Sống Lại Về Một Nhà

Chương 38




Đối với Chu Bác Nghị mà nói những người trong bữa tiệc chiêu đãi này có một nửa là người quen, trong đó còn có chủ nhiệm lớp và giáo viên chuyên ngành cũ của anh. Mấy giáo viên thấy Chu Bác Nghị không biết có phải do từng thoáng nghe chuyện Chu Bác Nghị thực ra là gánh tội thay anh mình hay không mà thái độ đối xử với Chu Bác Nghị vẫn rất niềm nở và ôn hòa, người thân thiết thì dắt tay Chu Bác Nghị hỏi cuộc sống gần đây và việc học của anh, còn nhiệt tình bảo nếu có chỗ nào không hiểu hoan nghênh quay về trường học tìm bọn họ.

Giống như chuyện Chu Bác Nghị vì vào tù mà bị trường gạch tên chưa từng xảy ra, bữa tiệc cả khách lẫn chủ đều sôi nổi, bầu không khí vui vẻ hài hòa, vui cười ấm áp.

Mẹ Chu chú trọng giới thiệu Hàn Duyệt cho hai vị biên kịch nổi tiếng, hai vị biên kịch này không chỉ nổi danh trong giới đồng thời cũng là chủ nhiệm của lớp biên kịch, mẹ Chu nhờ hai thầy bình thường nếu có thời gian thỉ chỉ dạy cho Hàn Duyệt một ít. Có điều trọng điểm của bữa tiệc vẫn là Chu Bác Nghị, mẹ Chu rất là trịnh trọng nhờ mấy nghệ sĩ lớn tuổi nâng đỡ cho Chu Bác Nghị, còn nói bóng gió sau này sẽ đầu tư cho phim của bọn họ xem như là học phí của Chu Bác Nghị.

Tóm lại mặc dù Chu Bác Nghị rời khỏi trường nhưng vẫn đi theo các vị đại sư của giới nghệ sĩ học tập như trước, nói theo điều kiện học tập thì trái lại còn tốt hơn khi ở trường.

Thật vất vả bữa tiệc kết thúc Hàn Duyệt cảm thấy mình mệt tới mức sắp đuối, cậu cho rằng mình xem ra cũng không am hiểu cái chuyện lá mặt lá trái này cho lắm, nhưng khiến cậu bất ngờ chính là vốn ngỡ Chu Bác Nghị im lìm ít nói không giỏi giao tiếp lại rất quen với chuyện này, tuy nói không bao nhiêu nhưng khi nào nên nói khi nào không nên nói đều đắn đo tương đối khéo léo, phối hợp với mẹ Chu tiến lui đúng mực, trôi chảy. Xem ra không thích nói chuyện cũng không đại biểu không biết nói chuyện, như người cả ngày nói lải nhải không ngậm miệng lại được cũng không đại biểu người đó biết ý nghĩa thật sự trong lời nói.

Vì thế bắt đầu từ tuần thứ hai Hàn Duyệt lại càng bận bịu hơn, ngoại trừ đối phó với chương trình học ở trường còn phải dành ra thời gian đi dự thính tiết học của lớp biên kịch. Thành tích học tập ở học viện của cậu ảnh hưởng đến việc cậu có thể chuyển viện vào cuối năm đầu hay không, còn phải giành được một nửa thành tích giữa một đám mọt sách mỗi ngày đều bật đèn học tập điên cuồng, hăm he dự định giành lấy học bổng quốc gia nữa chứ, chỉ dựa vào thành tích trong quá khứ là không đủ ít nhiều gì cũng phải bỏ chút ít công sức thật sự, điều đó khiến cho Hàn Duyệt khổ không nói nên lời.

Có điều tiết học của lớp biên kịch trái lại cậu thật sự rất thích. Ngay từ đầu chẳng qua là hứng thú ảnh hưởng, nhưng lại nghe thêm hai tiết Hàn Duyệt bèn nghe ra hứng thú ngay, cho dù việc học có vất vả hơn đi nữa cũng sẽ không làm chậm tiến trình, thậm chí có đôi lúc sẽ trốn tiết đi nghe.

