(*) Marie, Ah Marie là bài hát lịch sử cổ điển của Neapolitan được viết bởi nhà soạn nhạc người Ý – Eduardo di Capua và được Louis Prima dịch sang tiếng Anh với tên: Oh Marie.
Đèn thả trần không quá sáng, tỏa ánh sáng dìu dịu khắp phòng, nhưng để đọc cuốn sách mà trang giấy đã ố vàng, phân biệt từng con chữ đúc chì thì khá tốn sức.
Ôn Hoài Miểu ngồi khoanh chân trên giường, trải sách trên đùi.
Thực ra lâu rồi cô chưa chạm qua sách giấy.
Nhớ lại trước kia không ngủ được, cô sẽ thức đêm xem hết một quyển sách mới thôi, bây giờ nhìn chữ đúc chì rõ là một tình cảnh khác.
Chỉ cảm thấy cô không quen biết nó, nó cũng chẳng quen biết cô.
Hồi lâu sau, tầm mắt cô vẫn đảo quanh chỗ cũ.
“Venice là một nơi độc đáo. Ra khỏi ga tàu, lập tức bạn sẽ cảm thấy: Ở đây không có ô tô, muốn đi đâu, không ngồi phà thì cũng là thuê gondola.”
Đây là trước khi xuất phát, cô liếc qua giá sách, mang máng nhớ ra mình lấy nó ra học, bèn thuận tay nhét vào vali, coi như cẩm nang hướng dẫn.
Suốt hành trình cô chưa từng chạm qua, tối nay lấy quần áo khỏi vali, mới trịnh trọng mở ra.
Ôn Hoài Miểu thở dài, đã lâu không đọc sách, đôi mắt cũng khó tập trung.
Cô chậm chạp dò từng chữ đúc chì, đọc từng hàng từng hàng.
Đọc được, “Venice đẹp cỡ nào, cứ đi dạo quảng trường San Marco sẽ biết. Phía Nam quảng trường hướng ra một con kênh đào; chếch hướng Đông Nam có thể ngắm nhìn tháp chuông xa xa.”
Mơ hồ cảm thấy quen thuộc, cô nghiêng đầu tự hỏi phải chăng nó từng xuất hiện trong cuốn vở ghi chép dày cộp của cô.
Nghiêng đầu thêm chút, bèn ngả xuống gối.
Cuối cùng, trước khi chui vào ổ chăn mới sực nhớ, thì ra là gác chuông, hôm nay đi cùng Giorgio trong hẻm nhỏ đông đúc, cô đã nghe thấy hồi chuông cổ.
Chẳng hiểu vì sao, cảnh tượng trong mơ mấy ngày gần đây phức tạp hơn cả năm trước cộng lại.
Giấc mơ vài năm qua phải nói là nhạt nhẽo.
Cùng lắm là giấc mơ ám chỉ bản thân muốn đi toilet.
Đa phần là một đêm không mộng mị thẳng đến hừng đông, chẳng phải vì ngủ ngon, trái lại cô thường tỉnh dậy trước 7 giờ, rồi không ngủ được nữa.
Ôn Hoài Miểu lại nằm mơ.
Cô biết chính mình đang nằm mơ, nhưng làm thế nào cũng không thể tỉnh lại.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu còn chưa tắt đâm vào mắt rất khó chịu.
Bởi thế trong cõi mơ, cô ngồi ở nhà hàng lộ thiên, ánh nắng chói chang rọi thẳng vào cô, làm khóe mắt nheo lại.
Đối diện là Giorgio ngồi ngược sáng, quanh người phủ một vầng sáng không chân thực.
Ôn Hoài Miểu không biết mình đã chọn xong bài Tarot dở dang tự bao giờ, còn anh đang trầm ngâm đọc bài.
Giọng anh nhỏ dần, “The Chariot (Chiến Xa) ngược.”
Anh bắt đầu nghi hoặc, “Điều này ám chỉ, cô đang mất phương hướng tình cảm.”
Cô tính mở miệng ngăn anh nói tiếp.
Vẫn như lần trước, cô không phát ra âm thanh nào.
Sau đó, cô không còn nghe được Giorgio nói gì.
Đột nhiên Ôn Hoài Miểu trợn trừng mắt, thở hồng hộc.
Cô hít sâu hai lần, duỗi tay sờ di động đổ chuông ở đầu giường, đúng lúc giải thoát cô khỏi cơn mê.
Áp vào tai, phát hiện giọng mình khô khốc tựa như con đường sỏi đá hôm nay đi qua.
