Sống Lại Về Một Nhà

Chương 87




Đối mặt với người mẹ gần như mắc chứng cuồng loạn, cùng với người cha dường như chớp mắt đã già thêm hai mươi tuổi, Hàn Tư Triết không thể nói không đau lòng. Dù thái độ đối xử với Hàn Duyệt rất tệ, nhưng thái độ làm cha mẹ của cha Hàn và mẹ Hàn với anh là rất xứng đáng. Trước giờ bọn họ chưa từng vì em trai em gái mà bỏ quên anh, vẫn luôn quan tâm yêu thương đầy đủ. Nhiều năm qua cha Hàn vẫn luôn xem anh như người thừa kế Hàn thị hết lòng dạy bảo. Khi anh còn chưa tốt nghiệp thì đã cho anh vào chức vụ quản lý của công ty, chưa từng đề phòng anh, đối với quyết định và chính sách của anh cũng chưa từng có ý kiến gì, còn mẹ Hàn vẫn luôn đối xử công bằng với ba đứa con, chưa từng vì anh là con cả mà bắt anh gánh vác quá nhiều thứ gọi là trách nhiệm của người con trưởng, để anh chịu uất ức gì.

Cũng chính vì như thế, đối với mấy hành động nhỏ của Hàn Tư Huy, Hàn Tư Triết đều là lặng im không nói bao dung toàn bộ. Anh không muốn làm đau lòng cha mẹ.

Nhưng tình hình bây giờ không còn như trước, đi đến bước anh em dùng tính mạng ganh đua với nhau, đã không còn có thể cứu vãn được nữa. Trên thế giới này vĩnh viễn cũng không có chuyện vẹn cả đôi đường, anh không muốn chết, vậy chỉ có thể làm cha mẹ đau lòng mà thôi.

Mẹ Hàn còn ở đây liều mình cường điệu con mình là bị người ta vu oan giá họa, Hàn Tư Triết không ra tiếng, chỉ là lặng im nhìn bà. Dần dần, mẹ Hàn bình tĩnh lại, sau khi im lặng vài giây, bà lấy tay bưng mặt, tiếng khóc đè nén truyền ra từ khe hở giữa ngón tay. Kiểu khóc nỉ non này cũng không như tiếng gào khóc cào xé ruột gan của một số phụ nữ, nhưng lại càng đau đớn hơn, tiếng khóc này giống như một thanh dao cùn, cứa vào phần bụng mềm từng nhát từng nhát một, lưỡi dao không hề sắc bén, nhưng trái lại vì thế mà tạo ra vết thương nứt toát càng thêm đau buốt.

“Mẹ, mẹ muốn trách con, muốn hận con, thì cứ trách đi, hận đi ạ.” Giọng của Hàn Tư Triết nhẹ nhàng quẩn quanh trong căn phòng, giọng anh không lớn, lại giống như một chiếc thảm mỏng che đi tiếng khóc của mẹ Hàn, khiến mỗi người trong phòng đều nghe được rõ ràng, “Nhưng con không còn cách nào nữa cả, Hàn Tư Huy muốn giết con, nó muốn giết chết con, mẹ muốn con phải làm sao đây chứ? Nói đạo lý với nó? Nhớ lại chuyện xưa, gợi lên tình anh em không tồn tại trong lòng nó ư?”

“Mẹ, con không phải bất chợt rẽ ngang, nó cũng không phải bất chợt xung động, nó muốn thay thế vị trí của con, đã muốn rất lâu rồi, đã lên kế hoạch lâu lắm rồi. Nhiều năm như vậy nó vẫn luôn suy nghĩ đủ mọi biện pháp sửa lưng con, đợi sau khi vào công ty, thì lại càng chống đối con nghiêm trọng hơn, thậm chí không tiếc cái giá làm tổn hại tới lợi ích của Hàn thị. Trước kia con cũng không thể tin rằng nó thật sự hận con tới mức chịu không được con, con vẫn luôn cho rằng nó còn bé, chắc chắn là bị ai đó dụ dỗ, cho nên con vẫn luôn nhẫn nhịn, trước giờ chưa từng nói những chuyện này với mẹ.”

