Sống Lại Về Một Nhà

Chương 88




Hàn Tư Triết bước vào cửa lớn nhà họ Hàn, dinh thự rộng lớn lặng im trống trải, dù là mùa hè, vẫn lộ ra một vẻ lạnh lẽo khó thở, bầu không khí nặng nề tới mức như muốn đè nát người ta. Người giúp việc ở đây không có ai rời khỏi, vẫn tận tụy quét dọn cả tòa nhà đến không nhiễm một hạt bụi như trước, nơi này vẫn tựa như mấy mươi năm qua, sạch sẽ mà còn tráng lệ. Nhưng dù là thế, nơi này đã mơ hồ thấm ra một thứ mùi mục nát, dường như tất cả sự xa hoa chẳng qua là hoa tươi bừng nở lần cuối mà thôi.

Hàn Tư Triết băng qua phòng khách, bước lên bậc thang, chầm chậm lên lầu. Lúc anh mười mấy tuổi đã học trọ ở bên ngoài, ngày tháng sống bên ngoài nhiều hơn sống ở nhà nhiều lắm, còn Hàn Duyệt thì đã rời khỏi nhà họ Hàn từ sớm, cho nên chỉ có Hàn Tư Huy và Hàn Tư Mộng vẫn luôn sống ở nhà. Bây giờ cả tòa nhà chẳng qua chỉ thiếu đi hai người mà thôi, thế nhưng sự vắng mặt của hai người đó, khiến cả tòa nhà dường như chớp mắt đã trống trải đi rồi, gót giầy gõ lên sàn bậc thang được lót bằng gỗ, âm thanh phát ra không ngờ rằng có thể xuất hiện tiếng vang.

Anh đứng trên hành lang nhìn xuống phía dưới, hoa văn phức tạp và duyên dáng của tấm thảm lông cừu vừa đổi tháng trước nhìn ở độ cao này đặc biệt khiến người ta thích mắt, nhưng mà, sẽ chẳng còn ai chân trần giẫm lên trên, sau đó xoi mói nói: “Đâm chân quá à, anh hai, mình đổi một tấm thảm tơ tằm đi, tuần trước em đi tham dự tiệc sinh nhật của cô sáu nhà họ Cố, trong phòng cổ lót chính là thảm tơ tằm, đạp lên dễ chịu lắm ý” nữa rồi.

Cô em gái đã từng tôn sùng anh nhất kia, cuối cùng thế mà lại trở thành kẻ thù muốn giết chết anh.

Hàn Tư Triết rút ánh nhìn về, xoay người đi về phía phòng sách của mẹ Hàn. Ở nhà họ Hàn, mỗi người đều có phòng sách của riêng mình, mẹ Hàn là một cô tiểu thư khuê các điển hình, ngày thường lúc rảnh rỗi thì sẽ luyện viết bút lông, vẽ vời vài nét một hồi trong phòng sách.

Hàn Tư Triết dừng chân ở cửa, khe khẽ gõ cửa. Trong phòng sách truyền tới tiếng ồn ào loáng thoáng, không có ai trả lời. Anh lại gõ thêm hai tiếng, sau cùng vặn tay nắm cửa ra.

Điều hòa trong phòng mở hơi quá mức, gần như cũng đã có chút lạnh lẽo, mẹ Hàn nửa nằm trên ghế sô pha lớn trong phòng sách, khoác áo choàng lông dê màu ngà, nhìn vào màn hình tivi phía trước.

Hàn Tư Triết tiện tay đóng cửa, lẳng lặng đi tới ngồi xuống bên mẹ Hàn, đưa hai chân lạnh lẽo của mẹ đặt ở trong tay mình chà sát.

