Áp sát cánh cửa Đen cố gắng lắng nghe xem tình hình ra sao. Vì là nhà xây cũng đã lâu năm nên thiết kế cửa kín mít không nhìn ra được bên ngoài.
" Cộc...Cộc...Cộc "
Người bên ngoài đã gõ cửa đến lần thứ 3, nhưng lần này kèm theo một giọng nữ:
— Thu tiền điện nước nào....Có ai ở nhà không..!?
Thì ra chỉ là nhân viên đi thu tiền điện nước. Thở phào một cái rõ mạnh. Đen tự nhiên thấy mình như một thằng ngốc, đã làm quá mọi chuyện lên một cách quá đáng. Thu tiền điện nước thôi mà, tất nhiên rồi, ở chùa làm sao được.
Đen cất giọng đáp:
— Có đây, có đây...
Mở cửa ra Đen nói:
— Bà thu tiền điện nước mà gõ cửa mấy lần không lên tiếng. Hết tất cả bao nhiêu..!?
Chị kia rút tập hoá đơn ra rồi trả lời:
— Tiền điện 400k, tiền nước 70k, tổng 470k....Mà sao nhà này đóng cửa suốt thế....Mấy lần còn tưởng nhà hoang.
Đen móc túi lấy ra 500k rồi nói:
— Nhà này có ma đấy....Đây khỏi thối, à mà cứ đến ngày này là đóng tiền phải không..!?
Chị kia lắc đầu:
— Cũng không cố định, du di tầm 1-2 ngày, không có ai ở nhà thì tôi nhét hoá đơn ở cửa. Xong anh mang ra điện lực mà nộp.
Đen quay vào trong đóng cửa lại. Nhìn đống bừa bộn của trận rượu ban nãy ngổn ngang nào túi nilon, hộp giấy, chai rượu....nằm vương vãi dưới đất, Đen chép miệng rồi thu dọn chúng lại vào một túi lớn đem ra khu vực vứt rác phía sau con hẻm.
Ra đến nơi Đen thấy chiếc xe phân khối lớn của mình bị Nam vứt vạ vật ngay sát bờ tường. Đen lắc đầu:
— Cũng tài để đây mà chưa thằng nào nó tháo đồ lỉnh mất, đúng là dân rừng rú không biết tiếc của là gì..!?
Đang loay hoay cho rác vào thùng thì Đen thấy có người lấp ló đứng ngay phía sau mình, quay lại thì đó là một cô gái xinh đẹp, đúng chất dân thành phố, nhìn cách ăn mặc với điệu bộ chí ít cũng thuộc loại con nhà khá giả. Cô ta đang cầm trên tay một bức ảnh, rồi cứ thế nhìn chăm chăm vào chiếc xe phân khối lớn. Thậm chí cô ta còn cúi xuống xem cặn kẽ chiếc xe từng chút một. Thấy lạ Đen hỏi:
— Ê cô kia, nhòm ngó cái gì đấy..!?
Cô gái ấp úng khi thấy bộ dạng của Đen, cô gái đáp:
— À không, không có gì....Tôi thấy chiếc xe này quen quen.....Là xe của anh ạ..!?
Đen gật đầu gằn giọng:
— Ừ, xe tôi....Quen là quen thế nào, cô từng thấy nó ở đâu à..!?
Cô gái xua tay:
— Vậy chắc tôi nhầm, xin lỗi anh...
Cuống quýt khiến cô gái làm rơi luôn bức ảnh xuống đất, bức ảnh liệng ngay đến chân của Đen. Đen thoáng giật mình vì trong người trong ảnh không ai khác chính là Nam. Bức ảnh được chụp trộm trong vũ trường Monaco.
Cô gái rối rít nhặt tấm ảnh lên rồi cúi đầu bỏ đi. Nhưng ánh mắt Đen giờ này đã thay đổi, Đen hỏi:
— Trông cô như đang đi tìm một người thì phải. Tôi thấy cậu ta quen quen.
Nghe thấy vậy cô gái bèn quay lại cười rạng rỡ, cô gái hỏi:
— Thật sao..!? Anh quen cậu ấy phải không..!? Đúng là tôi đang đi tìm cậu ấy..!? Nhưng tôi không biết nhà, chỉ biết cậu ấy ở quanh khu vực này vì có một đợt cậu ta hay ăn ở quán phở bò gần đây....Với lại chiếc xe này rất giống với chiếc xe mà cậu ấy từng đi....Anh biết cậu ta ở đâu chứ..!?
