trước Huyết Ảnh Long, sự nhân nhượng của ông ấy khiến ông thật sự khó hiểu.

“Con không thấy Ảnh Long nó đã trưởng thành rồi à? Từ khi mẹ nó “mất” đến nay cũng đã hơn 20 năm, nó luôn nghe theo sự sắp đặt của chúng ta mà con vẫn chưa thỏa mãn?”

“Nhưng quy tắc là quy tắc, huống chi việc thường xuyên tháo mặt nạ sẽ dễ dàng bị lộ mặt, kế tiếp là danh tính, điều đó không những có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng của tiểu Long mà còn những người thân bên cạnh nó. Đã là người đứng đầu trong hắc bang thì không được có điểm yếu, ba quên rồi sao?”

“Ba không quên, nhưng một khi hổ đã muốn xổng chuồng, chúng ta càng cố giam giữ thì nó sẽ càng nổi điên, cuối cùng người bất lợi nhất vẫn là chúng ta, và tiểu Long chính là con hổ dữ đó.”

“Mà hình như con quên rằng trong tay ta vẫn còn một điểm yếu của nó rồi sao?”

- ---------------

Châu gia…

Châu Lam Vũ đứng một mình bên ngoài ban công phòng ngủ, với gương mặt đăm chiêu và ánh mắt thâm sâu một cách khó lường.

Cô ta đang nhớ lại những gì Châu Tử Du vừa nói trong bữa ăn vừa qua. Tất cả mọi lời lẽ tốt đẹp và đôi mắt long lanh hạnh phúc đều dành riêng trong những phút cô ấy kể về chồng mình.

Đó là người đàn ông mà Châu Lam Vũ cô từng nhất quyết cự tuyệt, thậm chí dùng quỷ kế để ép buộc Châu Tử Du tự mình chấp nhận hoán đổi, rồi gả cho anh ta.

Những tưởng đó là kẻ có tướng mạo xấu xí, nhan sắc kinh tỏm nên lúc nào cũng đeo chiếc mặt nạ trên mặt, cứ tưởng hắn là người lạnh lùng, tàn bạo, nhưng nào ngờ lại là một đấng nam nhi phong độ, ấm áp, còn cực kì sủng vợ.

Lẽ ra người đang nhận được những điều tốt đẹp từ người đàn ông đó là cô chứ không phải Châu Tử Du.

Phải, Châu Lam Vũ cô đã thật sự cảm thấy hối hận, cảm thấy không cam tâm khi nhìn thấy Châu Tử Du khoác trên người toàn là hàng hiệu, những món trang sức sang trọng, đắt tiền mà Châu Lam Vũ cô có mơ cũng chẳng đủ tiền để mua.

Càng nghĩ, lòng dạ Châu Lam Vũ càng trỗi dậy dã tâm, khi sự đố kỵ đã nung nấu một con người đơn thuần dần dần trở nên xấu xa.

Không biết Châu Lam Vũ đã nghĩ gì, nhưng sau đó cô ta đã tìm sang phòng ngủ của Châu Tử Du.

Lúc này, Thanh Tuyết Liên đang ở cùng với cô, nên Châu Lam Vũ khá dè dặt khi bước vào.

“Mẹ…”

“Tiểu Vũ đó à, mau tới đây ngồi đi con. Lâu rồi ba mẹ con chúng ta không hàn huyên tâm sự thế này.”

Châu Lam Vũ khẽ cười gượng, cô ngồi xuống rồi mới nói:

“Mẹ, con có chút chuyện riêng muốn nói với Du Du.”

“Chuyện gì mà trông con nghiêm túc vậy? Nói cho mẹ biết được không?”

“Dạ cái này là chuyện riêng tế nhị của hai chị em con thôi, mẹ không biết được đâu ạ! Nha mẹ, mẹ về phòng với ba đi nha.”

Châu Lam Vũ rất nhanh sau đã trở nên vui vẻ, vừa nói lại vừa cười, khiến Thanh Tuyết Liên đành phải chịu thuyết phục.

“Thôi được rồi, vậy mẹ về phòng với ba các con đây. Hai đứa nói chuyện đi ha.”

Nói xong, Thanh Tuyết Liên đã rời đi.

Lúc này, Châu Tử Du mới lên tiếng:

“Có chuyện gì mà không để mẹ biết được vậy chị hai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.