Trong màn hình là ba anh em họ khi còn bé, bộ dáng Hàn Tư Mộng nhìn qua chưa tới sáu bảy tuổi, chính anh chẳng qua cũng vừa mới tiến vào hàng ngũ thanh thiếu niên. Nhưng rất nhanh anh đã biết đoạn phim này được quay từ lúc nào, trong màn hình xuất hiện một chiếc bánh kem lớn, bên trên viết ‘Chúc Tư Huy sinh nhật vui vẻ’, giọng của cha Hàn từ trong loa truyền ra: “Hôm nay Tư Huy đã được mười tuổi! Mười tuổi đã là người lớn rồi đấy, có vui không con?”

“Vui ạ!” Hàn Tư Huy vui vẻ phóng lại đây, một hơi thổi tắt hết tất cả nến trên bánh kem, sau đó tự hào tuyên bố: “Con đã mười tuổi rồi!”

Lúc này, Hàn Tư Triết nhìn thấy mình xuất hiện trên màn hình, cười vò vò đầu em trai, nói: “Em còn chưa có cầu nguyện kìa!”

Hàn Tư Huy mười tuổi mở mắt thật to, ngơ ngác hai giây, lại hăm hở nói: “Em cầu nguyện rồi, cầu thầm ở trong bụng ý! Bây giờ phải ăn bánh kem!”

Trong lúc cắt bánh không có gì bất ngờ đã trở thành cuộc chiến bánh kem. Con cháu nhà họ Hàn vào ngày sinh nhật, phải tổ chức với người nhà trước một hôm, ngày hôm sau mời bạn bè bạn học. Hàn Tư Triết nhìn vào ba anh em bên thì hú hét bên thì cười ha ha lấy bánh ngọt quệt lên mặt của đối phương trong màn ảnh, bỗng dưng cảm thấy hốc mắt có hơi cay. Anh khép mắt lại, dứt mắt ra khỏi bức hình ảnh của hơn mười năm trước kia, nhìn vào bó hoa trong góc phòng.

“Lúc đó quan hệ của các con thật tốt.” Giọng của mẹ Hàn yếu ớt vang lên, “Lúc đó mẹ cho rằng, mẹ chính là người mẹ hạnh phúc nhất trên đời này, các con của mẹ, vừa thông minh lại ngoan ngoãn, anh trai biết chăm lo cho em trai em gái, các em biết tôn kính anh lớn. Lại nghĩ tới con nhà người ta vì tài sản tranh giành tới tôi chết anh sống, mẹ đã cảm thấy hết sức may mắn.”

Hàn Tư Triết thở dài: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, huống hồ là gia tài lớn thế này. Vì quyền lực và của cải, cha con cũng sẽ tương tàn.”

“Nói bậy!” Mẹ Hàn bỗng dưng trở nên kích động, bà bật người ngồi dậy, túm lấy vai Hàn Tư Triết, nhìn trân trân vào mắt anh, “Nói bậy! Con cái nhà người khác thì thế, con nhà chúng ta thì không đâu! Con của mẹ mẹ hiểu nhất! Tư Huy và Tư Mộng tuyệt đối không phải là người sẽ làm ra việc giết hại chính anh em ruột của mình.”

Đang nói, nước mắt trong mắt bà tuôn rơi, giọng cũng bắt đầu trở nên thảm thiết: “Nếu không phải là thằng tiện nhân không biết xấu hổ Hàn Duyệt chia rẽ quan hệ của các con, các con sẽ là anh em quan hệ thuận hòa nhất trên thế giới này! Các con trở nên như vậy tất cả đều là do nó!”

“Mẹ…..”

“Trời ơi!” Bà bỗng dưng bật khóc lên, “Sớm biết thế thì mẹ đã sai người giết nó cho rồi, cho dù phải chịu tiếng xấu khó tha cũng tuyệt đối sẽ không để thứ tạp chủng đó vào nhà! Nhiều năm như vậy mẹ đối với nó còn chưa đủ tốt hay sao! Vậy mà nó dám dụ dỗ con! Giống y như người mẹ làm điếm của nó vậy! Chỉ biết làm chuyện quyến rũ đàn ông phá hoại gia can người khác! Ngay cả anh ruột của nó cũng không buông tha!”