Cô cực kỳ hoài nghi, nếu bản thân không nghe thấy tiếng sẽ lại hét lên.
Hóa ra chỉ là cuộc điện thoại lạ quấy rầy.
Ôn Hoài Miểu buông di động ngồi dậy, phát hiện váy ngủ của mình đã ướt đẫm.
Không biết khi bản thân nằm mơ đã toát bao nhiêu mồ hôi, vùng vẫy thế nào.
Rõ ràng cô đang ở trạng thái ngủ nông, rõ ràng cô không hề cử động hay nói chuyện.
Ra khỏi phòng, gió từ ban công thổi qua rồi bốc hơi, cô không khỏi rụt cánh tay lại.
Tầm mắt thoáng nhìn sang, phòng của đôi tình nhân vẫn như lúc cô về, cửa phòng rộng mở, bên trong tối đen.
Nhưng hiện tại đã qua 10 giờ, cô sực nhận ra có thể bọn họ đã trả phòng rồi.
Ôn Hoài Miểu thất thần đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước tí tách, cô nhìn qua cửa sổ, thời tiết đêm nay quang đãng như ban ngày, không mưa dầm như hôm ấy.
Cô sải bước tới bồn tắm, mở vòi hoa sen.
Nước nóng phải mất một lúc mới chảy ra, cô đặt vòi hoa sen vào thành bồn tắm, hơi khom lưng chỉnh vòi.
Một dòng nước lạnh lẽo bắn toé trên mặt cô.
Còn có tia nước chảy vào cổ váy ngủ của cô.
Ôn Hoài Miểu sửng sốt vì bị nước bắn.
Ngoại trừ nhắm chặt mắt theo phản xạ, cô không biết nên làm gì.
Cùng lắm chỉ vài giây, song vì nước vào lạnh phun mặt nên cảm thấy rất lâu.
Cô muốn quay ngược vòi hoa sen nên lập tức nghiêng vòi.
Nào ngờ nước bắn rộng hơn, đầu gối và cẳng chân dưới đều là nước lạnh.
Cô vừa quay vòi hoa sen, vừa đứng thẳng lưng chịu đựng cái lạnh, qua quýt giơ tay lau mặt.
Sau khi đứng thẳng người, lực phun của dòng nước không thấy giảm đi, chỉ đổi hướng bắn từ ngực xuống eo.
Đầu tóc Ôn Hoài Miểu vẫn còn đang dính nước, cô nheo mắt, duỗi tay đóng chốt mở vòi hoa sen chốt.
Nước chảy nhỏ giọt dưới chân ngừng hẳn, song những tia nước bắn xung khắp vẫn không có ngừng.
Thì ra đường ống nước dưới chốt mở vòi hoa sen đang phun nước ra ngoài.
Có lẽ đường ống đã bị nứt.
Bởi vì tầng lầu thấp, áp suất nước chảy mạnh nên chỗ rỉ nước phun mạnh mẽ.
Cô thả vòi hoa sen xuống nền, bước ra khỏi bồn tắm rồi kéo rèm lại, ngăn chỗ rò rỉ bắn ra ngoài.
Váy ngủ của Ôn Hoài Miểu vốn mỏng manh, khi tỉnh ngủ cũng đã ướt đẫm, hiện giờ cả người còn bị xối nước lạnh.
Cô bất giác run lập cập.
Cầm lấy khăn tắm quấn người, lau mái tóc bị ướt.
Cô tình cờ soi gương rồi sững sờ một lúc, mãi đến khi lau đầu tóc rối tung, cô mới hoàn hồn, về phòng gọi điện thoại.
Vừa rời nhà hàng không bao lâu, cô lại nghe thấy giọng Giorgio, cảm thấy hơi xa lạ.
Anh an ủi, “Đừng lo, tôi sẽ tới ngay.”
Ôn Hoài Miểu nghe thấy anh cùng một người khác đối thoại.
Anh gấp gáp nói một câu tiếng Anh, “Khách bên homestay xảy ra chuyện, tôi phải đi trước.”
Ôn Hoài Miểu đoán hẳn là anh đang nói chuyện với nhân viên bồi bàn vừa nãy.
Anh hỏi lại cô, “Là chỗ nào rỉ nước?”
Ôn Hoài Miểu quay lại phòng tắm, vén một nửa rèm lên, duỗi tay đo.
“Cách chốt mở chừng 10cm.”
Dứt lời, Ôn Hoài Miểu mới nhớ ra, “Bây giờ đường đã ngập rồi.”
Hơi thở của Giorgio nặng nề hơn hẳn, “Không đáng ngại.”
