Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 38




Mặc dù chiến sự Bắc Tân Cương đã kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều sự vụ theo sau cần phải xử lý, ngoài ra còn có không ít phủ đệ mở tiệc chiêu đãi, Nhiếp Hàn Sơn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, ngày hôm sau đã sớm đi ra ngoài.

Hổ Phách sai người chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đang chuẩn bị về nhà liền nhìn thấy Hà tổng quản mang theo xe ngựa đứng ở trước cửa phủ.

“Vương phi, Thái hậu nương nương cho mời người.”

Hổ Phách kinh ngạc, mở to mắt nhìn ta.

Ta phất tay áo, cười nói: “Ta từ Bắc Tân Cương trở về, đã lâu không gặp Thái hậu nương nương, cũng nên đến bái kiến, Hổ Phách tới đỡ ta qua đó.”

“Vâng.”

Hổ Phách lập tức đi tới, đỡ ta đổi xe.

Xe ngựa chạy về phía cửa cung, Hà tổng quản dẫn ta đi dọc theo con đường quen thuộc đến Từ Ninh cung.

Tô Cẩn, cung nữ có đắc lực nhất của Thái hậu nương nương, đang đợi ở ngoài cửa, dẫn theo một đám thị nữ đến hành lễ với ta: “Nô tỳ Tô Cẩn bái kiến Trấn Bắc vương Vương phi.”

Ta kinh ngạc, nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, thay vào đó ta chỉ mỉm cười nói: “Tô Cẩn cô cô mau đứng lên, có chuyện gì vậy? Sao lại đến mức làm phiền cô cô huy động nhân lực như vậy?”

Sau khi Tô Cẩn kiên trì hành lễ xong, bà ấy đứng thẳng người, lộ ra nụ cười thân thiện với ta.

Mối quan hệ giữa nàng và Thái hậu nương nương cũng giống như giữa Hổ Phách và ta, là tình cảm cùng nhau lớn lên.

Hơn nữa, Tô Cẩn vì Thái hậu nương nương mà cả đời không gả đi, địa vị trong cung không tầm thường.

“Không có gì, chỉ là nô tỳ từ miệng Hà tổng quản nghe được Vương phi nương nương ở thành Hắc Dương có hành động vĩ đại, trong lòng nô tỳ vô cùng kính nể.”

“Tô Cẩn cô cô quá khách khí rồi, không thể so sánh với những tướng sĩ ra trận g.i.ế.c giặc. Ta chỉ làm một chút việc nhỏ trong khả năng thôi.” Ta khách khí nói một câu. 

“Vương phi không cần phải tự hạ thấp bản thân như vậy.” Tô Tấn thuần thục nhếch khóe miệng lên, giơ tay lên nói: “Mời vương phi, ngày hôm nay Thái hậu nương nương đã đích thân xuống bếp nấu món bánh khoai lang và mứt táo mà người yêu thích nhất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-38.html.]

“Vậy thì ta thực sự có lộc ăn.”

Ta mỉm cười, lông mày hơi cau lại, nhìn cung điện hoa lệ trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị bóp chặt, như sắp bước vào miệng một con mãnh thú khát máu.

Hổ Phách bị chặn lại ngay bên ngoài cung điện, nàng ấy lo lắng liếc nhìn ta.

Một tiểu cung nữ bạo dạn đến bên cạnh mỉm cười gọi: “Vị Hổ Phách tỷ tỷ này, cùng chúng ta qua thiên điện ăn trái cây đi.”

“Đi đi.” Thấy ta nói vậy, lúc này Hổ Phách mới đi theo.

Tô Cẩn giúp ta xén tấm rèm Thuỷ Tinh Môn lên, dẫn ta đi vào.

Bên trong điện, Thái hậu vẫn vô cùng oai phong, mặc một bộ thường phục màu trắng mềm mại ngồi trên ghế dài.

Bên dưới bà ấy là tiểu công chúa Hoành Dương bây giờ đã trưởng thành và đương kim Thái tử  đang ngồi đoan chính, trò chuyện nói nói cười cười..

Nhìn thấy ta đi vào,  ánh mắt Thái hậu nương nương sáng lên, chống người ngồi dậy.

“Như Vy, Như Vy, mau tới đây! Mau tới đây! Để ai gia nhìn kỹ một chút.”

Ta vội vàng đi nhanh mấy bước, khẽ cúi đầu hành lễ rồi ngoan ngoãn đứng trước mặt Thái hậu nương nương.

“Xem ra mấy ngày này ngươi đã gầy đi không ít.” Thái hậu nương nương trìu mến nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trong mắt tràn đầy thương tiếc: “Có lẽ là bị nạn binh đao ở thành Hắc Dương dọa sợ rồi.”

“Thiếp thân cũng có chút bị hù dọa, là Như Vy không tốt, khiến cho thái hậu nương nương hao tâm tổn trí còn đặc biệt phái Hà tổng quản đi đón Như Vy trở về, chỉ là lúc đó tình hình khẩn cấp...” Ta cúi đầu, lộ ra biểu cảm nhu thuận đúng mực.

“Ai gia hiểu.” Bà ấy nở một nụ cười, ánh mắt nhìn ta càng thêm từ ái: “Ai gia cũng là dựa vào bát tự của các người mà tác hợp, sự thật chứng minh, ai gia không nhìn nhầm người, giao Hàn Sơn cho ngươi, ta cũng coi như là có thể bàn giao với phụ mẫu Hàn Sơn rồi.” 

“Thái hậu nương nương quá khen, vương gia anh minh thần võ, Như Vy mới là người trèo cao. Lời nương nương nói thật sự khiến Như Vy sợ hãi.”

Nữ nhân trước mặt này không phải là người bình thường, làm sao người có thể sống sót trong đám mỹ nhân tài mạo, tâm kế trong cung lại là một người lương thiện được? Mặc dù bà là cô mẫu của Nhiếp Hàn Sơn nhưng mỗi lần ta nhìn thấy bà ấy đều có cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.

“Tại sao Vương phi lại phải khiêm tốn như vậy? Theo ta thấy, Hàn Sơn ca ca có thể lấy được  tỷ tỷ là ca ca may mắn.” Hoành Dương công chúa yếu ớt che miệng cười nói.

Ta quay đầu lại nhìn nàng ấy, nàng ấy nháy mắt tinh nghịch với ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.