Rất lâu sau, ta mới đi ra từ trong góc khuất, đưa mắt nhìn xung quanh, người mà ta ngày nhớ đêm mong đã không còn trong đám đông nữa.
Ta biết nàng nhạy cảm, chỉ cần một cái liếc mắt nàng chắc chắn đã nhận ra ta.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không muốn gặp ta, cho nên đã rời đi không chút do dự.
Hà Nhị đứng ở bên cạnh ta, ánh mắt phức tạp, trên mặt lộ ra vẻ hận rèn sắt không thành thép: “Tướng quân, phu nhân đã đi rồi.”
“Ừ.” Ta có chút mất mát, nhẹ giọng đáp lại, quay người nói: “Đi thôi.”
“Tướng quân! Ngài định cứ như thế này đến bao giờ?” Giọng nói của Hạ Nhị lộ ra chút khó chịu: “Trấn Bắc vương sát phạt quyết đoán của chúng ta từ khi nào lại trở thành bộ dạng nhu nhược này?”
“Từ thành Hắc Dương đến trấn Lục Hợp, cho dù là con ngựa nhanh nhất cũng phải chạy mất ba canh giờ, bất cứ khi nào ngài có thời gian, không cần biết là ngày hay đêm cũng đều điên cuồng chạy đến đây, chỉ để nhìn một chút. Không phải chỉ vì muốn gặp phu nhân thôi sao? Chẳng phải phu nhân đứng ngay ở đó sao? Tại sao lại vừa gặp đã trốn tránh?”
“Giữa phu thê có chuyện gì không thể nói? Đúng, ta biết phụ thân của phu nhân bị ngài bắt giam vào nhà lao, nhưng đó là bởi vì ông ấy phạm vào vương pháp, giả truyền thánh chỉ, cấu kết với người Hung Nô, có việc nào không phạm vào tội chết? Hơn nữa, ngài cũng đã tận tâm tận lực bảo vệ Tự gia, phu nhân cũng không phải là người không nói đạo lý.”
“Nếu thật sự không được, thì... cứ quỳ trên ván giặt đồ là được mà.”
Nói đến phần sau, giọng nói của hắn ta đột nhiên trầm xuống, trong lúc vô thức xoa xoa đầu gối mình, ánh mắt cũng bắt đầu đảo về phía đầu gối của ta.
Ta liếc nhìn hắn ta một cái, lắc đầu.
“Tướng quân! Lão tổ tông của ta! Thê tử cũng đã chạy rồi, lúc này ngài còn muốn giữ thể diện làm gì? Người Bắc Tân Cương chúng ta cũng không nhiều quy củ như người ở kinh thành, cúi đầu với thế tử cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.”
“Không phải là vì giữ thể diện, nếu quỳ trên ván giặt đồ có thể giải quyết được, sao ta có thể không sẵn lòng?" Ta cười khổ.
“Vậy thì phải thế nào? Ta cảm thấy phu nhân vẫn còn tình cảm với tướng quân mà.” Hà Nhĩ gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Bởi vì nàng là người rất sáng suốt.” Ta cúi đầu thở dài một tiếng, lúc trước ta lợi dụng vũ khí của nàng, bây giờ đã tạo thành một khoảng cách dài vô tận giữa ta và nàng.
Cũng bởi vì sáng suốt cho nên nàng mới có thể dưới tình huống biết rõ bị ta lợi dụng, vẫn chọn hợp tác với ta, ta không biết nàng đã đấu tranh đến mức nào để đưa ra quyết định này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/goc-nhin-cua-nam-chinh-1.html.]
Trước ngày cô mẫu chỉ hôn nàng cho ta, ta đã biết nàng.
Nói đúng ra, khắp kinh thành không ai không biết nàng, không ai không nhắc đến nàng.
Nhà Tự thái phó có một viên minh châu quý giá, công dung ngôn hạnh là số một số hai trong đám quý nữ ở kinh thành, tài hoa kinh luân càng không thua kém bất kỳ nam nhi nào, bảy bước thành thơ chỉ là chuyện thường.
Ta cũng rất tò mò về, thậm chí trong yến hội còn có người bí mật chỉ nàng giữa một đám quý nữ vọng tộc cho ta thấy.
Một đám thiếu nữ chen chúc nhốn nháo tựa vào đình cho cá ăn, trong đó nàng là người nổi bật nhất, y phục không phải là đẹp nhất, nhưng cả người tỏa ra khí chất khiến người ta không thể rời mắt được.
Nàng thích cười, đôi mắt cong cong, giống như hoa nguyệt lượng nở khắp núi non cánh đồng ở Bắc Tân Cương vào mùa hè, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta vui vẻ.
Có người hỏi đùa ta: “Tự Như Vy so với Liễu Nhu Nhi thì thế nào?”
Ta chưa từng nghĩ mình sẽ có liên quan gì đến nàng, dù sao một cô nương tốt như vậy đi theo ta cũng thật là đáng tiếc, ta chỉ cười đáp: “Minh châu rất tốt, chỉ là ta không dám mong cầu.”
Lúc đó ta vừa đưa cô nhi nhà Trương gia về, thay tên đổi họ thành Liễu Nhu Nhi, giữ lại trong phủ chăm sóc, vì để không bị cô mẫu thúc giục thành thân, cũng để tránh phát sinh nhiều chuyện phiền toái không cần thiết, ta chỉ dứt khoát tuyên bố với bên ngoài đời này sẽ không thành thân.
Chuẩn bị chờ thêm mấy năm, chờ tin đồn dịu đi, sẽ lặng lẽ báo nàng ta bệnh chết, đưa người rời đi.
Người Hung Nô chưa diệt, Bắc Tân Cương chưa bình định, lấy thê tử cũng chỉ lãng phí năm tháng của người khác.
Nhưng về sau, tình thế không chiều lòng người.
Thân phận của Liễu Nhu Nhi đặc biệt, mặc dù ta bảo vệ nàng ta ở trong phủ, giấu diệm được người khác nhưng không giấu giếm được cô mẫu.
Trương gia tham ô quân lương là trọng tội, hơn nữa bởi vì Trương gia tham ô mà Bắc Tân Cương rơi vào hỗn loạn, người Hung Nô ở phía bắc rục rịch hành động. Có thể giữ cho nàng ta sống sót đã là khai ân, sao cô mẫu có thể cho phép Liễu Nhu Nhi ở bên cạnh ta? Hơn nữa, ta không thành thân sinh hài tử cũng là tâm bệnh của cô mẫu.
Thế là sau này có chuyện chỉ hôn.
Ta chưa bao giờ nghĩ đó lại là nàng, cũng không nghĩ cô mẫu sẽ chọn nàng cho ta.