“Mẹ!” Hàn Tư Triết nâng cao âm lượng, tức khắc đè tiếng khóc của mẹ Hàn xuống, “Cho nên mẹ tìm người động tay động chân trên xe của Duyệt Duyệt có phải vậy không!”

Mẹ Hàn vừa khóc vừa giơ cao tay không ngừng đánh lên vai và sau lưng của Hàn Tư Triết: “Cho nên là con thay đứa tiện nhân đó tới tìm mẹ con đòi công bằng có đúng không hả? Sao nào, con cũng muốn tống mẹ vào tù đúng không? Đi làm bạn với Tư Huy sao? Trời ơi! Kiếp trước tôi nợ đứa tiện nhân đó cái gì! Thế nào nó cũng phải hại chết cả nhà chúng ta có phải vậy không!”

Hàn Tư Triết mặc cho mẹ Hàn trút hết cơn giận và nỗi đau của bà lên trên người anh, cho đến khi mẹ Hàn không còn sức lực, chỉ có thể ôm lấy vai anh nức nở.

“Mẹ, Hàn Tư Huy nói con thích Duyệt Duyệt, mẹ có bằng chứng chính xác hay không?” Hàn Tư Triết khẽ nói, “Mẹ là tận mắt nhìn thấy em ấy quyến rũ con, hay là phát hiện con lén lút thầm yêu em ấy gì đó? Chẳng có gì hết đúng chứ.”

Đôi tay anh bắt lấy đầu vai mẹ Hàn, đỡ bà dậy, nhìn vào hai mắt bà nói: “Chỉ dựa vào một câu nói của Hàn Tư Huy, mẹ đã tin rằng đứa con trai suýt chút nữa bị anh em hại chết ở trước mặt mẹ, tin rằng con là đứa đần độn không có đầu óc, sẽ thầm yêu đứa em trai cùng cha khác mẹ, còn chẳng biết đúng sai muốn giết chết anh em của mình hay sao?”

“Chỉ bằng một câu nói của Hàn Tư Huy, mẹ đã không chút lưỡng lự sai người động tay trên xe của Duyệt Duyệt, cũng bất chấp chiếc xe đó là của nhà họ Chu, cũng mặc kệ chiếc xe đó có thể sau cùng là ai khác ngồi hay không, bèn cứ thế bất chấp đi diệt trừ cái gọi là kẻ thù, sau đó suýt chút nữa hại chết cậu ba nhà họ Chu.”

“Mẹ!” Mắt Hàn Tư Triết đỏ bừng, gần như sắp rơi nước mắt, “Lẽ nào chỉ có Hàn Tư Huy bị uất ức, con thì không chịu chút tổn thương nào hay sao? Một năm trước người suýt nữa bị chết cháy trong xe là con đó, mẹ, là con! Giữa anh em với nhau cho dù có hiểu lầm, có lớn tới mức phải giết chết đối phương mới có thể hả giận hay sao? Con sắp sửa đính hôn với người thừa kế của nhà họ Chu, Hàn Tư Huy đột nhiên vào lúc này nói với mẹ con thầm yêu Duyệt Duyệt, mẹ không thèm nghĩ thử xem vì sao ư? Có phải mẹ đã quên Duyệt Duyệt là chồng chưa cưới của cậu ba nhà họ Chu hay không, em ấy chết, một khi điều tra ra là mẹ làm, mẹ cho là con còn có thể kết hôn với Chu Bác Hạo hay sao?”

“Mẹ chỉ biết nghĩ tới đứa con trai thứ hai đáng thương của mình ở tù không thấy được ngày mai, sao mẹ không nghĩ gì đến con? Mẹ cho là con sống thoải mái lắm ư? Để dọn dẹp đủ thứ bẫy rập của Hàn Tư Huy vì đốn ngã con mà sắp đặt trong công ty, con đã hơn mấy tháng không có ngủ quá ba giờ liên tục rồi, bây giờ vừa tới tối con đã không dám lái xe trên đường nữa, thà là ngủ tạm một đêm ở công ty, sợ bên cạnh lại nhảy ra kẻ nào tới đập xe đốt xe, mẹ chỉ thấy rằng Hàn Tư Huy chịu khổ chịu tội, nhưng sao mẹ lại quên mất, người suýt chút nữa đã chết là con chứ!”