Hàn Duyệt là vị khách không mời sau khai giảng một tuần mới nửa đường chui vào, ăn mặc không tầm thường, ra vào có siêu xe đưa đón, thái độ của các giáo viên đối với cậu lại đặc biệt hòa ái khiến cho trong lòng của đám học sinh đều dựa vào năng lực của bản thân đi vào ít nhiều gì cũng có chút tức giận bất bình. Học viện điện ảnh có không ít sinh viên dự thính tình trạng tương tự như Hàn Duyệt nhưng phần lớn ở khoa biểu diễn, lớp biên kịch vẫn là khá hiếm. Những sinh viên dự thính này tuy là không ảnh hưởng tới thành tích của học sinh bình thường được nhưng dù sao cũng là đi cửa sau vào, được xem như giai cấp đặc quyền, luôn được đối đãi tốt hơn so với đám học sinh chính quy kia nhiều.

Các sinh viên dự thính có khi là xuất thân từ gia đình giàu có tiếng tăm, bối cảnh và thực lực gia đình bản thân hùng hậu, cũng có thông qua tiềm quy tắc được kim chủ đưa tới đây bồi dưỡng. Kẻ trước làm người ta ghen tị còn kẻ sau khiến người ta khinh bỉ, nhưng cho dù thế nào những giai cấp đặc quyền đó đều thuộc về học sinh của trường, tương tự như Chu Bác Nghị thuộc về thực tập sinh của Tinh Hạo vậy, không cần biết năng lực của bản thân thế nào đều có được tài lực và cơ hội nhiều hơn, tuy là không lấy được bằng chứng nhận tốt nghiệp của học viện điện ảnh, thường ngày khi đi học biểu hiện cũng bình thường không phải xuất sắc lắm nhưng mà thái độ của các giáo viên đối với bọn họ vừa tốt lại vừa kiên nhẫn, khi ganh đua cùng sân khấu cũng sẽ luôn chiếm ưu thế.

Đối mặt với sự đối đãi không công bằng một số học sinh còn khá cứng đầu bèn không muốn giao lưu gì nhiều với các sinh viên dự thính, đặc biệt là lớp biên kịch, Hàn Duyệt còn chưa kịp làm gì cũng đã bị một phần lớn học sinh cô lập. Nhưng cũng có học sinh có chút khôn kéo lõi đời nhìn trúng bối cảnh của cậu, mong đợi có thể có lợi đối với sự nghiệp tương lai thì chủ động làm quen với cậu.

Mà trong số chủ động làm quen với Hàn Duyệt có một người thực sự làm cho Hàn Duyệt cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Người này tên Mã Trí Hân, người này là lực lượng mới nổi trước hai năm Hàn Duyệt chết ở đời trước, trở thành biên kịch hút tiền số một trong nước, dùng kịch bản tình cảm máu chó cốt truyện cao trào lên xuống nhẹ nhàng mà nổi tiếng khắp cả Châu Á.

Lại thêm bề ngoài khác với những kẻ làm việc ở hậu trường mặt mày ủ dột, Mã Trí Hân là con lai bốn nước Anh-Nga-Ý-Trung, dáng người cao thẳng, mắt mũi sâu đẹp trai, rất dẫn theo chút quyến rũ đẹp đẽ phóng khoáng của nơi đất khách, đặc biệt là đôi mắt với sắc xanh da trời nổi bật và nốt ruồi son nơi khóe mắt kia, nhìn qua đặc biệt thâm tình. Ở cái thời đại xem trọng bề ngoài này, bên ngoài đủ đẹp cũng thành một trong các nguyên nhân giúp cậu ta nổi tiếng, không cần biết kịch bản của cậu ta sáng tác ra sao chỉ với bề ngoài của cậu ta cũng tuyệt đối có thể thu hút một số lớn fan yêu vẻ ngoài ủng hộ, cho nên ngoài biên kịch hút tiền số một ra cậu ta còn có một biệt danh khác chính là biên kịch yêu nghiệt số một.

Tác phẩm của Mã Trí Hân khen chê mỗi thứ một nửa, người phản đối thì phê bình kịch bản cậu ta viết khiến người ta nói không nên lời, nông cạn tầm thường, giá trị quan hạn hẹp, là kết quả sốc nổi của việc buôn bán văn hóa; mà người ủng hộ thì nói kịch bản của cậu ta có sang có hèn, huống chi lại là giải trí cho quần chúng chứ không phải là cuộc tọa đàm của kênh giáo dục mọi người vui vẻ xem thoải mái là được rồi, vả lại phim ảnh quay ra từ những kịch bản đó cũng là đang tuyên dương chân-thiện-mỹ, những người phản đối xả đề tài xa như thế quả thật là cố tình hãm hại người ta, dù không sai cũng nói thành sai.

