“Ta sẽ thông báo cho vương gia, quản gia không cần lo lắng.”
Nghe được lời ta nói xong, quản gia dường như thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, lúc đi ra ngoài, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn một chút, dáng vẻ giống như sắp làm chuyện gì đó lớn lao.
Ta có thể nhìn ra được, quản gia có thể đã muốn làm việc này từ lâu, nhưng lại không thể làm được.
Hổ Phách đang ở một bên chơi đùa với Vượng Tài, ta gọi nàng ấy tới: “Đi lấy hết sổ sách kế toán hai năm qua tới đây, nhất là sổ kế toán của phương viên.”
“Vâng.” Hổ Phách cong đôi mắt, cười ranh mãnh.
Lúc trước khi làm quyển sổ này, có lẽ nàng ấy đã rất chờ mong được nhìn thấy cảnh này.
Bảy ngày sau, ta nằm trên cái ghế dài trong phòng, đắp trên người tấm chăn cáo tuyết mỏng mơ màng ngủ.
Sau khi Liễu di nương ở phương viên một lần nữa bị “tính mạng ngàn cân treo sợi tóc”, Nhiếp Hàn Sơn nổi giận đùng đùng đi đến, theo sau lưng là Triệu ma ma còn đang nức nở.
“Ta tới đây.”
Ta nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mạnh ra, uể oải ngồi dậy nhìn về phía hai người trước mặt.
Nhiếp Hàn Sơn sắc mặt lạnh lùng như băng, vừa mở miệng đã chất vấn: “Nhu Nhu bệnh nặng, tại sao lại cắt chu cấp trong viện nàng ấy?”
Ta liếc nhìn Triệu ma ma, trên khuôn mặt bà ta là bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác.
Hai năm qua, có lẽ cảm thấy có thể khống chế được ta, vị nữ tử ở phương viên kia dần dần bộc lộ bản chất thật, càng ngày càng tỏ ra không chút kiêng kỵ trước mặt ta, lúc này ta mới phát hiện, hóa ra người này có hai bộ mặt.
Khi ở trước mặt Nhiếp Hàn Sơn, nàng ta yếu đuối bất lực, gió thổi là ngã, ở trước mặt ta mạnh mẽ như hổ báo, không giống dáng vẻ một người yếu đuối bệnh tật, thậm chí còn nhiều lần lén lút chế nhạo ta: “Chính phòng phu nhân thì đã sao? Không phải cũng chỉ có thể phòng không gối chiếc à?”
Ta mỉm cười, cũng không nói lại những chuyện này với Nhiếp Hàn Sơn, cũng rất mong chờ một ngày hắn phát hiện ra người mình yêu lại có khuôn mặt như vậy sẽ có cảm giác thế nào.
Đối diện với câu hỏi của Nhiếp Hàn Sơn, ta lười biếng kéo tấm chăn cáo tuyết che trên chân ra, thản nhiên nói: “Trong khố phòng không có tiền.”
“Vương phi, lão nô van xin người, xin người rủ lòng thương xót di nương một chút.” Triệu ma ma quỳ bịch xuống, nước mắt rơi xuống lã chã: “Hiện tại đã bắt đầu mùa đông, thời tiết lạnh lẽo, thân thể di nương vốn đã không tốt, càng không chịu nổi, nếu không được bồi bổ đầy đủ, chỉ sợ răng không sống qua mùa đông này.”
Ta Triệu ma ma nói xong, nhíu mày, cũng không nổi giận, rất bình tĩnh nhìn bà ta biểu diễn.
Nhiếp Hàn Sơn lạnh lùng nhìn ta: “Chẳng lẽ vương phi không giải thích gì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-8.html.]
“Đương nhiên là phải giải thích. Xin vương gia người nghe cho kỹ. Trong sổ sách quả thực có hơn ba nghìn lượng bạc, nhưng đó là chi phí của toàn bộ vương phủ trong suốt mùa đông, năm mới sắp đến rồi, hạ nhân trong phủ có cần may áo quần mùa đông không, có cần phải ăn cơm không, còn nữa, có cần đặt mua lễ vật cho các phủ khác không? Người không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ, ta không trách người.”
“Nhưng cũng không đến nỗi ngay cả bạc bốc thuốc cũng không thể bỏ ra được...”
