Sống Lại Về Một Nhà

Chương 13




Tiễn vị khách cuối cùng xong, các người làm bắt đầu dọn dẹp vườn hoa và sảnh lớn lầu một, cha Chu mẹ Chu thì dẫn theo Chu Bác Nghị lên lầu, vẫn đi đến tận cuối hành lang, gõ gõ cửa.

Hộ công mở phòng ra, cha Chu hỏi: “Bà cụ đã ngủ chưa?”

Chưa kịp đợi hộ công trả lời thì trong phòng đã truyền tới một giọng nói vội vã: “Tiểu Trương, là Bác Nghị đến đấy ư? Mau để thằng bé vào đi!”

Mọi người vội vàng vào phòng, trên cái giường lớn kề sát cửa sổ, bà cụ Chu mái tóc bạc trắng ngồi dậy tựa vào đầu giường dưới sự giúp đỡ của một hộ công khác, nhìn thấy Chu Bác Nghị đi theo sau cha mẹ vào, vội vươn tay ra với anh: “A Nghị à, mau lại đây!”

Chu Bác Nghị nhanh chân đi qua cầm lấy cánh tay gầy yếu của bà cụ Chu, vâng lời ngồi xuống bên giường bà. Bà cụ Chu không thèm để ý tới con trai và con dâu mình mà chỉ nhìn Chu Bác Nghị hỏi: “Tối hôm nay chơi có vui hay không nào? Có người nào ức hiếp cháu hay không? Nhiều đứa nhỏ như vậy có thấy được ai thích hợp không thế?”

“Tối hôm nay chơi rất vui, không có ai ức hiếp cháu cả” Chu Bác Nghị trả lời qua loa hai câu trước, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, “Có một người cháu cảm thấy rất thích hợp ạ”.

“Là con cái nhà nào thế?” Bà cụ Chu vừa nghe mặt mày lập tức hớn hở, cơ thể kích động nhào về phía trước, “Trai hay gái? Bao nhiêu tuổi? Tên là gì đấy?”

Mẹ Chu vội vã nói: “Là cậu con thứ tư của Hàn Chí Thư chủ nhà họ Hàn hiện nay, tên là Hàn Duyệt, năm nay vừa mới tròn 18 tuổi, khai giảng sẽ lên năm nhất đại học, thi chính là hệ Tài Chính của B đại ạ”.

Đang nói chuyện, Chu Bác Hạo gõ cửa đi tới, một bên chào bà cụ Chu còn một bên thì đưa cái máy tính bảng trong tay cho mẹ Chu, mẹ Chu dùng ngón tay vuốt vài cái trên màn hình, cười ngồi vào trên giường, tựa vào bên cạnh bà cụ Chu, đem máy tính bảng đưa qua: “Chính là đứa bé này, bề ngoài xinh đẹp đúng không ạ”.

Bà cụ Chu nheo mắt đem máy tính bảng đưa ra xa một chút, cha Chu vội kêu hộ công đem kính lão của bà cụ Chu đưa qua.

Hình đều là vừa mới chụp ngay trong bữa tiệc vừa rồi, chính diện hay nghiêng mặt đều có cả. Bà cụ Chu lật xem từng tấm một, cuối cùng dừng lại trên tấm ảnh chính diện, đem ảnh phóng lớn ra, quan sát kỹ một hồi rồi nói: “Đẹp, nét mặt thanh tú, dáng người cũng tốt, nhìn thấy rất có sức sống”. Lại đem một tấm ảnh khác phóng to lên, nói, “Ánh mắt trong vắt lại sáng sủa, là một đứa trẻ tốt đấy”.

“Quan trọng nhất là đứa bé này thích Bác Nghị thật đấy ạ, trong lòng không có suy tính gì khác cả”. Mẹ Chu đem mọi việc xảy ra trong bữa tiệc lại thêm mắm dặm muối mà nói lại một lần, cả quá trình đều là Hàn Duyệt đối với Chu Bác Nghị vừa gặp đã yêu không thể cưỡng lại được, mẹ Chu thuận nước dong buồm kêu con trai dẫn người ta đi loanh quanh, hai người liền tay nắm tay đi tới chỗ không người, không biết đã làm gì mà sau khi trở về liền ngọt ngọt ngào ngào xác định xong quan hệ rồi, vẫn dính vào với nhau không rời ra giây nào cả, khi bữa tiệc chấm dứt còn lưu luyến không rời mà hôn tạm biệt thật sâu nữa chứ.

