Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 50




Hai mắt bệ hạ đỏ rực, khàn giọng hét lên: "Trung thành cảnh cảnh, nghi ngờ vô căn cứ! Ha ha ha! Vậy ngươi đi hỏi người Đại Hạ thử xem, ai không biết tới Trấn Bắc quân, lại có bao nhiêu người biết đến trẫm?”

“Trấn Bắc quân xưng là quân đội của trẫm, nhưng đã sớm trở thành quân đội riêng của Nhiếp gia các ngươi. Sắc mặt của Nhiếp Hàn Sơn còn có tác dụng hơn thánh chỉ của trẫm, vậy mà còn dám nói là trung thành cảnh cảnh.”

"Nếu bệ hạ có thể tự mình ngự giá thân chinh, có thể cùng cùng ăn cùng ngủ với binh sĩ, cùng bọn họ xông pha c.h.é.m g.i.ế.c mấy ngày trên chiến trường nguy hiểm tứ phía, cũng có đạt được hiệu quả như vậy, thậm chí còn tốt hơn Nhiếp gia chúng ta.” Nhiếp Hàn Sơn bĩu môi nói, trên khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Nhưng ngươi, chỉ muốn ngồi trên bệ rồng cao cao tại thượng này, trốn trong thâm cung này, quan sát thế gian.”

“Trẫm là hoàng đế!”

“Vâng, là hoàng đế.” Nhiếp Hàn Sơn nhàn nhạt lặp lại một lần, vẻ mặt bình tĩnh rung chuyển.

Mặc dù giờ phút này ta đang ở đây, nhưng đây không phải là chuyện ta có thể tham gia vào, ta lặng lẽ đi đến góc khuất trong đại điện, nhìn về phía phụ thân cách đó không xa, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo, giống như đã rơi xuống vực sâu..

Bên trong đại điện vẫn đang tiếp tục.

Cuối cùng, Thái tử tự tay đổ độc dược vào bên trong miệng bệ hạ.

Trước khi bệ hạ băng hà, ông ta nhìn Thái tử, để lại một câu di ngôn cuối cùng: “Ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc.”

Phụ thân của ta ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-50.html.]

Sự việc cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Phụ thân cuối cùng cũng khàn khàn mở miệng: “Bệ hạ lâm trọng bệnh băng hà. Thập tam hoàng tử mưu phản, bây giờ đã đền tội, nước không thể một ngày không có vua, mời Thái tử điện hạ đăng cơ kế thừa hoàng vị.”

Vừa nói, ông ấy vừa lấy từ trong tay áo ra thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn.

"Thái tử sao? Một kẻ g.i.ế.c đệ đệ hạ sát phụ hoàng, sao lại có thể trở thành tấm gương cho vạn dân trông vào? Tự thái phó giả mạo thánh chỉ đại nghịch bất đạo, bắt hắn lại, đưa Thái hậu về cung.” Nhiếp Hàn Sơn xoay người đi, để lại sau lưng Thái tử bối rối cùng kinh hãi, lời này vừa nói ra, cửa đại điện đã lập tức mở rộng.

Hắn phất tay, binh sĩ tràn vào, lúc thái tử  bị kéo đi vẫn còn đang  la hét phản kháng, mấy lần bị bịt miệng lại

Thái hậu nương nương lộ ra biểu cảm kinh ngạc, rồi lại mỉm cười.

Phụ thân ta thì lại rất hợp tác, nhưng sắc mặt đã tái nhợt, ánh mắt từ bàng hoàng chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là hoàn toàn tĩnh mịch.

Trước ra đến cửa, cuối cùng ông ấy nhìn ta đang đứng trong góc khuất, gượng cười.

Ta không đành lòng nhìn kỹ, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, lệ rơi đầy mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.