Nhưng mặc kệ bên ngoài làm ầm ĩ đến thế nào Mã Trí Hân vẫn ngồi yên trên ngai vàng biên kịch hút tiền số một toàn Châu Á như trước, cuối cùng cứ thế mà trở thành đạo diễn quay hết bộ phim này tới bộ phim khác, cốt truyện càng ngày càng lên xuống đa dạng, nâng hot hết ‘Cô nàng giỏi giang’* này rồi tới cô khác, có khi nổi hứng còn có thể diễn một vai phụ trong tác phẩm của mình. Cậu ta là một chàng tài tử phóng túng, scandal liên tục, nam nữ không bỏ, là một người làm việc sau hậu trường lại phá lệ được chú ý trên các kênh tin tức giải trí, mỗi ngày đều có rất nhiều paparazi theo đuôi. Cuộc sống bởi vì đám paparazi đã không còn chút riêng tư nào, cậu ta cũng không giận có đôi khi còn có thể thoải mái vẫy tay chào với đám paparazi kia bảo bọn họ lại gần chụp, mấy câu hỏi phỏng vấn chỉ cần không quá đáng thì đều trả lời đầy đủ cho nên quan hệ với giới truyền thông rất tốt, rất ít người sẽ đi bôi đen cậu ta.

*(Cô nàng giỏi giang ám chỉ nữ chính trong các bộ ngôn tình hoặc phim ảnh được tác giả viết ra theo kiểu không gì không làm được, thông minh, bình tĩnh, nhạy bén, bla bla…)

Có điều cho dù sau này Mã Trí Hân rốt cuộc nổi đến thế nào thì cậu ta lúc này cũng chỉ là một cậu sinh viên mới lớp biên kịch của học viện điện ảnh. Bởi vì lý do trước đây học nhảy lớp nên nhỏ hơn Hàn Duyệt hai tuổi, mới vừa tròn mười sáu tuổi, ngũ quan trên mặt còn chưa nảy nở nên có vẻ dư mềm mại lại thiếu cứng rắn. Tuy thân cao đã vượt qua một mét tám tiến thẳng tới một mét chín nhưng vì trổ mã trổ quá nhanh nên trên người chẳng có bắp thịt gì, cả người vừa cao vừa gầy lại phối hợp với cái mặt của một bé trai ngây ngô non nớt nhìn qua chỉ là một đứa trẻ hơi bị quá xinh đẹp mà thôi, không nhìn ra được chút đường nét nào của người đàn ông trưởng thành quyến rũ khêu gợi, buông thả chẳng chút lề lối mai sau kia.

Chỉ là cách mà thịt tươi nhỏ chưa trưởng thành Mã Trí Hân làm quen với Hàn Duyệt trong sáng trắng trợn tới mức đáng yêu. Sau khi học chung ba buổi Mã Trí Hân nhận ra Hàn Duyệt thích ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ hàng thứ ba vì thế lần tiếp theo đi học liền giành chỗ đó cho Hàn Duyệt trước, chờ Hàn Duyệt vào lớp thì giành trước gọi Hàn Duyệt lại, nói lớn: “Hàn Duyệt, tới chỗ này ngồi đi, em giành chỗ cho anh này”.

Hàn Duyệt đã chú ý tới Mã Trí Hân từ lâu, ngoại trừ cậu ta là biên kịch số một Châu Á sau này ra thì chính là muốn làm quen với nhân tài, cũng vì bề ngoài của cậu ta nhìn được nhất trong lớp. Bề ngoài có thể cộng thêm điểm cho người ta Hàn Duyệt cũng không ngoại lệ, một anh chàng đẹp trai ăn mặc chỉn chu ở trong một đám người bình thường mặt mũi tàm tạm thì cái loại cảm giác hạc trong bầy gà đó tuyệt đối có thể khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc. Cũng không biết có phải Mã Trí Hân biết điều đó hay không nên cách ăn mặc mới có thể một chín một mười với khoa biểu diễn.

