Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 54: Yêu đương




Editor: Fuurin

*Ed: nhìn tựa đề các bạn đã đoán ra chuyện gì chưa nè :)))

Phương Tử Văn vừa vào cửa liền mẫn cảm nhận ra ngay trong nhà có người, hơn nữa không chỉ có một.

Sở Sở nhìn thấy ánh mắt hỏi han từ Phương Tử Văn, bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Là mấy thầy cô trong trường tôi, bọn họ đến tìm tôi để thương lượng làm thế nào để bình ổn chuyện trên mạng, hi vọng tôi sẽ buông tha cho những kẻ kia."

Phương Tử Văn nghe vậy, sắc mặt lập tức tối sầm, ánh mắt trở nên tức giận, trở nên lạnh băng xa lạ tựa như biến thành một con người khác. Nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh có vẻ hơi giật mình, thì khí thế sắc bén lập tức rút đi, nhanh đến nỗi cô còn tưởng mình hoa mắt, anh giơ tay vuốt ve tóc cô, mỉm cười nói: “Không sao cả, việc này cứ giao cho tôi xử lý."

Lực chú ý của Sở Sở lúc này đều đã đặt toàn bộ lên động tác vừa rồi của Phương Tử Văn, cô chỉ cảm thấy nội tâm mình đang điên cuồng gào thét, xong rồi xong rồi, mày xong đời rồi, chết chắc luôn! Về phần xong đời cái gì, chết chắc cái gì thì cô hoàn toàn không có cách nào khác nghĩ tiếp.

Phương Tử Văn nhướng mày nhìn bộ dạng giật mình của Sở Sở,  liền dứt khoát kéo tay cô, đan bàn tay mình vào tay cô rồi kéo cô đi về phía phòng khách.

Sở Sở vừa mới hoàn hồn từ hành động vuốt tóc, lại tiếp tục bị động tác tiếp theo của Phương Tử Văn làm cho mơ hồ lần nữa, chỉ có thể ngốc mặt tùy ý cho Phương Tử Văn dắt tay vào trong.

Những người trong phòng khách đã sớm mất kiên nhẫn, đăc biệt là vị giáo sư nữ kia, mới vừa nãy còn bị Trần Hiểu Đông ngăn cản, bởi vậy nên cơn tức cũng đang dồn nén rất nhiều.

Khi nghe thấy tiếng bước chân Phương Tử Văn nắm tay Sở Sở đi vào, tất cả đều theo phản xạ đứng dậy, nghiêm mặt nhìn về cánh cửa ra vào duy nhất trong phòng.

Sau khi đã vào tới nơi, cuối cùng Sở Sở mới phục hồi tinh thần lại, thấy bàn tay mình đang được Phương Tử Văn nắm lấy thì hơi mất tự nhiên mà giật giật, muốn rút ra, không ngờ càng rút lại càng bị nắm chặt hơn, mặt cô lập tức nóng bỏng. Len lén nhìn Phương Tử Văn, thì thấy anh lúc này đang dùng vẻ mặt không biểu cảm nhìn phía trước.

Nương theo ánh mắt anh, cô thấy tất cả tầm mắt của mọi người trong phòng đều đang chăm chú đặt lên hai người bọn cô, đúng rồi, suýt chút nữa có đã quên là còn một nhóm người mặt dày đang chờ cô giải quyết, thế là lực chú ý của Sở Sở lập tức di chuyển từ bàn tay hai người lên những người còn lại.

Lúc nhìn thấy Phương Tử Văn, miệng Trần Hiểu Đông há to đến mức nhét một quả trứng gà cũng lọt. Đối với một kẻ dựa vào nịnh nọt để thăng tiến mà nói, thì nhớ kĩ người mà bản thân không thể đắc tội và gặp qua là không thể quên chính là hai kĩ năng phòng thân quan trọng nhất của ông ta. Đây cũng chính là nguyên nhân ông ta nhiều năm như vậy mà vẫn vượt qua được một cách thuận buồm xuôi gió. Người đàn ông trước mắt đây quả thực chính là một người mà ông ta không tài nào đắc tội nổi! Cậu ba nhà họ Phương tiếng tăm lừng lẫy, trên có cha ông nắm quyên, hai người anh trai một văn một võ cũng vô cùng nổi bật, bản thân mình cũng không hề tuột lại, là tổng tài của cả một tập đoàn, haizz, người này sao mà số mạng lại có thể tốt đến vậy cơ chứ? Ông ta hiện giờ đã có thể đoán được kết quả hôm nay sẽ chỉ có hai từ thất bại mà thôi.

