Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 49




“Tiểu thư, lão gia nói tiểu thư tối nay về phủ dùng cơm.”

“Ta biết rồi, phái người trở về nói một tiếng đi, nói thân thể ta không khỏe, hôm khác sẽ về phủ thăm hỏi phụ thân sau.” Ta cụp mắt xuống, thản nhiên nói.

Hổ Phách do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trả lời: “Vâng.”

Rốt cuộc, ta đã không về thăm phụ thân, mượn cớ cáo ốm ở trong phủ chờ đợi mấy ngày.

Mãi cho đến Thái hậu nương nương triệu ta vào cung, còn giữ ta nghỉ lại thiên điện.

Đây là lần đầu tiên ta ngủ lại trong cung, bây giờ suy nghĩ lại một chút, mọi chuyện có lẽ đã được dự báo trước.

Lúc nửa đêm, trong thâm cung bùng lên ánh lửa, kéo theo đó là tiếng hét lo lắng hoảng sợ của các cung nữ đang gác đêm.

Ta nghiêng người bò ra khỏi giường, vừa mặc quần áo tử tế, cẩn thận giấu thanh chủy thủ trong ngực, Tố Cẩn cô cô mang theo cung nhân vội vàng chạy tới, kéo ta vào một mật thất bên trong Từ Ninh cung.

Thái hậu nương nương ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có thời gian uống trà.

Ta nhìn bà ấy, nếu không phải sớm đã đoán trước, vậy bà ấy không hổ là người của Nhiếp gia.

Tiếng bước chân vội vã của phản quân, tiếng đao kiếm cắt vào cơ thể người, tiếng cầu xin tha mạng, tiếng kêu gào đau đớn của các cung nhân vang lên không chút dè dặt.

Sắc mặt ta tái nhợt, Thái hậu nương nương còn có lòng an ủi ta.

Chỉ là trong hoàn cảnh như vậy, lời an ủi này thực sự rất nhạt nhẽo.

Thời gian trôi qua đến nửa đêm, cửa mật thất vang lên tiếng gõ cửa, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cánh cửa bị thô bạo đẩy ra.

Ngay khi ta còn đang cảnh giác, Tô Cẩn đã bước tới nghênh đón.

Người tới mặc áo giáp đen, thanh kiếm vẫn còn nhuốm m.á.u đỏ tươi, cung kính bước sang một bên.

“Vy Vy, chúng ta qua bên đó đi.” Thái hậu nương nương đứng lên, tiện tay sửa sang xiêm y có chút xộc xệch, nhìn về phía ta, thần sắc lạnh như băng nói.

Ta không nói gì, chỉ im lặng đi theo phía sau bà ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-49.html.]

Khi đi ngang qua, ta có thể nhìn thấy khắp nơi đều có xác c.h.ế.t nằm la liệt bên đường, m.á.u dưới chân dính đầy váy.

Càng đến gần chính điện, trên mặt đất càng có nhiều máu, có thể thấy đã được dọn dẹp qua, toàn bộ t.h.i t.h.ể đều bị kéo đến khoảng sân phía trước.

Trong số những binh sĩ thủ vệ, ta nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Hạ Nhi, thuộc hạ của Nhiếp Hàn Sơn vốn dĩ trên mặt lộ ra vẻ hung thần ác sát, nhưng khi nhìn thấy ta, hắn ta lại cười ngây ngô, lộ ra một hàng răng to.

Thi thể khắp nơi trên đất, ta không thể cười nổi nên chỉ gật đầu ra hiệu.

Nếu hắn ta ở đây, Nhiếp Hàn Sơn có lẽ cũng...

Ngay khi ta đang nghĩ vậy, vô tình bước tới trước đại điện, cánh cửa lập tức mở ra.

Xuyên qua cánh cửa lớn, ta thấy được Nhiếp Hàn Sơn thần sắc băng lãnh, cùng thái tử cầm một thanh kiếm sắc bén, m.á.u trên kiếm từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Dưới chân hắn là t.h.i t.h.ể của Thập Tam hoàng tử và Hoàng Quý Phi c.h.ế.t không nhắm mắt.

Nhiếp Hàn Sơn nhìn thấy ta, trong mắt có chút kinh ngạc, lúc chuyển ánh mắt tới chỗ Thái hậu nương nương, mới bình thường trở lại.

Cửa đại điện sau lưng ta từ từ khép lại.

Bệ hạ vốn bị bệnh nặng giờ phút này lại giống như một người khỏe mạnh, ngồi ở hoàng vị phía trên cao.

Mà cách đó không xa là  phụ thân của ta

Nhìn thấy ta và Thái hậu nương nương đi vào, Bệ hạ đột nhiên phá lên cười, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn: “Phúc An! Phúc An! Ta đã biết là ngươi! Là ngươi!”

Thái hậu nương nương phủi phủi tay áo, chậm rãi đi tới, đưa chân đá vào t.h.i t.h.ể Thập Tam hoàng tử đang cản đường, thản nhiên nói: “Ta không so được với ngươi, để bảo toàn hoàng quyền, ngươi thậm chí còn có thể giả vờ gải bệnh. Bây giờ thấy cảnh trước mắt bệ hạ có vui không? Trong hai nhi tử bệ hạ kiêng kỵ nhất, một người bí mật cấu kết Cấm Vệ quân phát động cung biến, một người tự tay c.h.é.m g.i.ế.c đệ đệ ruột thịt của mình. Đây không phải là điều ngươi muốn sao?”

Giọng điệu của Thái hậu nương nương tràn đầy mỉa mai.

“Có lẽ đây là quả báo.”

“Nhiếp gia ta đối với ngươi có thể nói là trung thành cảnh cảnh, ngươi cầm ngự bút chỉ đến đâu, Nhiếp gia của ta xông pha tới đó chiến đấu chưa từng nhíu nửa lông mày. Nhưng còn ngươi thì sao? Chỉ vì một chút nghi ngờ vô căn cứ, ngươi gài bẫy tử đệ Nhiếp gia của ta rơi vào hiểm cảnh không hề để ý tới, binh mã đi đầu, lương thảo không di chuyển. Cuối cùng, bọn họ một đám người sống sờ sờ phải chịu c.h.ế.t đói, bây giờ chỉ còn lại một mình Hàn Sơn một cái, ngươi cũng không buông tha! Nếu không phải hắn mạng lớn, làm sao có thể sống sót đến bây giờ?" Trong giọng nói Thái hậu nương nương tràn đầy oán hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.