Giờ đây cậu nhóc đẹp trai này chủ động mời mình qua ngồi chung, một đôi mắt xanh tràn ngập chờ mong nhìn chăm chú vào mình thì cho dù là Hàn Duyệt đã có người trong lòng đang dính như keo với Chu Bác Nghị cũng cảm thấy bản thân có trong thoáng chốc bị điện giật, đầu óc ngẩn ngơ một hồi, trong bụng lập tức thầm than một tiếng quả nhiên không hổ là biên kịch yêu nghiệt số một, bèn ngoan ngoãn chầm chậm đi qua vừa nói cám ơn vừa ngồi xuống bên cạnh Mã Trí Hân.

Ván đầu kết thúc thắng lợi Mã Trí Hân hiển nhiên cực kỳ vui vẻ, lập tức lấy một bịch Pejoy từ trong cặp ra mời Hàn Duyệt ăn. Hàn Duyệt nhìn vào ánh mắt trong vắt ngập nước của cậu ta khéo léo từ chối một cái, Mã Trí Hân lập tức lộ ra một vẻ cực kỳ thất vọng, Hàn Duyệt xem mà cảm thấy dường như không phải mình từ chối một món đồ ăn vặt mà là một tấm lòng ấy, đành phải đưa tay bóc một cây lại ăn. Mã Trí Hân lập tức tươi cười rạng rỡ sáng lạn như hoa hồng tháng Năm. Hôm nay cậu ta mặc một bộ đồ thể thao màu trắng nhìn sơ qua càng non nớt trong sáng hơn, lại cười thế này quả thật cứ như là đang phát sáng, rực rỡ tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mã Trí Hân dường như cực kỳ thích ăn đồ ăn vặt, trong mười phút trước khi vào học cậu ta cực kỳ nhiệt tình mời Hàn Duyệt cùng nhau xử lý ba bịch Pejoy mùi vị khác nhau và hai hộp khoai tây chiên giòn, nếu không phải chuông vào lớp reo cậu ta còn định mở thêm một bịch khoai tây sấy lớn. Ăn nhiều đồ vặt vừa mặn vừa khô như thế Hàn Duyệt khó chịu khục khục cổ kết quả Mã Trí Hân lại lập tức lấy một chai trà xanh từ trong cặp ra, còn là vị bạc hà vừa mới được tung ra thị trường nữa chứ. Ngay lúc cầm lấy trà xanh Hàn Duyệt rất muốn mở cặp của Mã Trí Hân ra nhìn thử bên trong rốt cuộc để bao nhiêu đồ ăn vặt.

Thấy ánh mắt Hàn Duyệt liếc qua cặp mình Mã Trí Hân nói nhỏ: “Còn có hai bịch chocopie và một hộp hạt điều, đợi lát nữa tới giờ nghỉ tụi mình ăn tiếp”. Hàn Duyệt nghe xong mặt đầy vạch đen, cậu bé này sẽ không cho rằng mình cũng tham ăn giống cậu ta chứ, nhưng trên mặt lại nở ra một nụ cười không kiềm được mà xoa xoa đầu của Mã Trí Hân.

Những người khác cũng có ý định làm quen với Hàn Duyệt thấy Hàn Duyệt chỉ đơn giản được giành chỗ một lần và mấy bịch ăn vặt mua chuộc như thế thì chợt hối hận vô cùng. Bọn họ nghĩ tới toàn là mấy chiến thuật phức tạp với lòng vòng hơn thôi, vốn chẳng hề nghĩ tới loại cách thức đơn giản ngây thơ giống như học sinh tiểu học kết bạn thế này, trong lòng vừa thầm chửi Mã Trí Hân giả vờ đáng yêu không biết xấu hổ vừa thầm giận bản thân để lỡ mất cơ hội.

Giờ học hai tiếng ở giữa có một khoảng thời gian nghỉ giữa tiết mười phút, Mã Trí Hân quả nhiên lấy chocopie và hạt điều ra. Lúc này Hàn Duyệt kiên quyết từ chối đợi lát nữa hết giờ cậu còn phải về nhà ăn cơm trưa, vốn đã ăn sáng hơi trễ lại thêm ăn vặt vào năm mươi phút trước bây giờ cậu không thấy đói chút nào, nếu bữa trưa ăn ít Chu Bác Nghị lại lo nữa.

