Sống Lại Về Một Nhà

Chương 57




Cái bữa ăn gọi là cơm gia đình này ăn vô vị cực kỳ, sau khi kết thúc Chu Bác Nghị dùng xe mình chở Hàn Duyệt về thẳng nhà họ Hàn, lại vô ngồi một lát rồi mới đi.

Tiễn Chu Bác Nghị xong, Hàn Duyệt cũng chả muốn ở lại trước mặt người nhà họ Hàn làm chướng mắt, tìm đại cái cớ liền lên lầu trở về phòng ngủ cũ của mình. Phòng ngủ đương nhiên sẽ không xuất hiện tình trạng chưa quét dọn xong, không thể vào ở. Mẹ Hàn là người coi trọng danh dự, cho dù bà không thích Hàn Duyệt bà cũng tuyệt đối sẽ không để lại điểm yếu là khe khắt với Hàn Duyệt trong những chuyện thế này.

Chút hành lý sơ sài mang từ bên nhà trọ tới đây đã được mang lên đặt ở góc tường. Hàn Duyệt mở vali ra lấy máy tính ra đặt ở trên bàn bắt đầu tiếp tục công việc hoàn thành dàn ý. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cậu phải ở lại nhà họ Hàn suốt tới mồng bảy, đoàn phim 《Yêu người》 bắt đầu công việc vào mồng tám tới lúc đó cậu sẽ theo Chu Bác Nghị cùng nhau về Nam Đảo. Mà mấy hôm này cậu định sẽ ở mãi trong phòng đánh máy, cố hết sức giảm thiểu cơ hội và khả năng chạm mặt với người nhà họ Hàn.

Giao thừa và Mồng một tết, trừ lúc ăn cơm ra Hàn Duyệt đều trốn ở trong phòng, mọi người bình yên vô sự, ngoại trừ Hàn Tư Mộng thường hay nhào ra kiếm chuyện thì trải qua xem như yên bình. Mà đến khi Mồng hai tết bạn bè nhà họ Hàn quen biết bắt đầu tới nhà chúc tết Hàn Duyệt cũng không thể không ra chào khách. Đặt biệt là do năm ngoái thân thế của cậu bị truyền thông đem ra chiêu trò trắng trợn nên rất nhiều khách khứa chưa từng tới nhà cũng vội vàng tới góp vui. Hàn Duyệt chỉ có thể phối hợp với người nhà họ Hàn giả vờ gia đình thân thiết, mẹ Hàn lại dẫn cậu theo bên cạnh giống như cậu là đứa con trai bé bỏng do mình sinh ra, ngay cả ánh mắt nhìn về phía cậu cũng dịu dàng vô cùng. Nếu là đời trước Hàn Duyệt chắc chắn sẽ bị cảm động tới bật khóc, nhưng giờ đây cậu chỉ cảm thấy buồn nôn và làm màu. Nhưng tình thế bắt buộc cậu cũng chỉ có thể phối hợp, cũng dùng ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn lại mẹ Hàn, nắm tay bà đứng sát ở bên cạnh bà cố gắng bỏ qua cảm giác quái dị gần như khiến tóc gáy cậu dựng lên hết.

Thật vất vả đã tới tối, ăn cơm chiều xong, tiễn đưa người khách cuối cùng xong Hàn Duyệt lập tức nhanh chóng trở về phòng mình, vừa tính lấy điện thoại ra gọi điện kể khổ với Chu Bác Nghị cửa phòng lại bị gõ vang, giọng Hàn Tư Triết từ ngoài cửa truyền vào: “Duyệt Duyệt, là anh. Anh có thể vào trong không?”.

Hàn Duyệt trợn trắng mắt một cái, cất điện thoại về.

Hai hôm nay thái độ của Hàn Tư Triết đối với cậu tốt tới mức khiến cậu thấy khó hiểu, không giống cái kiểu lôi kéo cậu đã nhìn thấu từ lâu như anh ba Hàn Tư Huy, hành vi của Hàn Tư Triết có chút khiến cậu nhìn không thấu. Nói anh ta nịnh nọt mình thì anh ta lại không thường xuyên sáp tới trước mặt mình, dù có chuyện để nói hay không cũng phải trò chuyện với mình mấy câu cho bằng được, nhưng nếu bảo chẳng có gì hết thì ông anh hai này lại hay ở khi mình cần giúp đỡ nhất thì mang đến sự giúp đỡ cần thiết. Ví dụ như khi hôm nay bị bắt theo sát bên mẹ Hàn tiếp khách, ngay lúc cậu sắp chịu không nổi Hàn Tư Triết bỗng dưng kêu cậu vào phòng đọc sách bảo là có việc nói với cậu, nhưng rốt cuộc chỉ là hỏi mấy câu linh tinh hai người lại chẳng có gì để nói nữa, rồi ở phòng đọc sách trốn hơn mười mấy phút thảnh thơi mới xuống lầu.