Nói đến đây, Hàn Tư Triết ngẩng đầu nhìn cha Hàn, hai mắt đỏ bừng: “Nhưng giờ nó không đợi được nữa. Chuyện Bác Hạo theo đuổi con gây ồn ào khắp nơi đều biết, nói không chừng tới cuối cùng bọn con thật sự sẽ kết hôn, một khi kết thông gia, vị trí người thừa kế của con sẽ không thể nào bị lung lay nữa, có Chu thị giúp sức, dù nó có thủ đoạn bằng trời cũng không đụng được chút gì đến con, cho nên nó sốt ruột, nó muốn nhanh chóng diệt trừ con.”

Mẹ Hàn còn đang nức nở, cha Hàn thở ra một hơi thật dài, nói: “Những điều con nói này cũng chỉ là suy đoán mà thôi….”

“Cha thật sự cho là con với Hàn Tư Huy còn có thể cùng tồn tại hay sao?” Hàn Tư Triết khẽ giọng hỏi, “Chuyện anh em tương tàn giành quyền thừa kế trong danh gia vọng tộc cha gặp cũng không ít rồi đúng không? Cha thật cho rằng bọn con có thể bỏ qua hiềm khích xưa mà hòa thuận như ban đầu được hay sao?”

Cha Hàn hé mở miệng, sau cùng cũng đỏ vành mắt, cúi đầu suy sụp, dùng tay đè lên mi cốt.

Hàn Tư Triết cũng ngừng lại, không có nói thêm gì nữa. Chu Bác Hạo lấy tay khe khẽ khoác lên vai anh, thử tiến lại gần hôn lên tóc anh, thấy Hàn Tư Triết không có từ chối, trong lòng mừng như điên, vội vàng ôm chặt lấy vai anh. Anh ta biết biểu hiện này của Hàn Tư Triết thực ra có một phần là đang diễn kịch, nhưng chỉ cần có một phần trăm tin rằng là sự thật, anh ta cũng sẽ vì thế mà cảm thấy động lòng.

Ngay từ đầu Hàn Tư Triết còn vì sự cẩn thận của Chu Bác Hạo mà cảm thấy có chút xúc động nho nhỏ, cái gã đàn ông bá đạo đến mức không cần mặt mũi đó bây giờ tiết chế tới mức này, giống như thú hoang rút đi móng vuốt, co rụt thân hình cao lớn đóng giả thành một chú mèo khiến người ta cảm động, nhưng giây tiếp theo, chút xíu cảm động nhỏ tới mức không cần nhìn tới trong lòng anh đã vì Chu Bác Hạo lấn lướt mà tan thành mây khói.

Hàn Tư Triết dùng khuỷu tay thúc một phát vào bụng Chu Bác Hạo để cảnh cáo, trừng anh ta một cái, đợi anh ta buông lơi cánh tay ôm lấy vai anh ra, mới quay đầu nhìn vào cha Hàn và mẹ Hàn, nói tiếp: “Con cũng không muốn làm mọi chuyện tới bước đường cùng thế này, nhưng Hàn Tư Huy đã không còn chút nhân tính nào nữa rồi, sáu người vừa nãy đưa tin nói cho cảnh sát là Hàn Tư Huy ra lệnh cho họ, thật ra không phải như thế, chân chính ra mặt làm chuyện này,” anh liếc nhìn Hàn Tư Mộng vẻ mặt trắng bệch, đã ngồi phịch trên sô pha, gần như sắp ngất xỉu, “Chân chính liên lạc với sáu người này, là em gái ngoan của con, con gái ngoan của cha, Hàn Tư Mộng.”