Ôn Hoài Miểu biết nhất định anh đang chạy đến chỗ cô, cảm giác này giống hệt buổi tối hôm ấy, anh hỏi vị trí cô đứng, anh đội mưa chạy một mạch từ nhà ga tới tìm cô.
Giorgio vừa hỏi cô chi tiết vụ rò rỉ, vừa thở hồng hộc.
Ôn Hoài Miểu có thể mường tượng dáng vẻ anh nghe điện thoại, chạy bộ trong hẻm nhỏ.
Nhất định đôi môi đang mím chặt, mái tóc xoăn trước trán cũng run theo.
Cô không đi sấy tóc mà bước ra ban công, cách lan can nhìn xuống.
Vị trí ban công bên này nằm chéo lối vào sân, khoảng sân cao hơn địa thế bên ngoài không ít nên không nhìn rõ con hẻm bị nước biển tràn vào bao nhiêu, ngập sâu hay không.
Cô còn đang nghĩ miên man như thế, chợt thấy ngoài cổng xuất hiện một người.
Đúng là Giorgio như cô đoán, anh vội đến mực không cả đóng cổng sắt, chạy vào hai bước lại quay ngược về đóng cổng.
Ôn Hoài Miểu cười thầm, lúc này chính cũng cô sắp quên mình bị dội ướt đẫm, cả người rét run.
Cô chờ sẵn mở cửa cho anh, trên người anh đã không còn mặc chiếc áo gile bồi bàn.
Hiển nhiên lúc chạy vừa nóng vừa sốt ruột, tay áo sơ mi lại bị anh xắn lên, nhăn nhúm ở nơi khuỷu tay.
Trán anh rịn đầy mồ hôi, sơ mi trắng cũng ướt đẫm, dán chặt vào người, nhìn ngực anh hô hấp dồn dập là biết anh vừa chạy nhanh cỡ nào.
Giorgio không quên mình là nhân viên quản lý homestay, vào cửa thở phì phò nói xin lỗi Ôn Hoài Miểu.
“Thật xin lỗi cô vì để xảy ra chuyện như vậy.”
Ôn Hoài Miểu nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ không sao. Cô không quên níu chặt áo choàng khăn tắm, còn váy ngủ của cô vẫn đang nhỏ nước.
Không hiểu tại sao, thời điểm bọn họ gặp mặt luôn ướt sũng thế này.
Giorgio nhìn thoáng qua bèn bước bước nhanh đến gần phòng tắm.
Ôn Hoài Miểu theo anh đi vào, nước bắn tung toé trên rèm, vì khoảng cách gần nên nghe giống mưa rào mùa hạ, tình cờ rơi xuống mái lều ruộng dưa hấu.
Giorgio vén rèm lên.
Không có vật che chắn, tiếng nước nhỏ đi nhiều.
Chỉ là tia nước bắn nhiều hơn so với lúc Ôn Hoài Miểu rời đi, hình như cũng mở rộng diện tích.
Giorgio cúi đầu nhìn, rồi giơ tay gõ ống nước, “Ngày mai mới có thể sửa được.”
Anh giải thích cho cô, “Phải thay đoạn ống mới.”
Anh cau mày, giơ tay vuốt mái tóc xoăn bị nước bắn.
Ôn Hoài Miểu vẫn lạnh, không chịu nổi mà run cầm cập.
Anh liếc qua bộ dạng khoác khăn tắm của cô, bảo đảm, “Nhưng đêm nay vẫn có thể tắm rửa.”
Ôn Hoài Miểu lắc đầu, “Nếu phiền phức quá thì để mai xử lý.”
Lúc vào cửa đã thấy ống quần anh ướt rượt, thậm chí là nhỏ nước.
Ánh mắt Giorgio quật cường, “Không sao.”
Anh xoay người ra khỏi phòng tắm, chẳng mấy chốc xách chiếc hộp dụng cụ bụi bặm quay lại.
Bước vào bồn tắm, anh hơi quỳ gối, nước bắn tung tóe vào mặt anh, mái tóc mềm mại ướt xẹp xuống hai bên.
Giorgio nheo mắt, xé băng tan chống không thấm quấn một vòng.
Đường ống rò rỉ nhiều chỗ, nước chảy không ngừng, quấn băng tan chống thấm hết sức vất vả.
Hơn nữa mỗi vòng, đều phải quấn qua khe hở giữa đường ống và vách tường.
Quấn xong một vòng, anh mới phát hiện đây là một công việc gian nan.
Nước gần như tập trung bắn vào mắt, càng ghé sát vào xem càng không mở nổi mắt.