Ngoài lần đó ra Hàn Tư Triết còn vì Hàn Tư Mộng nói chuyện độc địa với cậu mà nghiêm khắc răn dạy cô ta. Không phải kiểu thái độ qua loa đưa đẩy chẳng làm mất lòng bên nào như Hàn Tư Huy, giọng điệu và cách diễn đạt của Hàn Tư Triết đều rất nghiêm túc, không có chút ý qua loa đại khái nào, thẳng thừng lại dứt khoát cấm Hàn Tư Mộng nói những câu như thế nữa trái lại khiến Hàn Tư Mộng và Hàn Duyệt giật cả mình.

Hàn Duyệt không biết có phải là mình nghĩ sai hay không, cậu cảm thấy tầm mắt của Hàn Tư Triết hình như luôn đọng ở trên người mình, dường như đang suy ngẫm điều gì, điều đó khiến lòng cậu nảy sinh đề phòng. Nhưng mà mấy hôm nay Hàn Tư Triết đối với mình quả thật rất tốt, tuy cậu cũng chẳng tin tưởng ông anh hai này nhưng lễ phép tối thiểu cũng phải giữ.

Vì thế cậu vỗ vỗ mặt thả lỏng cơ mặt mình, lại đắp lên một nụ cười xem như thân thiện mới đi qua mở cửa mời anh hai vào phòng.

Hàn Tư Triết ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh bàn học trong phòng ngủ, nhìn thấy Hàn Duyệt ngồi ngay ngắn ở trên giường xong, mới nói: “Mấy hôm nay mọi người bận chúc tết, em phải vất vả thêm chút nữa rồi”.

“Không sao, dù sao cũng là chuyện em gây ra nên phải để em tới chịu trách nhiệm giải quyết” Hàn Duyệt nhún vai dửng dưng, kết quả lại nghe thấy xương trong cổ phát ra tiếng răng rắc. Hàn Duyệt hít vào một hơi, vịn lấy cổ mình.

Hàn Tư Triết lập tức đứng lên ngồi vào bên cạnh cậu, đưa tay xoa sau ót cậu, nói: “Thả lỏng”.

Hàn Duyệt rất muốn giật khỏi tay anh ta, nhưng cuối cùng vẫn thuyết phục bản thân thả lỏng đừng tùy tiện tức giận giống như đối xử với Hàn Tư Mộng.

Hàn Tư Triết hơi dùng sức xoa cổ cho cậu, nói: “Anh biết em thích viết lách nhưng cũng không thể ngồi trước máy tình hàng ngày không vận động gì được, cần rèn luyện thì phải rèn luyện. Mấy thư ký với trợ lý mới tới ở bên ngoài phòng làm việc của anh, có mấy người chưa tới ba mươi tuổi xương cổ đã có vấn đề. Em nên yêu quý cơ thể của mình”.

Hàn Duyệt nhỏ giọng trả lời dạ, Hàn Tư Triết lại giúp cậu xoa bóp vai thêm mấy phút thì buông cậu ra ngồi trở về, lúc này Hàn Duyệt mới thở phào một hơi, nói: “Anh hai, anh kiếm em có chuyện gì không?”.

Hàn Tư Triết nói: “Tháng sau là sinh nhật của cậu hai nhà họ Mạnh, nhưng lúc đó cậu ta phải ra nước ngoài đi tới chi nhánh ngoại quốc của Mạnh thị cho nên cậu ta định tổ chức sinh nhật trước, thời gian là vào ngày mai. Cậu Mạnh là người thích náo nhiệt, đã tính nhân dịp này gọi thêm vài người gặp gỡ. Cậu Mạnh là bạn học của anh khi học thạc sĩ ở Mỹ, Tư Huy cũng quen cậu ấy cho nên bọn anh đêu nhận được lời mời, Tư Mộng cũng sẽ đi chung, giờ muốn hỏi thử xem em có muốn đi hay không”.

Hàn Duyệt lập tức lắc đầu, nói: “Cậu Mạnh là bạn của anh hai với anh ba chứ đâu phải em, em không làm khách không mời mà tới đâu”.

Hàn Tư Triết cười cười, nói: “Chu Bác Nghị cũng sẽ đi. Chu Bác Hạo cũng là bạn của cậu Mạnh, bọn họ từng học chung cấp 2, quan hệ của Chu Bác Nghị với cậu ta cũng rất tốt chắc chắn cũng nhận được lời mời. Nhưng dù Chu Bác Nghị có đi hay không nên biết em cũng là cậu chủ nhà họ Hàn, mấy con em nhà gia thế đó em cũng có ngày phải gặp gỡ, không phải do anh giới thiệu cũng sẽ do Chu Bác Nghị giới thiệu, loại tiệc tùng này đi sớm hay muộn thì rồi cũng phải đi. Em còn muốn đi hay không?”.