“Anh hai…. Anh hai ơi….” Hàn Tư Mộng trượt từ trên sô pha xuống, quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy dữ dội, sau đó bèn bắt đầu gào khóc lạc cả giọng, “Là anh ba…. Là Hàn Tư Huy xúi giục em làm! Em không muốn giết anh! Là ảnh xúi giục em làm đó…. Ảnh nói anh chết rồi sẽ không còn ai chắn ở trước mặt em, anh Bác Hạo sẽ thuộc về em…. Việc này không phải lỗi của em….”

“Cho nên anh đã giữ em lại.” Ánh mắt của Hàn Tư Triết không hề rơi vào trên người em gái mình, “Với khả năng của em, nếu muốn giết người trừ khi tự mình ra tay, nếu không lập kế hoạch, mua kẻ giết người, cái nào em cũng không hoàn thành được. Suy cho cùng, là Hàn Tư Huy ở phía sau giúp em đúng chứ, nó để em ở trước mặt làm tấm khiên, còn mình đã sớm sắp xếp xong mọi chuyện cả rồi.”

“Đúng! Đúng vậy đó! Chính là như thế!” Hàn Tư Mộng giống như là bắt được chiếc phao cứu sinh, nâng gương mặt tràn đầy nước mắt lên, bức thiết nhìn vào Hàn Tư Triết, “Đều là ảnh giúp em liên lạc, nếu không….”

“Câm mồm!” Cha Hàn đứng bật dậy, cầm chiếc cốc lên ném mạnh về phía Hàn Tư Mộng, chiếc cốc rơi xuống bên chân Hàn Tư Mộng, chiếc thảm dày cộm hấp thu phần lớn lực va đập, chiếc cốc chỉ là vỡ thành hai nửa, vài mảnh nhỏ đâm đau cánh tay trần của Hàn Tư Mộng, nước trà làm ướt váy cô.

Cha Hàn thở gấp mạnh, ông nhìn vào Hàn Tư Triết, bỗng dưng sắc mặt trắng bệch, ôm lấy ngực bèn cứ thế ngã xuống.

Vị chủ tịch tối cao của Hàn thị bị con trai thứ hai ‘tay chân tương tàn’ làm giận dữ tới mức đột phát bệnh tim, được khẩn cấp đưa vào bệnh viện cấp cứu, Hàn Tư Huy bị tình nghi cố ý giết người còn đang uống trà trong sở cảnh sát, gánh nặng của Hàn thị lập tức rơi hết vào trên đầu cậu hai Hàn Tư Triết nhà họ Hàn. Hàn Tư Triết lãnh đạo Hàn thị nhiều năm, rất nhanh đã khống chế được cục diện. Bộ phận quản lý cấp cao của công ty lần nữa thay đổi nhân viên, quyền lực tập đoàn bị đánh tan tổ hợp lại, đợi đến khi cha Hàn phẫu thuật xong, cuối cùng thân thể hồi phục đến mức có thể xuất viện, toàn bộ đều đã đâu vào đó cả.

Hàn Tư Mộng bị Hàn Tư Triết đóng gói tống tới Pari, Hàn Tư Triết mua cho cô một tòa nhà cao cấp ở nơi này, bên cạnh cô nàng có ít nhất năm người vệ sĩ theo cùng, không chỉ là vì sự an toàn của cô, hơn nữa chính là vì mục đích trông chừng, từ đó cô nàng chỉ có thể làm một cô tiểu thư nhà giàu mỗi ngày dạo phố làm đẹp, không thể kết hôn, cả đời cũng không thể rời khỏi Pari.