Năng lực hành động của người nước ngoài vốn mạnh, huống chi là người quản lý homestay như Giorgio, ngày thường ống nước hỏng đều do anh tự tay sửa chữa.
Có điều hôm nay đã muộn, chẳng có cách nào thông báo với từng phòng trên lầu nên anh không thể đóng atomat tổng.
Áo sơ mi bị bắn ướt sũng, Giorgio thả cuộn băng tan chống thấm xuống ống nước, kéo băng vài ba lần, mặc kệ đường ống bẩn, anh vẫn kéo băng, luồn qua đường ống và buộc nút.
Chỉ chừa lõi băng keo lắc lư.
Dòng nước bị chặn, nhanh chóng thấm ướt áo sơmi, chảy xuống.
Ôn Hoài Miểu nghe tiếng nước bắn vào rèm nhỏ dần, cho rằng hắn xử lý xong.
Xốc rèm lên, cô ngẩn cả người.
Giorgio vẫn nửa quỳ ở bồn tắm, tay cầm băng tan chống thấm.
Nhưng anh đã cởi áo, để lộ cơ thể săn chắc.
Ước chừng người anh cũng ngấm nước, giọt nước tròn trịa, thong thả chảy xuôi theo đường cong cơ bắp màu lúa mạch, tựa đang miêu tả cơ bắp của anh.
Tiếp xúc anh vài lần trong mấy ngày qua, cô luôn cảm thấy anh là một thiếu niên.
Ngoại trừ lần đầu gặp nghiêm túc, những lúc khác luôn là thiếu niên chín chắn, trưởng thành.
Hiện tại cô cảm thấy không đúng, hắn là nên đặt ở Phòng trưng bày David*.
(*) Phòng trưng bày của Học viện Mỹ thuật Florence (tiếng Ý: Galleria dell’Accademia di Firenze), nơi đặt bức tượng David.
Thân hình anh đầy đặn săn chắc, phải gọi bằng ‘chàng trai trẻ tuổi’.
Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hoài Miểu cụp mi trước, “Cần hỗ trợ không?”
Giorgio khẽ gật đầu.
Theo động tác của anh, tóc ướt trên trán rủ xuống, anh bèn giơ tay lau mặt.
Có giọt nước đọng trên hàng mi cong vút.
Anh quấn băng quá nửa bèn kéo áo sơmi xuống, chỗ rò rỉ lại lộ ra, so với lúc trước đã nhỏ đi nhiều.
Anh dùng bàn tay chặn nơi rò rỉ, dòng nước theo khe hở ngón tay anh chảy ra ào ạt.
Anh chỉ, “Làm thế này, được chứ?”
Ôn Hoài Miểu gật đầu.
Bấy giờ cô mới nhìn thấy áo sơ mi anh, hóa ra là thứ dùng để bịt lỗ rò.
Mặt đất trơn ướt đều do nước bắn ra.
Ôn Hoài Miểu cẩn thận bám cạnh bồn tắm đi vào, cô cúi lưng tiến đến gần, duỗi tay giúp anh lấp kín chỗ rò rỉ chưa bịt kín.
Váy ngủ vẫn đang nhỏ nước tí tách.
Cô thấy ánh mắt Giorgio thoáng liếc qua mình.
Ôn Hoài Miểu không để ý.
Bồn tắm lớn như vậy, lại kéo rèm chống thấm.
Không biết có phải nước lạnh xả đủ rồi hay không, hiện tại nước chảy từ đường ống rất ấm áp.
Anh quỳ, cô khom lưng, hai người suýt đầu kề đầu.
Gần tới nỗi có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người anh.
Mùi mồ hôi đặc hữu ở thiếu niên.
Dòng nước nhỏ dần theo động tác quấn băng của anh, từ thác chảy biến thành nhỏ giọt rồi dần dần dừng lại.
Anh ghé sát mặt vào đường ống, nghiêng đầu dùng răng cắn đứt băng keo.
Lại dùng sức miết chặt vết quấn băng chỗ rò rỉ.
Ôn Hoài Miểu hỏi anh, “Sửa được rồi sao?”
Giorgio quay đầu xem cô, gật đầu.
Đến khi anh đứng lên, cằm gần như chống vào đỉnh đầu Ôn Hoài Miểu, hô hấp phả nhẹ tóc cô, hai người mới cảm nhận được bầu không khí ái muội và hơi ấm lan tỏa.
Ôn Hoài Miểu ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Thì ra đôi mắt màu lam ấy vẫn luôn nhìn cô.