Lưỡi của mẹ Chu rất khéo léo, đem cả quá trình miêu tả còn máu chó hơn cả phim thần tượng nữa, ba người đàn ông bên cạnh nghe mà mồ hôi lạnh đầy đầu, ngay cả vẻ mặt Chu Bác Nghị cũng có biểu cảm bất đắc dĩ, khóe miệng cha Chu run run, bất quá vẫn hùa theo vợ chứng mình những gì bà nói đều là sự thật, còn Chu Bác Hạo công lực chưa đủ thì chỉ có thể cố gắng cương mặt, không để mình cười ra tiếng. Nhưng mà bà cụ Chu dù sao cũng lớn tuổi rồi, liền thích nghe những thứ này, hơn nữa có ảnh chụp làm bằng chứng thì liền tin tưởng vững chắc với những gì mẹ Chu nói, bị dỗ ngọt đến cực kỳ vui vẻ, miệng cũng không khép lại được.

Chu Bác Nghị nghi ngờ kẻ chụp ảnh là chó săn do mẹ Chu tự mình tìm tới, bởi vì tình huống thực sự quả thật không có biểu hiện mập mờ giống như ảnh chụp như thế, nhưng mà những tấm ảnh này chọn lấy góc độ và thời cơ vô cùng xảo diệu, vậy mà thực sự chụp ra được hình ảnh yêu đương nồng nàn á. Bọn họ chỉ là đứng tương đối gần, nhưng hiệu quả chụp ra được lại như là đang kề tai chạm tóc thầm thì to nhỏ vậy, vả lại nội dung chắc chắn là rất buồn nôn, bởi vì theo góc độ kia nhìn lại thì vẻ mặt của Hàn Duyệt vừa thẹn thùng lại vừa ngọt ngào, mà Chu Bác Nghị căn bản không nhớ Hàn Duyệt từng lộ ra vẻ mặt này lúc nào nữa.

Trong tất cả ảnh chụp, hai người nhìn qua đều như là một đôi yêu nhau nồng thắm, thậm chí còn có vài tấm ảnh chụp lệch hướng khiến hai người nhìn qua như là đang hôn môi vậy. Những tấm ảnh này lại cộng thêm sự miêu tả sống động của mẹ Chu, khiến bà cụ Chu đã tin chắc cháu mình và cái cậu nhỏ họ Hàn này đã rơi sâu vào bể tình rồi, vẻ mặt phá lệ ôn hòa mà khen ngợi cha Chu với mẹ Chu vài câu, nói bọn họ tổ chức yến hội rất tốt. Phải biết rằng, từ sau khi Chu Bác Nghị thay thế anh trai vào tù thì bà cụ Chu đã hiếm khi nói năng nhỏ nhẹ với bọn họ nữa rồi.

Bà cụ Chu tràn đầy hứng khởi mà tiếp tục lật xem tư liệu về Hàn Duyệt mà Chu Bác Hạo vừa mới thu thập được, mẹ Chu nhìn thấy mẹ chồng đang cực kỳ hào hứng, hơi ngập ngừng nhưng vẫn nói ra: “Mẹ, đứa bé Tiểu Duyệt này chỗ nào cũng tốt cả, chỉ là có một điểm, xuất thân của nó có thể không được tốt cho lắm”.

“Vấn đề gì thế?” Bà cụ Chu ngẩng đầu lên nhìn bà.

Mẹ Chu đem chuyện của mẹ đẻ Hàn Duyệt giải thích một lần, bà cụ Chu hơi có chút đăm chiêu mà nhìn bà một cái, nói: “Mẹ nhớ hình như mẹ có nghe qua chuyện này rồi. Chính là đứa bé này đấy à”.

“Công việc của mẹ đẻ thằng bé, lại nói tiếp, vẫn là không vẻ vang gì cho lắm”. Giọng mẹ Chu chậm lại, nói, “Con lo là tương lai sẽ có người lợi dụng điểm này đả kích nó, tiến tới xúc phạm Bác Nghị”.

“Con nói cũng có lý” bà cụ Chu gật đầu nhè nhẹ, nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn Chu Bác Nghị hỏi, “Tiểu Nghị à, cháu thấy sao hả? Cháu có ngại hay không? Có lo lắng tương lai sẽ có người nói bóng gió về các cháu hay không?”

