Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 29




“Ăn đi, có đủ không?” Ta hỏi.

“Đủ rồi.”

Xem ra vì đại sự đã định, lúc này nhìn hắn có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Cơm nước xong xuôi, không bao lâu sau Nhiếp Hàn Sơn lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Ta ngồi trên cái ghế dài, suốt đêm không ngủ.

Chiếu chỉ từ kinh thành rất nhanh đã truyền đến, ngày thứ ba sau khi Nhiếp Hàn Sơn trở về, thánh chỉ khẩn cấp tán trăm dặm đã được đưa đến Trấn Bắc vương phủ.

Ngoài những lời khen ngợi sáo rỗng, ý tứ đại khái là yêu cầu Nhiếp Hàn Sơn cùng đám tướng lĩnh nhanh chóng hồi kinh nhận phong thưởng.

Ba ngày sau, lại là một buổi sáng trời trong gió nhẹ.

Ta và Nhiếp Hàn Sơn ngồi lên xe ngựa, cùng nhau lên đường hồi kinh.

Hà tổng quản bệnh nặng mới khỏi, ngồi một mình trong xe ngựa phía sau.

Mệt mỏi quá độ không phải đơn giản mấy ngày là có thể phục hồi lại, phần lớn thời gian đi đường Nhiếp Hàn Sơn đều nghỉ ngơi, thỉnh thoảng sẽ xem tin tức truyền từ thành Hắc Dương và kinh thành truyền tới.

Nửa tháng sau, đoàn xe về đến kinh thành

Bách tính đã tụ tập ở cổng thành.

Nhiếp Hàn Sơn khoác lên mình bộ áo giáp màu trắng bạc biểu tượng của mình, nhận lời chúc mừng của người toàn thành.

Mặc dù người toàn thành đều biết hắn đã thành thân, nhưng vẫn có mấy vị tiểu cô nương không an phận ném hoa vào người hắn.

Ta ngồi trên xe ngựa, vén rèm nhìn ra bên ngoài, tình cờ đụng phải một tiểu cô nương ném không chuẩn, bông hoa bị ném vào trong xe.

Khuôn mặt nhỏ của nàng ấy đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Hàn Sơn đầy nóng bỏng..

Ta nhặt bông hoa lên, thuận tay đưa cho Hổ Phách rồi dựa vào thành xe nghỉ ngơi.

Chỉ mới đi tới Bắc Tân Cương bao la rộng lớn được mấy tháng, khi trở lại kinh thành, ta vậy mà lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bài xích, giống như bị một đầu dây cương trói chặt ở cổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-29.html.]

Nhiếp Hàn Sơn không hồi phủ mà trực tiếp tiến cung.

Hổ Phách đỡ ta xuống xe ngựa.

Quản gia dẫn theo một đám hạ nhân ra cổng nghênh đón ta, hiếm khi Liễu di nương cũng ở đây.

Nàng ta mặc áo gấm lông cáo, trên đầu cài cây trâm hồng ngọc cỡ quả nhãn, ăn mặc trang điểm lộng lẫy.

Xem ra nàng ta làm ăn bên ngoài rất tốt.

Trong phủ ta và nàng ta không phải như nước với lửa cũng là lạnh lùng như băng, cũng may vương phủ cũng đủ lớn, coi như là bình an vô sự.

Ngoài trừ một số tin đồn truyền ra từ phương biên, mấy người hầu bị ta gọi tới dạy dỗ ngay trước mặt Liễu di nương mới xem như yên tĩnh một chút.

Sau khi Nhiếp Hàn Sơn nghe được nguyên do, trực tiếp đuổi những người đó ra khỏi phủ.

Nghe nói, cho dù là Liễu di nương có khóc lóc van xin cũng không hề có tác dụng.

“Tỷ tỷ, vương gia đâu?” Liễu di nương bước tới mấy bước, vội vàng hỏi, vẻ mặt còn có chút lo lắng.

“Tiến cung rồi.” Ta nhàn nhạt đáp một câu.

Sau khi nghe xong lời này, Liễu di nương lập tức mất hứng thú, miễn cưỡng để nha hoàn  Tiểu Ngọc đỡ nàng ta quay người đi về.

Ta đã sớm quen thuộc với diễn xuất này của nàng ta, cũng không để ý.

Ta phân phó quản gia đem sổ sách trong phủ những ngày này tới.

Rời đi nhiều ngày như vậy, trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện.

Nghe xong quản sự bên trang viên báo cáo sự tình, trời đã nhá nhem tối.

Đoán trước hôm nay trong cung mở đại yến, có lẽ Nhiếp Hàn Sơn sẽ uống không ít, ta sai nhà bếp chuẩn bị chút canh giải rượu, sau đó ta bảo Hổ Phách dọn cơm ra.

Trong phủ, ta luôn ăn uống rất đơn giản, ba món ăn một món canh..

Bởi vì quá mệt mỏi, ta đi nghỉ sớm.

Nửa đêm, nghe thấy ngoài cửa có chút động tĩnh, ta mặc quần áo ngồi dậy, vừa đi ra ngoài đã thấy Nhiếp Hàn Sơn đi vào, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Nhìn thấy thế, các bà tử và nha hoàn gác đêm ở chỗ ta đều tỏ vẻ kinh ngạc, trong mắt còn mơ hồ mang theo sự vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.