Trần Hiểu Đông chẳng phải người duy nhất vừa nhìn đã nhận ra ngay thân phận của Phương Tử Văn, những người còn lại cũng khiếp sợ không kém. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người chỉ có hai mặt nhau.

Sở Sở đi theo Phương Tử Văn đến bên ghế sô pha ngồi xuống, trong suốt quá trình này, tay Phương Tử Văn vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô.

Lúc này, tất cả đều đã thấy rõ, ánh mắt bọn họ hoặc vô ý hoặc cố tình đảo qua bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhưng chẳng có ai dẫn đầu đánh vỡ yên tĩnh.

Sau khi ngồi xuống, Phương Tử Văn không hề mở miệng, hơn nữa anh cũng không có ý định sẽ mở miệng, chỉ mang theo khí thế của kẻ bề trên, lạnh lùng nhìn tất cả.

Sở Sở nhìn mọi người đang trong trạng thái im lặng, thầm nghĩ xem nên giới thiệu Phương Tử Văn như thế nào để đánh vỡ trạng thái bế tắc này.

Đúng lúc đó, Trần Hiểu Đông dẫn đầu bắt chuyện, ông ta gượng cười nói với Phương Tử Văn: "Phương tiên sinh, nghe danh anh đã lâu, mong anh chiếu cố nhiều hơn!" Nói xong thì đứng lên, vươn tay phải ra.

Phương Tử Văn lạnh nhạt nhìn ông ta một cái, "Tiếp tục đề tài vừa rồi đi."

Gì? Não Trần Hiểu Đông hoàn toàn load không kịp , nhưng khi nhìn thấy Phương Tử Văn không có vẻ gì là sẽ đứng lên cùng mình bắt tay, thì khuôn mặt lập tức đỏ lên, hậm hực thu tay về, nói: “Chuyện này, Phương tiên sinh, anh đây là muốn... ?"

Phương Tử Văn không thèm nâng mắt lên, chỉ nói tiếp: “Mục đích mà mấy người đến đây.”

Trong phút chốc Trần Hiểu Đông chẳng thề nắm rõ thái độ của Phương Tử Văn về chuyện này ra sao, trong lúc đang cân nhắc làm thế nào trả lời, thì nữ giáo sư cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn nổi, gằn giọng nói: “Phương tiên sinh, chúng tôi tới đây là để bàn một chút chuyện quan trọng với em Tư Đồ, phiền anh tránh mặt một lúc.”

"Vừa nãy, cô Tư Đồ Sở Sở đây đã ủy quyền cho tôi, chuyện này hiện giờ do tôi toàn quyền xử lý.” Phương Tử Văn chậm rãi nói từng tiếng, giọng nói lạnh lùng mang theo khí thế sắc bén, sau khi dứt lời anh còn bổ sung thêm một câu: “Tôi hi vọng chuyện này có thể được Trần hiệu phó trình bày một chút.” Ý trong lời nói chính là cô còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi, mời né sang chỗ khác.

Nữ giáo sư tức giận đỏ cả mặt, bình thường ở trong trường, căn bản không có một ai có khả năng bất kính với cô ta, hơn nữa bởi vì có cả nhan sắc, cho nên người xung quanh không ai không nâng niu sủng ai cô ta cả.

"Cái này…cái này, trường học, hi vọng em Tư Đồ có thể suy nghĩ kĩ càng những gì chúng tôi vừa nói, có bất cứ yêu cầu gì cứ việc đề xuất." Trần Hiểu Đông vừa nói vừa rút khăn tay liều mạng lau mồ hôi lạnh trên trán, Phương Tư Văn luôn dùng khuôn mặt không biểu cảm dõi theo ông ta, toàn thân lạnh lẽo phóng thích gần như muốn làm ông ta đông cứng, khiến ông ta có ảo giác giây tiếp theo bản thân sẽ tông cửa mà chạy trốn mất.

"À,…vậy vài điều mà mọi người mới nói là gì?" Phương Tử Văn nhíu mày hỏi.

"Cái…cái…cái này thì..." Trần Hiểu Đông ấp úng không dám đem sự việc trước đó nói ra, ông ta có ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra Phương Tử Văn hiện tại đang đứng về phía Sở Sở, tuy ông ta luôn vô dụng trong việc lớn, nhưng chỉ cần sự tình liên lụy đến chiếc ghế hiện tại ông ta đang ngồi thì ông ta lại tương đối nhạy bén. Chỉ cần là chuyện có thể chọc phiền toái ông ta nhất định sẽ không dây vào. Xem ra, nếu như trước mắt ông ta cứ kiên trì nói những gì như trước, vậy chắc chắn sẽ đắc tội Phương Tử Văn. Trần Hiểu Đông cân nhắc, cảm thấy vì người kia mà đắc tội Phương Tử Văn thì thật là không đáng chút nào.