Đen cười tít mắt lại, Đen nói:
— Ra là thế, mà bức ảnh đó cô chụp ở đâu vậy..!?
Cô gái ngây thơ hồn nhiên trả lời:
— Trong vũ trường Monaco đó, tôi gặp cậu ấy ở đó 2 lần.
Một người lạ mặt Đen không hề quen biết, nhưng lại biết khu vực mà Nam đang ở, biết quán Nam hay ăn, không chỉ vậy, bức ảnh mà cô ta đang cầm trong tay được chụp trong Monaco, vũ trường mới tuần trước xảy ra vụ nổ khiến nhiều người thương vong.
Không chỉ thế, Nam còn là người góp mặt trong sự việc đó.
" Cô ta là ai..!? "
" Đến đây có việc gì..!? "
" Tại sao cô ta lại tìm Nam..!?"
Những câu hỏi ngay lập tức xuất hiện trong suy nghĩ của Đen. Đối với Đen, cô gái này hiện nay là một mối nguy hiểm quá rõ ràng.
Cô gái hỏi tiếp:
— Kìa, có phải anh biết cậu ta ở đâu không..!?
Đưa mắt khẽ nhìn quanh khu hẻm một lượt, Đen chú ý ngay đến những thùng rác lớn đặt ở cuối con hẻm. Đen cười:
— Biết chứ, cậu ta đúng là sống ở gần chỗ này. Đi, để tôi chỉ nhà cho cô. Cuối con hẻm kia rẽ sang bên trái một đoạn là đến....
Diễm mừng ra mặt, cô đi từ từ về cuối con hẻm, nhưng cô không biết rằng phía sau cô là một tên sát thủ máu lạnh, gϊếŧ người không biết ghê tay. Khi mà Diễm đang bước đi từng bước một thì đằng sau Đen khẽ dùng hai túi nilon chùm vào tay, nhẹ nhàng Đen áp sát ngay sau Diễm, hai tay Đen vắt sole với ý định bẻ gãy cổ cô gái tội nghiệp chỉ trong một tích tắc. Nhưng......
" Gâu....Gâu....Gâu.."
Tiếng chó sủa vang lên khiến cho Đen giật mình, đồng thời Diễm cũng quay lại. Đen vội thu tay giấu ra đằng sau vì cùng lúc đó Đen nghe thấy giọng của Nam:
— Này...này...anh đi...đâu đấy....Uống tiếp đi...Đừng có trốn.
" Gâu...Gâu...Gâu."
Sau đó Nam cùng với Bối Bối đi những bước tập tễnh lại gần chỗ Đen, Đen cau mặt vì chưa xử lý xong đối tượng. Hơn nữa Nam còn xuất hiện không đúng lúc, Đen đoán không sai, chỉ nghe thấy giọng Nam là Diễm đã nhận ra. Trong khi Nam vẫn còn men rượu trong người chưa biết ai vào ai thì Diễm chạy vội lại, nhìn Nam tay thì băng bó, chân cũng bó nốt, bước đi thì khập khễnh, người đầy mùi rượu Diễm bật khóc:
— Trời ơi, cậu đây rồi....Sao lại bị thương nặng thế này..!?
Nam lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nhìn kỹ Nam nhận ra Diễm, Nam nói:
— Sao cô lại ở đây..!?
Đen hỏi Nam:
— Chú mày quen cô ta à..!?
Nam gật đầu:
— Cũng có quen biết, chuyện cũng khá dài. Mà sao anh lại ra đây thế.!?
Đen cười:
— À ừ, tôi đem rác đi đổ ấy mà.
Diễm mới ngớ ra:
— Hai người quen nhau à..!? Mà sao anh bảo nhà cậu ta ở cuối hẻm cơ mà...!? Vậy mà cậu ta lại đi lại từ đằng trước.
Nét mặt Đen có chút thay đổi, cười nhạt Đen đáp:
— Chắc do say quá nên tôi nhầm...Xin lỗi cô nhé, tôi và cậu ta uống hơi nhiều.
