Ta từng vô số lần đưa canh cho hắn vào đêm khuya, thấy hắn lẻ loi một mình ngồi trầm tư bên bản đồ phòng thủ, ánh đèn sáng rực, bóng lưng hắn lộ ra nỗi cô đơn sâu sắc.
“Vâng.” Ta mỉm cười, cảm thán nói một câu: “Đúng vậy, đều kết thúc cả rồi.”
Đại quân tuần hành một đường đến Trấn Bắc vương phủ, Nhiếp Hàn Sơn xuống ngựa, thuận tay bế ta xuống.
Khi chúng ta vào phủ, trong phủ đã chuẩn bị sẵn nước nóng.
Nhiếp Hàn Sơn đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Ta vào bếp chuẩn bị cơm canh, mì thịt dê nóng hổi đã bày sẵn trên bàn, đợi hồi lâu, mì thịt dê đã đông đặc lại, vẫn không thấy người đi ra.
Ta bảo Hổ Phách đem mì đi vào bếp hâm nóng rồi tự mình đi vào phòng tắm.
Ta gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Nghĩ nghĩ, ta dứt khoát đẩy cửa bước vào, trong thùng tắm nước vẫn còn bốc hơi, Nhiếp Hàn Sơn đang tựa đầu vào bồn tắm, ngủ ngon lành, trên thân thể trần trụi lộ ra ngoài đầy những vết sẹo sâu có nông có.
Ta quay người đi ra ngoài, gọi thân binh đi vào.
Đợi đến lúc hắn tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Ta đang nghiêng người dựa vào cái ghế nhung, nghe thấy có động tĩnh liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng người, đẩy ta nằm lại: “Vy Vy, nàng cứ ngủ đi.”
Cửa phòng mở ra, hắn đi ra ngoài.
Gió thổi rèm cửa lay động, mùi canh thịt dê thơm phức từ bên ngoài bay vào.
Ta cũng không ngủ được, khoác tấm áo khoác lông cáo tuyết rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài phòng, Hổ Phách đang chạy đi mang đồ ăn cho Nhiếp Hàn Sơn, nhìn thấy ta đi ra: “Tiểu... Vương phi.”
“Sao nàng lại dậy rồi?” Nhiếp Hàn Sơn nuốt một ngụm canh thịt dê nóng hổi: “Ta đánh thức nàng sao?”
“Không.”
“Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?”
“Được.” Ta bước tới ngồi xuống cạnh hắn, Hổ Phách nghe lời hắn vội vàng đi ra ngoài lấy bát đũa.
Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.
Đèn đuốc chập chờn, ta nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, nhất thời không biết phải nói gì.
Nhiếp Hàn Sơn nhìn ta một chút, mở miệng giải vây trước: “Tình hình ở thành Hắc Dương thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-28.html.]
“Trong thành trước mắt vẫn ổn, chỉ là lúc thành bị vây đã c.h.ế.t không ít người, bây giờ tâm tình mọi người coi như đã ổn định, sau này việc xây dựng lại và trợ cấp cho binh sĩ thương vong và bách tính phải kịp thời.”
“Được, Triệu tường quân đang kiểm tra, sẽ sớm tập hợp.”
“Còn có... còn có một việc ta phải nói cho ngươi.” Ta cắn môi, cảm thấy có chút xấu hổ.
“Có chuyện gì vậy?”
Ta mấp máy môi, kể cho hắn nghe chuyện tới nhà Hà lão gia cướp thuốc.
“Tình hình lúc đó thực sự quá khẩn cấp, ta cũng là không có cách nào khác.”
Vốn dĩ ta tưởng hắn sẽ có chút tức giận hoặc khó chịu, nhưng rồi vượt ngoài dự đoán của ta, trong mắt hắn lại hiện lên ý cười.
“Cho nên nàng phải giúp ta!”
Thấy vậy, ta vội vàng thuận thế “Ừ” một tiếng.
“Tốt!” Nhiếp Hàn Sơn cười đáp lại: “Nàng cũng thật là dũng cảm, lúc nàng đi tới đó không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Sợ.” Ta bất đắc dĩ giang tay ra: “Nhưng trong ý quán có người bị thương nằm đó chờ cứu mạng, cho dù sợ cũng phải đi.”
“Vất vả cho nàng rồi.”
“So với các ngươi, ta làm chút chuyện này thực sự là quá nhỏ không đáng nói đến. Hiện tại chiến sự đã kết thúc, tiếp theo ngươi định làm gì?”
Hổ Phách không biết tại sao lại đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, ta khát nước nên tự mình rót một chén nước, uống từ từ rồi thuận miệng hỏi.
Đây không phải là một vấn đề khó khăn, nhưng hắn lại sửng sốt, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Tạm thời... vẫn chưa nghĩ tới.”
“Đánh bại quân Hung Nô để bọn chúng không dám đặt chân vào Đại Hạ chúng ta nửa bước, là tâm nguyện cả đời của Nhiếp gia chúng ta kể từ thời tổ phụ. Trong những năm qua, ta gần như đã dành tất cả thời gian cho chuyện này, chiến trường vô tình, không biết lúc nào sẽ da ngựa bọc thây, nên ta chưa từng nghĩ tới chuyện sau này.”
“Không vội, sau này sẽ có rất nhiều thời gian." Ta mỉm cười.
Thấy Hổ Phách vẫn chưa quay lại, ta đứng dậy nói: “Ta đi xem thử có chuyện gì mà bây giờ nàng ta vẫn chưa quay lại?”
Vừa mở cửa, ta đã nhìn thấy Hổ Phách và Vương thẩm bưng cơm canh nóng đứng lấp ló trước cửa.
Khi thấy ta bước ra, hai người giật mình suýt đánh rơi đồ đang cầm trên tay.
“Tiểu...”
“Đưa đồ cho ta.” Ta cười như không cười liếc nhìn Hổ Phách.
Hổ Phách rụt đầu một cái, không dám nhìn ta, ngượng ngùng cười.
Ta trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, nhận lấy đồ, quay người đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nhiếp Hàn Sơn.