“Chuyện của Tiểu Duyệt cháu đều biết cả rồi” Chu Bác Nghị nói, giọng không lớn nhưng lại cực kỳ kiên định, “Cháu cho rằng cháu cũng không để ý, vẫn muốn ở bên cạnh em ấy một thời gian thử xem. Vả lại, khi xưa ba cưới mẹ cũng có rất nhiều người nói xấu sau lưng đó thôi, nhưng bây giờ không phải cũng sống rất hạnh phúc đó ư?”.

Mẹ Chu cũng không phải tiểu thư khuê các gì, ngay khi vừa mới bắt đầu chỉ là một ‘người mới’ đi ra từ thị trấn vừa bước vào giới giải trí mà thôi, khổ sở đấu tranh nhưng không còn cách nào khác, định dựa vào tiềm quy tắc để ngoi lên. Bất quá may mắn chính là lần đầu tiên bà bị tiềm quy tắc, đi bồi rượu cho người đầu tư thì liền gặp ngay cha Chu vừa mới hơn 20 tuổi, hai người nói chuyện với nhau rất vui ở trên bàn rượu. Cha Chu cực kỳ có hứng thú với cô gái trong đầu có chút suy nghĩ và bề ngoài cũng rất đẹp này, nên liền bao dưỡng bà.

Tuy mẹ Chu là dựa vào tiềm quy tắc mà ngoi lên, nhưng lại không phải là cái loại phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông, định lợi dụng vẻ ngoài trẻ tuổi xinh đẹp để leo lên từng bước. Trên mặt diễn xuất bà có thể là người mới, nhưng cũng không quên cố gắng mài dũa diễn xuất của mình. Bà nắm chắc từng cơ hội mà cha Chu đưa cho bà, đồng thời cũng không quên tự mình đi sáng tạo cơ hội. Cho nên chỉ vài năm ngắn ngủi, bà đã nhờ vào thực lực và cơ hội mà trở thành siêu sao quốc tế, cũng trở thành người đại diện cho phần lớn sản phẩm dưới tay Chu thị. Cùng lúc đó, mối quan hệ giữa bà và cha Chu cũng từ bao dưỡng biến thành yêu đương chính thức.

Mẹ Chu vào năm 28 tuổi lấy được giải thưởng Kim Kê cho nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải điện ảnh cấp bậc cao nhất cả nước, sau khi hái được vòng nguyệt quế của ảnh hậu liền cùng cha Chu đã làm bạn mười năm bước vào giáo đường của hôn nhân. Mẹ Chu sau khi kết hôn thì từ phía trước màn chuyển qua phía sau màn, kết hợp với cha Chu mở một công ty giải trí – Giải trí Tinh Hạo. Hai người tự đảm nhiệm một nửa, cha Chu đảm nhiệm Chủ tịch, mẹ Chu thì đảm nhiệm chức Tổng giám đốc nghệ thuật. Mẹ Chu dựa vào mạng lưới quan hệ và ánh mắt sắc bén của mình mà khai thác được rất nhiều người mới rất có tiềm lực, năm đó đã cho ra mắt một nhóm nhạc thần tượng, nổi tiếng mấy tháng liền khắp đại giang nam bắc, lại làm một bộ phim thần tượng dựa theo hình tượng cho bọn họ, giật được giải thưởng người mới xuất sắc nhất vào năm đó. Sau đó công ty liền càng làm càng lớn, đến bây giờ đã trở thành công ty giải trí quyền lực nhất và lớn nhất cả nước, mẹ Chu cũng trở thành nhân vật cấp lão làng của giới giải trí, mặc kệ nghệ sĩ nổi tiếng hay cứng đầu hơn đi nữa, thấy bà đều phải kêu lên một tiếng ‘Bà Chu’.

Đương nhiên đây đều là nói sau. Nhưng ngay khi mẹ Chu với cha Chu vừa mới kết hôn, hình thức lại khá là gian khổ, bởi vì cuộc hôn nhân này của bọn họ không được phần lớn người chúc phúc cho lắm. Dù cho mẹ Chu lúc đó là nữ thần trong lòng của nhân dân cả nước đi nữa, nhưng mà đối với người của xã hội thượng lưu mà nói bất quá là một ‘con hát’ có bảng giá cao một chút mà thôi, không bước vào nơi thanh lịch được. Tất cả đều cho rằng cha Chu bị vẻ đẹp làm mờ mắt, còn mẹ Chu tuy rằng dán lên cái danh hào là bà Chu, nhưng cũng không nhận được sự tôn trọng của người khác.