Mẹ Hàn trừng to mắt, ngơ ngác nhìn vào Hàn Tư Triết, môi run run, sắc mặt tái nhợt. Bỗng nhiên, bà chợt ôm lấy đầu của Hàn Tư Triết, không ngừng sờ vuốt tóc anh, thất thanh bật khóc, vừa khóc vừa đứt quãng kể lể: “Đây là tại sao chứ…. Tại sao…..”

Hàn Tư Triết trở tay ôm lấy mẹ mình. Vừa nãy anh chỉ là đang giả vờ đáng thương mà thôi, nhưng nói đến sau đó, vẫn là bắt đầu thấy thương cảm. Đối với anh mà nói, ba anh em bọn họ đường ai nấy đi trở mặt thành thù là chuyện sớm muộn, nhưng còn với mẹ mà nói, tai nạn này lại đến quá đột ngột, ngay cả cơ hội để chuẩn bị cũng chẳng có, cứ thế dứt khoát thẳng thắng nện xuống, gần như đánh bà đến hồn phi phách tán. Bà ra tay với Hàn Duyệt, chẳng qua là không đợi kịp muốn tìm một lý do, một lý do đủ để chứng minh các con của bà là vô tội.

Nhưng lúc này, ngay sau khi gần như tạo thành một trận tai nạn nghiêm trọng, mẹ Hàn rốt cuộc không có cách nào thuyết phục bản thân tin rằng Hàn Tư Huy và Hàn Tư Mộng là vô tội nữa rồi.

Mẹ Hàn khóc suốt buổi chiều, đến tối ăn qua loa chút đồ nhẹ, rồi về phòng nghỉ ngơi. Hàn Tư Triết vẫn luôn bên cạnh bà, biết bà đã ngủ, mới lặng lẽ rời khỏi phòng nghỉ của bà. Cha Hàn còn ở phòng sách, giờ ông không có việc gì để làm, chỉ có thể làm chút cổ phiếu ngân sách này kia cho qua thời gian. Thấy Hàn Tư Triết đi vào, bèn gật gật đầu với anh, nói: “Vất vả cho con rồi. Đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ là còn có chút chưa chấp nhận được, con để bà ấy trút ra chút đi.”

Hàn Tư Triết cười khe khẽ, nói: “Suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn. Cha, cha ít nhiều gì cũng khuyên nhủ mẹ một ít.”

Cha Hàn lắc lắc đầu, nói: “Cha cũng không dám xuất hiện trước mặt bà ấy, giờ bà ấy vừa thấy cha thì giống như muốn liều mạng với cha vậy, nói nếu không phải cha gây chuyện, thì sẽ không có Hàn Duyệt, không có Hàn Duyệt, gia đình chúng ta vẫn là một gia đình hoàn chỉnh.”

“Vậy cha nghĩ như thế nào.”

Cha Hàn thở dài: “Nói thật thì, đúng là cha không thích thằng bé đó, nhưng cha không nghĩ là nhà chúng ta đi tới bước này là do nó tạo ra.”

“Qua mấy ngày, đợi tâm tình của mẹ con tốt một chút, cha sẽ đưa bà ấy đi du lịch khắp thế giới cho khuây khỏa.” Cha Hàn dựa vào ghế máy tính phía sau, cười nói, “Chuyện của công ty, một mình con tự quyết đi, cha cũng không ở đây vướng chân vướng tay nữa.”

Hàn Tư Triết chợt sững người, nói: “Cha, con không có ý định muốn đuổi cha đi.”

