Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 48




" Phập "

- - Á.....Á.....Khốn kiếp....nhà....mày.

Nam phóng một con dao nhọn hoắt cắm sâu vào mu bàn tay của Hưng Già khiến hắn đau đớn phải buông khẩu súng rơi xuống đất. Trong lúc mở lời thương lượng, câu kéo Nam, Hưng Già đã lén cho tay xuống gầm bàn để lấy súng. Nhưng đáng tiếc hắn chưa kịp bóp cò thì đã bị Nam phi dao triệt hạ. Hưng Già vẫn luôn là một con cáo già ranh ma, lắm chiêu trò.

Bàn tay bị dao đâm khiến Hưng Già toàn thân run lẩy bẩy, tất cả đàn em của lão lúc này chẳng còn ai cả, ngay đến người giỏi nhất là Tám Ngựa giờ cũng trở thành vô dụng. Tay sát thủ máu lạnh vẫn đang từng bước tiến lại gần, mặc cho trên người Nam máu đang chảy rất nhiều, nhưng Hưng Già cảm nhận được sát khí của Nam vô cùng đáng sợ. Một người đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, từng đối mặt với những kẻ máu lạnh tứ xứ, thập phương, nhưng chưa bao giờ Hưng Già thấy rùng mình đến vậy. Ôm bàn tay bị thương, Hưng Già lùi người ra sau, chân vướng vào ghế khiến Hưng Già ngồi thụp xuống.

Lúc này Hưng Già mới thật sự van xin:

- - Mày làm chuyện này vì tiền có phải không..? Đây....đây.....tao sẽ cho mày mã số két, tất cả trong đó....Mày lấy hết đi......Chỉ cần tha...cho tao....

Nói rồi Hưng Già vội vã tung chùm chìa khóa lên trên bàn, tay lão run run chỉ về mấy cái két sắt nơi góc nhà. Nam bây giờ đã đứng trước mặt Hưng Già, lạnh lùng đến mức đáng sợ, Nam dùng tay nắm lấy đầu Hưng Già ghì chặt xuống bàn, Hưng Già như con cá nằm trên thớt, hai bàn tay Hưng Già đập đập vào mặt bàn kèm giọng nói hoảng hốt:

- - Đừng....đừng....ngoài...ngoài....tiền....ra...cậu...còn cần gì...cứ....cứ...nói...

" Hự "

Nam đưa chân lên ghì khóa phần gáy của Hưng Già, Nam nói:

- - Chịu đau một chút nhé.....

" Phập."

Nam cắm sâu con dao đang ghim vào tay Hưng Già xuống mặt bàn, con dao lúc này như một chiếc đinh nối liền bàn tay của Hưng Già với chiếc bàn làm một. Hưng Già giãy dụa trong cùng cực:

- - Á.......Á........Dừng....dừng....lại..đi.

Nhưng phần thân trên bị chân của Nam khóa đến không cựa quậy được, mà càng cử động lại càng đau. Nam rút dao cắm vào giữa khe ngón trỏ và ngón cái của bàn tay rồi khẽ nói:

- - Sẽ nhanh thôi.

" Xoẹt "

Lưỡi dao được Nam đưa xuống dọc theo chiều của ngón tay trỏ, với một nhát lia, bàn tay Hưng Già bây giờ chỉ còn lại 4 ngón. Ngón tay cái đã đứt lìa trơ xương nằm trong vũng máu, Hưng Già đau đến lịm người đi, lão rít qua hàm răng đang nghiến vào nhau kều kèn kẹt:

- - Tao...thề.....nếu....tao....còn...sống....tao....sẽ.....giết....mày...

Nam đáp:

- - Hãy sống để làm điều đó, giờ thì ông ngủ được rồi.

" Cốp "

Nam dùng chuôi dao đập thẳng vào phần gáy của Hưng Già khiến cho lão bất tỉnh nhân sự.

Ngẩng mặt lên Nam thở hắt ra:

- - Phù, cuối cùng cũng xong....Không ngờ mình lại bị thương nặng đến thế này. Không ổn rồi, mắt bắt đầu có cảm giác hoa dần, chóng mặt....Mình mất máu nhiều quá rồi. Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Lấy trong túi áo ra một túi nilon chuyên dụng đã chuẩn bị từ trước, Nam nhặt ngón tay cái của Hưng Già bỏ vào. Trên ngón cái vẫn còn đeo nguyên chiếc nhẫn ngọc được bọc vàng chạm trổ hình rồng. Một chiếc nhẫn độc, chẳng trách khi yêu cầu, Nam Trắng lại đòi lấy ngón cái. Hóa ra là vì ngón cái của Hưng Già có đeo chiếc nhẫn này. Việc đã xong, nhưng chưa hoàn thành, bởi lẽ phía trên kia có khi giờ này đám bảo kê của Hưng Già đang tìm mọi cách để đi xuống đây, bởi lúc nãy Hưng Già đã gọi bộ đàm. Mà kể cả chúng có không biết thì việc Nam với thân thể đầy máu đi từ dưới tầng hầm đi lên bọn chúng cũng sẽ không để yên. Số lượng bảo kê rải rác ở từng khu vực trong Monaco Nam nghĩ cũng khoảng tầm 10 người, nhưng trong vũ trường khoảng thời gian này rất đông người, quá khó để thoát mà không gây sự chú ý. Chưa nhắc đến chuyện Nam lúc này đã bị thương nặng, mất máu nhiều giờ nếu phải giao tranh với số lượng người đông hơn chưa chắc Nam đã có thể đánh lại.