Nhưng mà đã qua 30 năm, đến bây giờ, không ai dám nói gì mẹ Chu nữa cả. Mẹ Chu làm vợ hiền của cha Chu, không chỉ thể hiện ở trên việc sinh con đẻ cái giúp chồng dạy con, mà mỗi lần Chu thị mở rộng ra thì sau lưng đều có bóng hình của mẹ Chu. Không chỉ có như thế, cuộc hôn nhân của hai người cũng cực kỳ hạnh phúc, không có phản bội hay lừa dối, không có bằng mặt không bằng lòng, không có đồng sàng dị mộng. Nếu nói quan hệ vợ chồng thuận hòa có thể gọi là mẫu mực của xã hội thượng lưu, vậy thì cuộc hôn nhân của cha Chu và mẹ Chu liền có thể gọi là thần thoại rồi.

Cho nên đến giờ này, tất cả đàn ông đều hâm mộ cha Chu cưới được một người phụ nữ giỏi giang vừa tinh mắt vừa có năng lực giúp đỡ cho mình, còn tất cả phụ nữ đều ghen tị mẹ Chu có được một cuộc hôn nhân hoàn mỹ. Không còn ai châm biếm cha Chu bị vẻ đẹp làm mờ mắt nữa, bởi vì sự thực đã chứng minh rằng ông phát hiện ra báu vật, cũng không còn ai bất mãn việc mẹ Chu ‘chim sẻ biến thành phượng hoàng’ nữa, bởi vì thực lực đã chứng minh được bà vốn chính là phượng hoàng.

“Bác Nghị, tình huống của mẹ và cậu năm nhà họ Hàn không giống nhau” Chu Bác Hạo nói, “Tuy bà ngoại và ông ngoại là người bình thường, nhưng cũng là gia đình trong sạch. Vả lại cho dù người xung quanh chúng ta coi thường nghệ sĩ đi nữa, thì đó dù sao cũng là công việc đàng hoàng, có rất nhiều người yêu thích và hâm mộ. Nói thật, mặc kệ thành tích tương lai của cậu năm nhà họ Hàn có lớn như thế nào thì nghề nghiệp của mẹ vĩnh viễn là vết sẹo của cậu ta, huống hồ anh thấy cậu ấy ngoan ngoãn lại biết nghe lời, cũng không giống như là người có thể làm việc lớn gì, em để cậu ấy dùng cái gì đi chặn miệng người ta lại chứ?”

[Tiểu Duyệt bởi vì nguyên nhân của mẹ đẻ mà thanh danh không tốt, em từng ngồi tù thanh danh cũng chả tốt được chỗ nào cơ mà, vừa vặn có thể hợp thành một đôi đấy]. Trong lòng Chu Bác Nghị nghĩ thế, bất quá mấy lời này anh cũng không có nói ra, sợ người nhà nghe thấy lại buồn và đau lòng, phá tan bầu không khí ấm áp hòa thuận lúc này.

Bà cụ Chu trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cầm tay Chu Bác Nghị nói: “A Nghị à, cháu rất thích cậu bé nhà họ Hàn ư? Không cần lừa bà nội, nếu cuối cùng cháu không vui vẻ thì bà nội ở bên dưới sẽ càng buồn hơn nữa đó”.

“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy ạ!” Cha Chu cắt ngang lời của bà cụ, “Đừng nói mấy lời không may như vậy!”.

Chu Bác Nghị nghĩ nghĩ, nở ra một nụ cười, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt của bà cụ Chu, nói: “Cháu là thực sự thích Hàn Duyệt ạ, Thực ra..” anh ngập ngừng một lát mới nói tiếp, “Thực ra cháu với Hàn Duyệt đã quen biết nhau một thời gian rồi”.

Những lời này lập tức dẫn đến ánh nhìn chăm chú của tất cả người trong nhà, bà cụ Chu quả thực vừa mừng vừa sợ, lập tức không nhẹ không nặng mà gõ lên đầu anh một cái, nói: “Yêu đương cũng không nói cho bà nội, nên đánh!”

Chu Bác Nghị để bà nội tùy ý gõ đầu mình, nói rõ ra: “Không phải như những gì bà nội nghĩ đâu. Bọn cháu quen nhau ở trên mạng vào khoảng đầu tháng bảy ấy, bọn cháu chỉ nói chuyện trên QQ mà thôi, trước ngày hôm nay bọn cháu cũng không có biết thân phận thực sự của đối phương nữa”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.