Hàn Duyệt hơi do dự, nói: “Em hỏi Bác Nghị cái đã”.

Hàn Tư Triết cười khổ trong lòng. Anh vốn có thể nói thẳng với Hàn Duyệt Chu Bác Nghị cũng phải đi tham dự tiệc sinh nhật của cậu Mạnh, nhưng ma xui quỷ khiến anh từ đầu cũng không có đề cập tới Chu Bác Nghị. Muốn chứng mình gì đây chứ? Hàn Tư Triết tự hỏi mình trong lòng. Rẻ rúng mười mấy năm chẳng lẽ còn mong Duyệt Duyệt còn có thể có ý định gần gũi với mình ư? Nhưng dù trong lòng hiểu rõ, thì sự ỷ lại của Hàn Duyệt đối với Chu Bác Nghị vẫn như một cây kim sáng loáng đâm thẳng vào trái tim anh. Nhưng anh không thể có chút biểu hiện khác thường nào, mà phải ra vẻ thoải mái nhìn Hàn Duyệt gọi điện thoại cho Chu Bác Nghị.

Hàn Tư Triết không có gạt cậu, Chu Bác Nghị hiển nhiên phải đi, cậu Mạnh kia và Chu Bác Hạo là bạn học cũ lâu năm trước kia cũng thường đến nhà họ Chu chơi đương nhiên sẽ quen với Chu Bác Nghị. Chu Bác Nghị vốn định gọi điện hỏi Hàn Duyệt có muốn đi chung với mình không, không ngờ lại bị Hàn Duyệt giành trước.

Hàn Duyệt xác nhận chuyện tham dự tiệc là thật liền vội vã cúp điện thoại, nói với Hàn Tư Triết mình sẽ đi tham dự bữa tiệc của cậu Mạnh, lại hỏi mình có cần chuẩn bị chút quà này kia hay không, bữa tiệc phải mặc quần áo gì.

Hàn Tư Triết nói: “Chuyện quà cáp không gấp, quyết định của cậu Mạnh quá bất chợt nên cậu ta cũng biết mọi người không thể chuẩn bị quà ngay được, bảo là mọi người đợi tới đúng ngày sinh nhật của cậu ta thì gửi thẳng qua Pháp cho cậu ta. Còn về quần áo mặc tùy ý là được, chỗ hẹn nhau là ở một quán bar, bầu không khí khá là thoải mái mặc sao cũng không thiếu lễ phép”.

Hàn Duyệt gật đầu nói: “Em hiểu rồi”.

Hàn Tư Triết ngừng vài giây, lại nói: “Khỏi phiền Chu Bác Nghị tới đây đón em, lòng vòng có hơi rắc rối. Ngày mai chúng ta ngồi thẳng xe nhà đi qua, tới lúc đó em với anh một chiếc, Tư Huy với Tư Mộng một chiếc, anh sẽ không để Tư Mộng ức hiếp em đâu”.

“Em biết điều đó”, Hàn Duyệt nói theo phản xạ. Nhưng lần này Hàn Tư Triết đã đoán trúng, trong lòng cậu ban nãy quả thật tính kêu Chu Bác Nghị qua đây đón cậu, không cần phải ở bên anh em nhà họ Hàn còn có thể ở cạnh Chu Bác Nghị lâu thêm một chút.

Lời cần nói đã nói xong, Hàn Tư Triết lại ngồi trong phòng Hàn Duyệt thêm một lát cho tới khi bầu không khí trong phòng khó xử cực kỳ mới giống như chẳng nhận ra gì cả mà rời khỏi.

Chiều hôm sau lúc ra khỏi nhà, như Hàn Tư Triết đã hứa Hàn Tư Mộng và Hàn Tư Huy một chiếc xe, anh và Hàn Duyệt nột chiếc xe, bởi vì phải uống rượu nên hai chiếc xe đều có tài xế.

Mồng ba tết, đường cái thành phố B vắng vẻ hiếm thấy rất ít xe cộ chạy qua. Hai chiếc xe trót lọt băng qua đường, cuối cùng dừng lại trước cửa một quán bar bề ngoài nhìn qua chẳng có chút nổi bật. Tuy từ bên ngoài xem ra không có chỗ đặc biệt gì nhưng bên trong quán bar này lại trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy. Tập hợp phần lớn cậu ấm cô chiêu nhà giàu của xã hội thượng lưu, bởi vì tính bảo mật rất tốt nên cũng có không ít ngôi sao ra vào.

Tuy giờ đang ăn tết nhưng quán bar cũng không có nghỉ. Vừa vào cửa liền có nhân viên mặc váy đỏ ôm sát mông tới chào đón, sau khi biết là khách của cậu Mạnh thì lập tức khom người chào kêu nhân viên khác lại dẫn đường cho họ.