Nhưng ngoài lối đó ra thì không còn lối nào để thoát, Nam bây giờ mới cảm nhận được cơn đau đớn từ cánh tay phải đã gãy. Không còn đường lùi, Nam nghĩ:

" Đành phải liều thôi, nhưng mình không thể chết ở đây được. "

Nam bước ra gần đến cửa thì:

" Pằng "

Một tiếng súng vang lên từ phía sau, Nam quỵ chân xuống ngay khi chuẩn bị bước ra bên ngoài. Viên đạn trúng ngay vào bắp chân của Nam, quay đầu lại nhìn thì chính là Tám Ngựa, thằng khốn đó đã tỉnh, hắn đang nằm sấp giơ súng bắn Nam. Nam vội lăn người qua một bên để tránh đạn, Tám Ngựa bây giờ cũng chỉ còn lết được dưới đất, hắn nói:

- - Mày....mày...không...đi...được đâu...

" Phập "

Nam phóng một con dao găm ngay giữa trán của Tám Ngựa, Tám Ngựa còn chưa nhận ra được điều gì thì đã trợn mắt gục xuống đất tắt thở. Nhưng Nam cũng dính thêm một vết thương nặng. May mắn cho Nam là tầm bắn của Tám ngựa khá thấp, hơn nữa hắn cũng chịu nhiều tổn hại nên viên đạn chỉ bắn vào phần mềm. Nam nhanh chóng xé lấy một miếng vải rồi một tay buộc chặt vết thương lại để ngăn cho máu tiếp tục chảy.

" Hỏng rồi, không còn nhiều thời gian nữa, mình sắp không chịu nổi nữa rồi....Phải nhanh chóng rời khỏi đây. "

Nam cố lê những bước chân mệt nhoài, đau đớn về phía trước, đi qua căn phòng đầu tiên, những tay bảo kê bị thương vẫn nằm hết trong đó. Lúc ra ngoài Nam cẩn thận khóa hết cửa từ bên ngoài. Chắc có lẽ giờ này chúng vẫn chưa thể tỉnh lại được, bởi bên trong im lặng không một tiếng động. Cánh cửa thép để đi lên phía trên vẫn im lìm, phía sau nó không biết có kẻ địch hay không..? Nhưng dù có hay không thì Nam vẫn phải mở nó ra.

Bất ngờ từ phía trên có tiếng đập mạnh:

" Rầm....rầm....rầm.."

- - Khốn kiếp. cái cửa này bị khóa từ bên trong rồi, không thể mở được, giờ may ra dùng thuốc nổ thì mới phá nổi. Đại ca, giờ tính sao.....?

Đứng nghe ngóng một hồi, Nam thở dài, khẽ nhếch mép Nam cười:

- - Vậy là chúng nó đã biết rồi, nghe tiếng động cùng với tiếng nói không dưới 5 tên đang đứng sau cánh cửa.

Mắt Nam lúc này không còn nhìn rõ được gì nữa mọi thứ bây giờ đảo lộn, Nam bắt đầu thở gấp. Cơ thể gần như không còn chút sức lực nào bởi lượng máu mà Nam đã mất là quá nhiều, cộng thêm những vết thương lớn nhỏ khi một mình tập kích sào huyệt của Hưng Già.

" Cạch.."

Nam vẫn mở cánh cửa thép, tay Nam nắm chặt con dao hướng về phía trước, nhưng Nam chẳng còn nhìn thấy gì. Thứ mà Nam thấy được trong khoảnh khắc còn nhận thức đó là những tên bảo kê đang chạy xuống sau khi cánh cửa thép mở ra.

Nam nói thều thào:

- - Đến....đến....đây.....nào..

" Rầm "

Nam loạng quạng chém vào khoảng không trước mặt rồi đổ gục xuống đất như cây chuối bị chặt ngang thân.

********

7h sáng ngày hôm sau, hôm nay cũng chính là ngày thứ 3 trong giao kèo giữa Nam và người của Thành Hưng.

" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Huy Trâu tiếp tục tắt máy, đây đã là cuộc gọi thứ 10 kể từ khi Huy Trâu tỉnh giấc. Nắm chặt cái điện thoại trong tay Huy Trâu với vẻ mặt bực bội:

- - Dù mày có trốn thì cũng phải nghe điện thoại chứ..? Thằng khốn này, không biết nó sao rồi..?

" Reng....Reng....Reng..."

Tiếng chuông điện thoại của Huy Trâu vang lên, lập tức Huy Trâu bắt máy, đầu dây bên kia có người nói:

- - Đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi...!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.