Phương Tử Văn nhìn biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt Trần Hiểu Đông, cũng không xen ngang vào, anh biết ông ta đã bắt đầu dao động.

Nửa ngày sau, Trần Hiểu Đông như là đã hạ cái gì quyết tâm, ông ta nói với Phương Tử Văn: " Phương tiên sinh, thực ra sự việc này hoàn toàn là một hiểu lầm, trường học chúng tôi nhất định sẽ căn cứ vào sự thật để giải quyết vấn đề này, cần trừng phạt nhất định sẽ dựa vào luật lệ theo chính sách, để trừng phạt một cách nghiêm khắc."

Lúc này, nữ giáo sư ngồi bên cạnh ông ta nghe vậy thì giật mình kinh hãi, bắt đầu đầu đứng ngồi không yên, vừa định mở miệng đã bị ông ta trừng mắt, đành phải hậm hực im lặng.

Phương Tử Văn vừa lòng. Sở Sở ngồi một bên thì cực kỳ kinh ngạc, được rồi, cô quả thật là muốn nhờ Phương Tử Văn giúp mình một tay, đuổi hết nhóm người này đi, nhưng không ngờ là mọi chuyện lại nhanh đến như vậy nha! Đây có phải là cảnh giới giết người không cần dao trong truyền thuyết không vậy? !

Cả một nhóm người lúc đến đột ngột khi đi vội vàng, Sở Sở cảm thấy bản thân đang được xem một vở kịch, ngay khi cô cho rằng sắp tới sẽ là đoạn cao trào, thì nó lại bỗng nhiên kết thúc, có điều có thể đuổi họ đi nhanh như vậy, cô quả thật cũng cảm thấy vui mừng.

Sau khi tiễn người đi, Sở Sở lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô lấy máy liên lạc trong túi ra nhanh chóng tắt phần ghi âm, sau đó trở lại phòng cảm kích nhìn Phương Tử Văn - lúc này vẫn đang ngồi bất động trên sô pha: “Tử Văn, cám ơn anh, nếu không nhờ anh thì chắc bây giờ tôi vẫn không biết làm sao để đối phó với họ nữa."

Nhưng Phương Tử Văn không dịu dàng hay mỉm cười đáp lại cô như trước nay, mà xụ khuôn mặt đẹp trai lại hỏi: “Vì sao khi chuyện xảy ra lại không đến tìm tôi đầu tiên chứ?"

Nụ cười trên mặt Sở Sở nhất thời đọng lại, cô hơi bất an nói: "Cái này... cái này...tôi sợ làm phiền đến anh, chuyện này của tôi cũng rất khó giải quyết..."

"Chẳng lẽ tôi trong mắt em là người không đáng tin đến vậy sao?" Phương Tử Văn ngắt lời cô, nghiêm túc hỏi.

Sở Sở nghẹn lời, ngay từ đầu khi chuyện vừa xảy ra, không phải là cô không nghĩ tới việc tìm đến anh nhờ giú đỡ, tương phản, cô thậm chí còn nhớ tới anh đầu tiên, ngay khi chỉ mới vừa biết chuyện, có điều nghĩ tới nghĩ lui, lại không dám hành động, điều này chính cô cũng không rõ vì sao.

Phương Tử Văn nhìn khuôn mặt đang lâm vào rối rắm của Sở Sở, lặng lẽ thở dài, đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô, hỏi: "Có chuyện gì mà em vẫn chưa nghĩ ra sao?"

Sở Sở cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay cô, suy nghĩ bất giác trở nên hỗn loạn, cô cảm thấy thế giới xung quanh lại bắt đầu thành bột nhão cả rồi, không tài nào suy nghĩ thêm được hết.

Phương Tử Văn lại thở dài, rút tay về, chuyển thành phủ lên hai vai cô, ép cô phải đối diện với ánh mắt anh, sau đó nói một cách chân thành: “Tôi hi vọng sau này nếu có chuyện gì, người đầu tiên mà em tìm đến là tôi, mà không phải là thông qua người khác mới có thể biết được tất cả như lúc này."

Sở Sở ngơ ngác nhìn vào đôi mắt thành khẩn ấy, nửa ngày sau cô mới nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng mà tôi có lập trường gì đâu, để mà đi tìm anh đầu tiên?"