Mã Trí Hân thấy thái độ cậu cương quyết thì không nài nỉ nữa, một ngụm chén xong hai cái chocopie còn mở bịch khoai tây sấy lớn ra vừa ăn vừa hỏi sở thích của Hàn Duyệt. Ngay sau khi biết Hàn Duyệt cũng thích đọc tiểu thuyết mạng thì vui tới mức cười híp cả mắt, hỏi: “Anh Duyệt xem tiểu thuyết của ai viết thế? Đề cử mấy bộ cho em đi”.

Bởi vì tuổi Hàn Duyệt lớn hơn một chút cho nên Mã Trí Hân cực kỳ tự nhiên gọi cậu là anh Duyệt. Hàn Duyệt nói tên của vài bộ, Mã Trí Hân nghĩ nghĩ, nói: “Đều là truyện của nam à…”.

Cái gì kêu đều là truyện của nam? Chẳng lẽ cậu không đọc truyện của nam à? Trong lòng Hàn Duyệt phỉ nhổ một câu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ. Cậu ngừng vài giây rồi mới hỏi: “Vậy thường ngày cậu thích đọc truyện của ai?”.

Mã Trí Hân giống như đang chờ câu hỏi này của cậu lập tức tràn trề hăng hái nói ra tên của một đống tác giả và tiểu thuyết, tất cả đều là Hàn Duyệt chưa từng nghe qua nên nghe choáng váng cả mặt mày. Hình như nhận ra sự mù mờ của Hàn Duyệt Mã Trí Hân cuối cùng giải thích rõ: “Đều là truyện có thành tích không tệ trên bảng tự nhiên của nữ, bộ 《Kiển ai lưu hề Trung Châu》vừa rồi em nói chính là bộ truyện xếp hạng thứ nhất, viết đã hơn một năm, chỉ tính lưu về đã có hơn trăm ngàn rồi”.

Quả nhiên… trong lòng Hàn Duyệt ha ha hai tiếng chịu thua. Tuy nói nghệ thuật văn học không có giới hạn không có ai quy định con trai không được đọc truyện dành cho con gái, nhưng mà con trai giống như Mã Trí Hân thế này thì thật là hơi bị hiếm, Hàn Duyệt cũng có quen một số cậu còn dịu dàng uyển chuyển hơn cả nữ nhưng mà chưa thấy bọn họ mê mẩn truyện của con gái bao giờ.

Có lẽ Mã Trí Hân có thể trở thành biên kịch số một cho phim tình cảm chính là nhờ nguyên do này.

Bên này Mã Trí Hân càng nói càng phấn chấn, bỗng nhiên kề sát bên tai Hàn Duyệt nói nhỏ: “Anh Duyệt, em nói cho anh một bí mật anh đừng nói với người khác ha”.

Hàn Duyệt rụt cổ tránh tóc của Mã Trí Hân đâm vào mặt mình, nói: “Bí mật gì, nếu rất quan trọng thì đừng nói cho anh biết”.

“Ôi chao, cũng không phải chuyện gì quan trọng cho lắm…” Mã Trí Hân ngượng ngùng một chút, “Việc này… nói thật… em đã xin làm tác giả viết truyện trên Cửu Châu, tuy tháng Tư mới ký hợp đồng nhưng đã hoàn thành hai bộ tiểu thuyết rồi á ~ Anh Duyệt, anh có muốn xem thử hay không?”.

Nói xong không đợi Hàn Duyệt kịp phản ứng Mã Trí Hân liền chùi chùi tay lấy di động ra mở trang tiểu thuyết đưa cho Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt nhìn xem tiêu đề 《Xuyên qua chi sát thủ phế hậu không dễ chọc》.

Một đám quạ đen o ~ o ~ bay qua ngoài cửa sổ, đậu lại trên cành cây bạch quả rỉa rỉa lông rồi lại kêu o ~ o ~ vài tiếng vỗ cánh bay đi.