“Vương gia đừng nóng vội, từ từ nghe ta nói, Hổ Phách đi lấy hết sổ sách ra đây.” Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hổ Phách đáp lại, mỉm cười bước vào phòng, mở rương lấy ra cuốn sổ kế toán đã chuẩn bị từ trước.
Ta mở quyển sổ của phương viên ra, cười nói: “Triệu ma ma đang cầu xin lòng thương xót, nói gần nói xa đều là trách cứ ta đối xử lạnh nhạt Liễu di nương, vậy chúng ta hãy xem ta đối xử lạnh nhạt với nàng ấy như thế nào.”
“Xem tháng trước, ngày 1 tháng 11, phương viên lãnh một trăm năm mươi lượng bạc trắng, mua hai cái bình sứ thanh hoa hồ điệp. Ngày 3 tháng 11, phương viên cho gọi Lưu Tú Nương ở cẩm tú phường tới cửa, may một bộ áo khoác lông chốn mới, mấy bộ váy cẩm tú, tổng cộng tám trăm năm mươi lượng, ngày 4 tháng 11 mua 5kg mua năm cân huyết yến thượng phẩm, tổng cộng một trăm năm mươi lượng.…”
Hầu như mỗi lần ta đọc một câu, sắc mặt Triệu ma ma lại trắng bệch đi một chút, đọc một hồi ta cũng thấy mệt nên dứt khoát đưa sổ kế toán cho Nhiếp Hàn Sơn để hắn tự đọc: “Chỗ này là chi tiêu trước đó, vương gia có thể nhìn xem.”
“Ta chưa từng làm đứt đoạn thuốc của Liễu di nương, ta chỉ có chút tò mò, rốt cuộc phải chu cấp tới mức nào mới có thể giúp Liễu di nương vượt qua nguy hiểu? Y phụ mới này tháng nào cũng có, năm nào cũng có, cửa hàng trang sức trong kinh thành càng là thượng khách của vương phủ, chưa nói tới phương viên mỗi ngày cần mười cân thịt lợn, năm con gà sống và cá tươi hạng nhất, ta rất tò mò làm sao Liễu di nương thân thể yếu ớt như vậy lại có thể ăn hết từng đó? Ta chỉ là cắt giảm quần áo mới, đồ trang sức cùng một số chi phí ăn uống. Triệu ma ma lại chạy đến cửa khóc lóc tố cáo ta là tại sao? Ta đoán là Liễu di nương không thể sống mà không những thứ này.”
Nói đến đây, ta nhìn về phía khuôn mặt tái mét của Nhiếp Hàn Sơn, mỉm cười tiếp tục nói: “Ta biết vương gia sủng ái Liễu, chỉ là một nhà này của chúng ta vẫn cần phải sống. Nếu như ngài kiên trì như vậy, hoặc là ngài cầm bạc trở về, hoặc là thiếp thân sợ là không đảm đương nổi vương phủ này, cầu xin ngài cho thiếp thân một bức hưu thư, không có thiếp thân cũng có thể bớt đi một khoản chi tiêu.”
Nhiếp Hàn Sơn sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời, lặng lẽ lật từng trang sổ kế toán, sau đó lại xem xét những sổ sách khác.
Triệu ma ma bị dọa sợ đến hai chân run rẩy.
Ta không muốn xem phần sau đó nữa, trực tiếp dẫn theo Hổ Phách bước ra ngoài.
Một lúc sau, ta thấy Nhiếp Hàn Sơn cho người cầm theo sổ kế toán, phẩy tay áo bỏ đi, sau lưng dẫn theo Triệu ma ma còn đang xụi lơ.
“Đi, lấy chìa khóa khố phòng trong phủ giao lại cho vương gia.”
Hổ Phách bất ngờ “Hả” một tiếng.
Ta nói mà không nhìn nàng ấy lấy một cái: “Nếu bây giờ không giao, khi nào mới giao đây, chẳng lẽ còn thật sự bắt ta đưa của hồi môn ra nuôi vương phủ sao? Lúc này chính là cơ hội tốt, ta có thể trút bỏ gánh nặng trên người. Sau này của hồi môn của ta chỉ cần chăm sóc cái viện này của chúng ta là được.”
“A a a, tốt tốt.” Hổ Phách mỉm cười.