Cha Hàn xua tay, nói: “Cha biết, cha biết chứ, con vẫn luôn rất hiếu thảo, cha tin tưởng ở con. Có điều cha sớm đã định đưa mẹ con đi ra ngoài dạo chơi rồi, thay đổi tâm trạng, tới lúc đó đợi bà ấy trở về thì có thể đã nghĩ thông suốt. Tư Huy và Tư Mộng làm sai, nên nhận sự trừng phạt, nhưng con cần thông cảm cho cảm xúc của một người mẹ.”

Hàn Tư Triết và cha Hàn trò chuyện mãi đến gần mười hai giờ, cha Hàn mới đứng dậy, vỗ vỗ vai Hàn Tư Triết, nói: “Trở về đi.”

Hàn Tư Triết không rõ, nên tưởng đâu là cha Hàn kêu mình trở về phòng, không ngờ cha Hàn lại nói tiếp: “Trở về nói với Chu Bác Hạo cho rõ ràng, nhà họ Hàn chúng ta là đầm rồng hay hang hổ, để cậu ta phải lo lắng như vậy, chỉ là quay về nửa ngày thì đã tới đón người rồi. Bây giờ đã vậy, đợi sau này kết hôn thì còn đến thế nào nữa.”

Hàn Tư Triết đi thong thả tới ngoài cửa nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy xe của Chu Bác Hạo dừng ở bên ngoài cổng nhà họ Hàn. Anh đi qua gõ gõ cửa sổ, Chu Bác Hạo lập tức mở cửa xe.

“Tối nay tôi muốn ngủ lại đây.” Hàn Tư Triết từ chối lên xe, “Không phải đã nói trước rồi sao, tôi muốn ở lại thêm mấy hôm.”

“Sáng mai đưa em quay lại không được sao?” Chu Bác Hạo kéo tay anh giả vờ đáng thương, “Không có em bên cạnh anh ngủ không được, em lại không cho anh trở về với em.”

Ngay khi Chu Bác Hạo phát hiện thái độ Hàn Tư Triết đối với mình đã có vẻ thả lỏng mà nói, hành động tỏ vẻ giả vờ đáng thương so với cứng rắn sẽ khiến anh dễ chấp nhận hơn, bèn bắt đầu con đường giả vờ tội nghiệp không hề áp lực hay chướng ngại gì. Mà Hàn Tư Triết sau mấy tháng bị lừa, cuối cùng cũng sinh ra kháng thể, không dễ dàng lung lay như thế nữa.

“Anh về nhanh đi! Cù cưa cái gì!” Hàn Tư Triết vung tay anh ta ra, xụ mặt, nghĩ ngợi rồi nhỏ giọng nói thêm một câu, “Anh yên tâm đi, cha mẹ tôi chỉ đổ hết tất cả lên đầu của Duyệt Duyệt, vẫn rất hiểu cho tôi. Với lại… với lại giờ cũng sắp nghĩ thông suốt rồi. Anh đi trước đi, trễ lắm rồi đó.”

“Em an tâm để anh đi đường khuya vậy ư?” Chu Bác Hạo bắt lấy tay anh không buông đặt ở bên môi, hôn vào lòng bàn tay anh, “Không sợ anh gặp tai nạn sao? Bây giờ đường khuya vắng bóng người….”

Thái dương của Hàn Tư Triết chợt nổi lên vài cọng gân xanh, nhưng không thể không nói, Chu Bác Hạo đã nắm được điểm yếu. Hàn Tư Triết đấu tranh chừng vài phút, sau đó đơ mặt nói: “Mai phải rời khỏi trước khi mẹ tôi thức dậy.”

Vì thế Chu Bác Hạo hợp lẽ đi vào nhà họ Hàn với Hàn Tư Triết, tiến dần từng bước, vào ở phòng ngủ của anh. Đêm đó, chiếc giường bằng gỗ lê cỡ đại ngủ từ nhỏ cho tới lớn của Hàn Tư Triết lắc lư rất lâu, cho đến hừng đông mới ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.