Hàn Duyệt nhìn vào ánh mắt chờ mong của Mã Trí Hân, lau mồ hôi lạnh một cái, cười gượng gạo bắt đầu đọc văn án:

Sát thủ xinh đẹp nhất Lăng Tiêu Các Mộ Dung Uyển Tình chết vì tai nạn xe cộ, sống lại thành phế hậu Đoan Mộc Nhu Linh của vị hoàng đế tuyệt tình nhất nước Đại Diệu – Diệu Lãnh Đế Hiên Viên Ngạo Thiên…

Đây đều là cái quái gì thế này???

Mười ngàn con thảo nê mã* chạy băng băng qua chỉ chừa lại Hàn Duyệt tan tác trong gió lạnh. Cậu thật sự không dám đọc văn án, lập tức mở chương một ra.

*(đồng âm với cao ni ma = đmm)

Ngoài dự đoán của Hàn Duyệt, tuy văn án đọc qua rất lừa đảo nhưng nội dung của truyện chỉ đơn giản xem nhịp kể, cách dùng từ đặt câu với cách hành văn thì vẫn khá là đạt chuẩn. Nhưng đây cũng là hợp lý thôi, làm vị biên kịch hút tiền số một sau này thì tài văn chương của Mã Trí Hân không thể nào kém được.

Hàn Duyệt đọc liền năm chương, lại đi kéo xem bình luận. Quả nhiên độc giả của bộ truyện này phân chia đối lập cực kỳ nghiêm trọng, có độc giả trung thành kiên trì theo dõi truyện vả lại không tiếc chút nào mà ném vài quả thủy lôi, cũng có anti điên cuồng trừ âm điểm chửi truyện dở tệ thậm chí còn công kích nhân thân tác giả, phản ứng quả thật không khác gì so với những người xem phim truyền hình cậu ta quay sau này.

Cho nên điểm khởi đầu câu chuyện truyền kỳ Mã Trí Hân chính là khu truyện nữ Cửu Châu ư….

Mã Trí Hân nhìn thấy Hàn Duyệt còn đang đọc bình luận, khó chịu bĩu môi nói: “Thiệt nhiều độc giả rất đáng ghét, không thích đọc còn đi đọc, đọc xong còn trừ điểm mắng em… Xì! Bọn họ cho rằng mắng em em sẽ nghĩ viết sao? Em càng phải viết, viết thành truyện dài kỳ khiến bọn họ tức chết luôn!”. Sau đó lại dạt dào đắc ý cười nói: “Có một độc giả đọc đạo văn rãnh quá nên đi trừ điểm mấy chương miễn phí, chửi truyện dở tệ buồn nôn nhưng mà mỗi chương Vip đều đọc. Hừ, ngoài miệng nói không thích đọc nhưng thân thể cũng khá thành thật đấy thôi…”.

Để lại một câu kinh điển sấm sét đùng đùng làm kết thúc câu thì chuông vào lớp của nửa buổi học sau cũng reo vang.

Mười hai giờ hết tiết Mã Trí Hân nối gót Hàn Duyệt ra khỏi lớp xuống lầu, cả đoạn đường tự mình nói chuyện rất sôi nổi. Tuy Mã Trí Hân nói nhiều nhưng cũng không làm người ta thấy phiền, nghe cậu ta nói thật ra rất thú vị, một chuyện bé xíu trải qua cái miệng của cậu ta sau một hồi chỉnh sửa thì có thể chọc cho người ta cười nghiêng ngả. Cậu nhóc này nhìn sơ có vẻ vô tư, lòng dạ cảm giác cũng rất đơn thuần trong sáng, Hàn Duyệt chỉ cảm thấy ở bên cậu ta cả người đều sẽ vô ý thả lỏng. Lại thêm Mã Trí Hân cần mẫn kêu ‘anh Duyệt, anh Duyệt’ khiến Hàn Duyệt quả thật nảy lên xúc động dứt khoát nhận Mã Trí Hân làm em trai cho rồi.

“Anh Duyệt, anh phải về nhà ăn cơm sao?” trong giọng Mã Trí Hân tràn đầy sự hâm mộ, “Ở bản địa tốt thật đấy có thể về nhà ăn cơm. Đồ ăn của căn tin khó ăn muốn chết, bỏ quá nhiều muối, thịt chỉ có xương gà, rau cải thì chỉ có cải trắng với cà rốt, cà rốt còn chưa xào chín nữa chứ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.