Đồng phục váy ngắn mấy nữ nhân viên này mặc đều là cổ chữ V cực thấp, quần áo ôm rất sát người, vừa khom người chào thì cặp bánh bao trắng nẩy nở trước ngực liền như muốn bật ra ngoài, các cô ấy lại còn đeo dây chuyền lấp lánh, có lẽ là cố ý làm thế, mặt dây chuyền kẹp giữa hai cái bánh bao được ánh đèn khúc xạ cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.

Hàn Duyệt không có hứng thú với phụ nữ, chỉ là bị ánh sáng trước ngực họ làm chói mắt nên nhìn lướt qua theo phản xạ thì lập tức bị Hàn Tư Triết đứng bên cạnh che mắt lại, thậm chí còn bị bắt đổi hướng khác.

Hàn Tư Triết lấy tay bịt mắt của Hàn Duyệt, lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ nhân viên phô bày lẳng lơ trước mặt, nói: “Đổi một nam tới đây”.

Bởi vì tất cả nữ nhân viên trong quán bar đều ăn diện mát mẻ thế này cho nên có không ít khách gai mắt cách ăn mặc của bọn họ, cố ý đâm thọc hay xỉ nhục bọn họ, trực tiếp động tay động chân cũng không phải ít, cho nên cũng không vì lời nói của Hàn Tư Triết mà có cảm xúc khó chịu hay tủi thân gì thậm chí rất biết điều không khom người nữa mà là hơi khuỵu gối, gật đầu lập tức đi ra đổi nhân viên nam mặc âu phục màu xanh sẫm.

Hàn Duyệt nghe Hàn Tư Triết soi mói chỉ có mấy bước chân lại đòi đổi một nhân viên khác, trong lòng hoàn toàn hết lời. Cũng may nhân viên nam rất nhanh đã chạy tới thay công việc của nhân viên nữ dẫn bọn họ tới phòng thuê của cậu Mạnh.

Bầu không khí trong phòng đã rất sôi nổi, vừa mở cửa một luồng hơi nóng mang theo mùi rượu nồng nặc phả ngay vào mặt.

“A Triết, bên này!” một người đàn ông cao lớn vươn một bàn tay từ trong một đám oanh oanh yến yến ra, vẫy mạnh ra hiệu Hàn Tư Triết đi qua.

“Chúc mừng cậu lại già thêm một tuổi” Hàn Tư Triết cười đi qua, ôm lấy vai cậu Mạnh vỗ thật to, chờ sau khi cậu Mạnh chào hỏi Hàn Tư Huy với Hàn Tư Mộng xong, anh kéo Hàn Duyệt qua nói giới thiệu: “Đây là em trai út của tớ, Hàn Duyệt, năm nay mới mười tám tuổi, giờ đang học Tài chính ở đại học B. Nhưng bản thân nó thì thích Văn học hơn, vào năm hai có lẽ sẽ chuyển qua ngành Văn học học tiếng Trung”. Rồi nói tiếp với Hàn Duyệt: “Người này là con cả nhà họ Mạnh, Mạnh Tường Trăn, em kêu cậu ta anh Trăn là được”.

Hai người bắt tay, Mạnh Tường Trăn cười nói: “Tôi từ lâu đã nghe nói Bác Nghị có cậu hôn phu nhỏ bề ngoài vừa xinh xắn vừa đáng yêu, cậu ta luôn luôn buộc ở bên cạnh đi đâu cũng dắt theo suốt ngày dính sát vào nhau thì đã muốn làm quen lâu rồi”.

Hàn Duyệt giữ yên nụ cười trên mặt không thay đổi, chỉ làm ra vẻ ngượng ngùng. Mạnh Tường Trăn đang cười nhạo Chu Bác Nghị có chiều hướng biến thân ‘ô sin của chồng’ thì cửa phòng lại mở ra, lần này là Chu Bác Hạo và Chu Bác Nghị đi vào. Chu Bác Nghị liếc mắt một cái liền phát hiện Hàn Duyệt, hai ba bước đã đi qua ôm lấy vai Hàn Duyệt, nhân tiện cúi đầu hôn vào trán Hàn Duyệt.

“Chậc chậc chậc” vẻ mặt Mạnh Tường Trăn không dám nhìn thẳng mà lắc đầu nói, “Bác Nghị, cậu thật là, có thể đừng thắm thiết ở trước mặt đám cô đơn này như thế được không”.

“Nói cứ như thể cậu muốn kết hôn ấy” Chu Bác Hạo cười ôm chào với Mạnh Tường Trăn, “Nhiều người đẹp bên cậu như thế cậu còn sợ cô đơn trống vắng hay sao?”

“Chuyện đó khác chứ” Mạnh Tường Trăn nói đầy ẩn ý


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.