Bên trong như có xoáy nước, hấp dẫn ánh mắt cô.
Thực tế cô không nhìn kỹ mắt anh, tiêu cự cũng không biết đặt chỗ nào.
Cúi xuống là có thể thấy cơ thể săn chắc nam tính, cách nửa người cũng có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh.
Dù cho áo sơ mi bị vứt dưới nền cạnh bồn tắm.
Bọn họ cùng đứng trong bồn, ngăn cách với bên ngoài bởi rèm chống thấm.
Trong người cô rất lạnh, còn quanh mình nóng ran.
Mắt Giorgio tựa nước biển lạnh lẽo, lại bừng ngọn lửa.
Ánh mắt không hề giống thiếu niên ngây ngô mà chứa sự thẳng thắn, nóng bỏng của một chàng trai. Anh không chút che đậy nhìn cô từ đôi mắt đến chiếc cằm, từ xương quai xanh đến váy ngủ ướt sũng, phác họa đường cong mềm mại của phụ nữ phương Đông..
Anh mím môi, tựa đang gắng sức ẩn nhẫn, rãnh cằm thẳng đứng lấm tấm những hạt nước nhỏ.
Cô không nói gì, anh cũng im lặng.
Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, mãi đến khi cô thấy vành tai anh đỏ ửng.
Sau đó anh cúi người, một tay giữ đầu vai cô, quả nhiên bàn tay nóng vô cùng. Anh chậm rãi tới gần cô, cuối cùng trán anh chạm vào trán cô.
Hoa ra tóc anh rất mềm, cọ cọ khiến lòng cô ngứa ngáy, còn cặp mắt màu lam kia nhìn cô không chớp.
Giọng anh lộ ra vẻ khẩn cầu, “Tôi muốn hôn cô, được chứ?”
Ôn Hoài Miểu nhìn đôi con ngươi như nước biển, nhắm mắt lại.
Đôi môi anh nóng rực từ từ áp sát, mang theo chút run rẩy.
Phải diễn tả nụ hôn của thiếu niên thế nào nhỉ, bất luận hôn môi bao nhiêu lần đều có vẻ thành kính và ngang tàng.
Anh cẩn thận từng li, chỉ một cái chạm đôi cũng khiến tim anh đập như nổi trống.
Nhưng rõ ràng, anh cũng không phải lần đầu tiên ôm hôn.
Ôn Hoài Miểu mặc anh nắm giữ tiết tấu, trên thực tế cô không còn nhớ lần cuối mình hôn môi là chuyện của mấy năm trước. Cô không quen, anh cũng chẳng phải cao thủ trong việc này.
Hết thảy đều dựa vào bản năng.
Cánh môi Giorgio dày dặn, Ôn Hoài Miểu nhắm mắt cũng nhớ như in, giữa môi anh có một đường rãnh nhạt.
Trong phòng tắm vừa ướt vừa trơn, nụ hôn của họ cũng thế, hơi nước mờ mịt cản trở không khí, càng hôn xoang mũi càng đầy hơi nước, khiến người ta ngạt thở.
Rất lâu rồi Ôn Hoài Miểu chưa nếm trải nụ hôn triền miên như vậy, dường như bị rút hết khí lực. Khi Giorgio buông cô ra, cô phải dựa vào anh mới đứng vững được.
Đôi mắt anh sáng hơn cả ban nãy, và khi không hôn cô, anh lại giở tính trẻ con áp trán mình vào trán cô, cọ khẽ.
Anh bế bổng Ôn Hoài Miểu, cả người họ đều là nước, anh cũng không quan tâm mà đặt cô xuống giường lớn.
Váy ngủ của cô bị ga trải giường cuốn lên.
Nụ hôn của anh lại dồn dập rơi xuống, Ôn Hoài Miểu nhắm mắt lại.
Mặc anh hôn từ lông mày đến chóp mũi, từ cánh môi đến cằm.
Lọn tóc xoăn của anh cọ vào cô.
Cô như trở lại buổi tối đầu tiên, cảm giác chếnh choáng vì say sóng vẫn chưa biến mất.
Tưởng chừng một khi nhắm mắt sẽ trở lại trên biển, chỉ có bám chặt anh mới tránh được cảm giác chết đuối ấy.
Bất giác, váy ngủ của cô cuốn lên, lộ ra sẹo do mang thai, qua mấy năm vẫn còn vết sẹo màu nâu hình con rết trên vùng bụng dưới phẳng lì của cô.
Giorgio trong thanh âm lộ ra hoang mang, lại có vài phần chắc chắn, “Cô có baby?”