Việc đi tù của Hàn Tư Huy là không thể tránh được, ở một năm sau rốt cuộc mở phiên tòa thẩm lý, mà khi đó, dưới sự bày mưu tính kế của Hàn Tư Triết, Hàn Tư Huy không chỉ bị truy cứu tội cố ý gây thương tích, còn tăng thêm một đống tội danh về kinh tế, chồng chất như cánh rừng, đếm tội xử phạt, phải ở trong tù ngồi mười năm. Đối với việc này, cha Hàn và mẹ Hàn đành bất lực, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng mà con trai thứ hai làm rất quá đáng, bọn họ cũng không thể để con trai lớn suýt chết oan uổng phí công chịu tội, với lại người có tiếng nói hiện giờ ở Hàn thị là Hàn Tư Triết, dù cho bọn họ có muốn bất công cũng chẳng có cách nào.

Cuối cùng cha Hàn mẹ Hàn chỉ có thể nói với Hàn Tư Triết: “Phán như thế nào đều là trừng phạt đúng tội, nhưng Tư Triết à, nể mặt nó dù gì cũng là em trai con, cho nó một con đường sống, để nó ở trong tù dễ sống một chút.”

Hàn Tư Triết không có từ chối yêu cầu của cha mẹ, cho dù bây giờ thả Hàn Tư Huy ra ngoài, gã cũng không còn khả năng chống đối với anh được nữa. Có điều, tuy đồng ý với cha mẹ giữ lại mạng sống cho em trai, nhưng Hàn Tư Triết trước giờ không có thói quen để lại mầm họa cho mình, mạng thì để lại, chỉ là mười năm sau, Hàn Tư Huy sẽ đổi từ nhà tù về ở bệnh viện tâm thần, tới lúc đó anh sẽ giúp Hàn Tư Huy đặt một gian phòng xa hoa, lại thêm vài người hầu và vệ sĩ, cũng giống y như Hàn Tư Mộng, Hàn Tư Huy cũng đừng mong rời khỏi bệnh viện tâm thần một bước.

Chỉ là loại người như Hàn Tư Huy, cho dù sắp chết, cũng phải vùng dậy phản kích thêm lần cuối: Gã mang chuyện Hàn Tư Triết yêu thầm Hàn Duyệt nói cho mẹ Hàn.

Lịch sử giống y như nhau, đêm khuya, mưa to tầm tã, cùng với thắng xe bị kẹt. Khác nhau là ở tốc độ xe, người ngồi trên xe và cách xử lý sau khi phát hiện ra vấn đề.

Người tài xế già đã lái xe hơn mấy mươi năm vào lúc bắt đầu chạy đã cẩn thận khống chế tốc độ xe ở 75km/h, ngay sau khi nhận ra khác thường, không hề bối rối mà hạ tốc độ xe ở ngay ngã rẽ tiếp theo, sau đó lái vào cánh đồng ven đường, chạy vòng vòng trên cánh đồng rộng lớn, Chu Bác Nghị ngồi bên cạnh Hàn Duyệt gọi cảnh sát, rất nhanh đã đợi được người có chuyên môn tới.

Khi nghe thấy tài xế dùng giọng điệu bình tĩnh thong dong nói với bọn họ, xe bị người ta động tay động chân, Hàn Duyệt chỉ cảm thấy máu trên người đều bị người ta rút đi sạch sẽ. Cậu không ngờ rằng bản thân cố gắng hết sức để cuộc đời mình bước lên một con đường khác, nhưng kết cục sau cùng vậy mà lại giống y hệt như đời trước.

Không, không giống, đời trước trên xe chỉ có mình mình, đời này lại còn liên lụy tới người mình yêu thương nữa!

Chớp mắt cả người hd đều sụp đổ, lập tức khóc không thành tiếng, ôm lấy Chu Bác Nghị thở không ra hơi không ngừng xin lỗi. Chu Bác Nghị không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn kiên nhẫn ôm lấy Hàn Duyệt, dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi, cho tới khi cảnh sát tới, ngừng được xe lại nhờ sự giúp đỡ của người có chuyên môn.

Khi từ trên xe bước xuống, Hàn Duyệt cảm thấy toàn thân mình đều mất hết sức lực, thậm chí không có cách nào đứng dậy, cuối cùng là được Chu Bác Nghị ôm ra khỏi xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.