Phương Tử Văn nghe vậy chỉ cảm thấy một trận vui sướng từ tận đáy lòng trào lên, khiến cho tay anh cũng hơi run run, anh có thể coi đây là dấu hiệu cho việc bé ngốc này cuối cùng cũng thông suốt rồi không! Hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, anh mở miệng hỏi, mang theo ý dẫn dắt: “Đồ ngốc, em là vì điều này nên mới không có đi tìm anh sao?” Sau khi thấy cô gật đầu, trong lòng càng thêm kích động, bàn tay nắm lấy vai cô bất giác cũng xiết chặt hơn, anh gằn từng tiếng: “Vậy nếu anh nói là anh thích em, anh muốn em trở thành bạn gái của anh, thì em có còn cảm thấy bản thân không có lập trường nữa không?"

Thích? ! Bạn gái? ! Sở Sở lập tức bị hai tin tức này làm cho tỉnh lại, nhưng giờ phút này ngoài hai từ trên ra chẳng còn gì khác, cô không nghe lầm đó chứ! Không phải như vậy chứ! Nếu là không có nghe nhầm vậy thì nên đồng ý hay là không đây? Sở Sở chỉ cảm thấy đầu óc mình bây giờ hình như bắt đầu không đủ dùng rồi.

Phương Tử Văn không bỏ qua bất kì thay đổi nào của cô, anh không hề cắt ngang hay đánh gãy suy nghĩ của cô, anh cũng hi vọng cô suy xét một cách thận trọng đã rồi mới đưa ra quyết định.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Sở Sở cũng mở miệng, "Ừm…cái này…em khogn6 nghe nhầm đấy chứ."

Phương Tử Văn nghe vậy quả thật có chút không đỡ nổi, anh rất muốn nhìn một chút xem rốt cuộc não của cô cấu tạo ra làm sao, mà luôn luôn có thể làm ra một vài hành động nằm ngoài dự kiến của người khác như vậy chứ? !

Thấy biểu cảm của Phương Tử Văn, Sở Sở chợt thấy hơi ngượng ngùng, được rồi, chính cô cũng cảm thấy hỏi câu này ra quả thực rất buồn cười.

"Khụ khụ", Sở Sở thanh thanh cổ họng, đỏ mặt nhìn sang hướng khác, tiếp tục nói: “Nếu anh không có vấn đề gì nữa, vậy về sau mong anh chiếu cố nhiều hơn, à không, bao dung nhiều hơn, á không phải…” Cô đang nói cái gì thế này, Sở Sở cảm thấy bản thân thật sự muốn khóc, đời trước cô chưa từng yêu đương, cái này rốt cuộc nên nói thế nào cho phải vậy nè huhu? !

"À thì..." Sở Sở còn định nói thêm gì nữa, thì đột nhiên cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, môi hình như có gì đó đang chạm vào, mềm mềm, cô hoang mang ngẩng mặt lên, chỉ thấy Phương Tử Văn đang cúi xuống, ánh mắt khép chặt, đôi môi mỏng cứ vậy mà dán lên môi cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt, ấm đến tận đáy lòng.

Sở Sở lập tức nhắm chặt mắt lại, tuyệt không dám mở ra, cứ thế, dường như đã qua rất lâu, rồi lại chỉ như mới chớp mắt. Cảm thấy môi đối phương rời khỏi, Sở Sở mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy gượng mặt của Phương Tử Văn vẫn còn gần sát, đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, lắp bắp: “Cái…cái đó…” Nhưng thật lâu sau một câu vẫn chưa thể thốt lên hoàn chỉnh, làm Sở Sở vội muốn khóc.

Phương Tử Văn nhìn Sở Sở, cuối cùng cũng cảm thấy thật mĩ mãn, giống như báu vật quý giá bị mất đã lâu nay rốt cuộc về lại với bản thân vậy.  đỏ bừng khuôn mặt còn có ngượng ngùng vẻ mặt, đốn thấy cảm thấy mỹ mãn, thật giống như mất đi rồi thật lâu bảo bối rốt cục về tới bản thân trên tay giống nhau. Thấy cô vừa thẹn vừa vội, anh nhất thời bật cười thành tiếng.

Cuối cùng, Sở Sở xấu hổ đến dậm chân, đẩy anh ra bỏ chạy vào phòng.

Phương Tử Văn rốt cục nhịn không nổi nữa, cười thật to.

*Ed: các bạn thích chương này chứ *cười lưu manh*

----- Hết chương 54 -----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.