Với Diễm điều đó không mấy quan trọng, nhưng với Nam thì khác, nhìn thái độ của Đen, nghe Diễm nói, rồi tiếp đó nhìn hai bàn tay của Đen đang trùm túi nilon....Ngay lập tức Nam hiểu Đen vừa định làm gì. Đen cũng không che giấu hành động, ánh mắt của Đen nhìn Diễm rõ ràng muốn gϊếŧ chết cô gái này. Đen bỏ đi một cách lạnh lùng, trong khi đó Diễm vừa khóc vừa xem vết thương của Nam.
Quay lại nhìn Diễm, Nam nói:
— Tôi không sao, bị thương chút thôi. Mà sao cô lại ở đây, cô không biết rằng khu vực này rất nguy hiểm à..!? Con gái con đứa một mình lang thang hẻm vắng thế này cô không sợ sao..!?
Diễm lau nước mắt rồi khẽ đáp:
— Sợ chứ, nhưng cả tuần nay tôi đều đi tìm cậu quanh khu vực này. Hỏi cả ông bán phở cũng chỉ biết cậu sống quanh đây thôi. Đưa ảnh cậu ra chẳng ai có thông tin gì..!? Tôi lo cho cậu lắm, vũ trường Monaco bị nổ tung rất nhiều người chết, tôi sợ...tôi sợ cậu không may cũng đến Monaco hôm ấy....Thế nên tôi đi tìm.
Vừa nói mà người Diễm vừa run lên vì lo lắng khi cô nhìn thấy trên người Nam đầy những vết thương nặng. Diễm hỏi:
— Có phải cậu bị thương do đến Monaco không..!?
Nam trả lời:
— Không phải đâu..!? Tôi bị tai nạn xe thôi, cô đúng là đồ ngốc...Không biết tôi ở đâu cũng dám đi tìm.
Diễm đáp lại ma mãnh:
— Cũng tại cậu không chịu cho tôi số điện thoại, hành tung thì luôn bí ẩn...Chẳng qua tôi lo cho cậu thôi chứ bộ. Mà thôi để tôi dìu cậu vào nhà...Ai lại đứng đây nói chuyện bao giờ.
Nói là làm, Diễm khẽ cúi người quàng tay Nam qua vai mình rồi dìu Nam đi. Nhưng gần đến nơi Nam mới nhớ bên trong nhà còn có những hình ảnh về kế hoạch thanh trừng Thành Hưng với những giấy tờ chưa được dọn dẹp. Đứng ngay trước cửa nhà, Nam ấp úng:
— Ơ...khoan đã, nhà tôi bừa bộn lắm...Hay để khi khâc cô hãy đến.
Diễm cười:
— Không sao, nếu cậu ngại tôi chỉ đưa cậu vào nhà xong rồi đi luôn.
Đang không biết xử trí ra làm sao thì Đen từ trong nhà bước ra, Đen cười:
— Hà hà, anh dọn dẹp hộ chú rồi...Bạn gái đến thăm ít ra cũng phải mời người ta vào nhà chứ. Chú mày trông thế mà khá hơn anh tưởng đấy....Giờ anh rút đây, tự lo liệu nhé.
Nam thở phào nhẹ nhõm, lúc nào Đen cũng là người cứu Nam những bàn thua trông thấy. Nhưng Nam vẫn cảm nhận được một sát khí phát ra từ Đen. Ngoài mặt thì mỉm cười nhưng Nam biết Diễm đang trong tầm nguy hiểm. Bước vào bên trong, quả thật mọi thứ đã được Đen thu dọn sạch sẽ. Ngôi nhà lúc này sáng sủa và thoáng đãng hơn rất nhiều.
Diễm ân cần dìu Nam vào trong, khoảng cách giữa bai người thêm một lần nữa lại quá gần nhau. Nam khẽ hít một hơi dài, vẫn là mùi hương quen thuộc toả ra từ mái tóc cô tiểu thư xinh đẹp, Nam bỗng thấy mặt mình nóng bừng bừng. Một cảm xúc thật khó diễn tả bằng lời.
Bối Bối ngồi trong nhà vẫy đuôi, nó không sủa mà lẽ lưỡi ra phà hà hà cứ như thể nó đang cười vui mừng vậy. Cảm giác được quan tâm, lo lắng.....Đã bao lâu rồi Nam mới cảm nhận lại được điều này..!?