Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 5: Tẩy tủy




Editor: Fuurin

Rảnh rỗi làm thêm chương đây :)))) * Bung lụa* 

"Khụ khụ, là thế này..." , bé gái hắng giọng, nói: "Em là A Hồng, đây là A Hắc, bọn em là một cặp song sinh, như chị thấy đó, bọn em chính là hai con cá chép trong ao, thật ra ngàn năm trước bọn em đã có thể hóa thành hình người, nhưng mà cũng từ đó về sau, dù có cố khổ công tu luyện thế nào đi nữa bọn em đều không thể tiến thêm bước nào nữa, sau này vì dốc lòng tu luyện đột phá bình cảnh, bọn em đã hợp sức tạo ra không gian này, ở trong không gian tiếp tục tu luyện, nhưng vẫn chẳng ra sao."

Vậy sao? Sở Sở thầm nghĩ, còn tưởng là hai đứa trẻ, thì ra là lão yêu tinh ngàn năm! Áp lực đã tăng trở lại rồi! %>_<%

"Này này, tôi đã nói rồi mà, đừng có mắng thầm bọn tôi nha, bọn tôi nghe thấy hết á!" A Hắc la lên với Sở Sở.

Mẹ ôi, cô có mắng hai đứa nó đâu, chỉ thuần túy là phản xạ có điều kiện khi nghe thấy hai chữ ngàn năm thôi, không được hả! TAT

A Hồng trừng mắt liếc A Hắc một cái, A Hắc lập tức im lặng. A Hồng tiếp tục nói: "Sau này bọn em nghĩ ra một cách có thể giúp chúng em tiếp tục tu luyện tăng được tu vi, đó là chúng em sẽ ở trong này, chờ người có duyên xuất hiện."

Người có duyên à? Ý là nói mình phải không ta?

"Đúng vậy, chính là chị, chị thử nhìn vào chỗ dưới xương quai xanh trước ngực xem, ở nơi đó có một cái bớt hình cá chép, tượng trưng cho việc chị đã được bọn em thừa nhận, và trở thành chủ nhân hiện tại của không gian."

Sở Sở vừa nghe, bàn tay theo phản xạ sờ vào chỗ mà A Hồng nói, a, không có cảm giác gì hết! Sở Sở cảm thấy có chút kỳ quái, chỗ da thịt đó sợ lên vẫn mềm mại mịn màng như trước, không có chỗ nào lõm vào hoặc lồi ra cả. Nhưng đến khi cô cẩn thận nhìn xuống, liền thấy trên da mình xuất hiện một cái bớt nhỏ hình hai con cá chép một đỏ một đen đang quấn lấy nhau.

Suy nghĩ của Sở Sở có chút hỗn loạn, cô ép bản thân mình lập tức phải bình tĩnh lại, sắp xếp suy nghĩ của bản thân cho tốt, A Hồng và A Hắc cũng không nói nữa, cùng với cô rơi vào im lặng.

Không gian không phải đột nhiên xuất hiện mà là do hai đứa trẻ này, chúng là hai con cá chép kia, chúng nói đang đợi người có duyên xuất hiện trợ giúp tiếp tục tu luyện. Chắc là như vậy phải không? Nói cách khác, điều kiện tiên quyết để cô có được không gian là giúp hai đứa nó làm việc! Nhưng bản thân hai nhóc này còn lợi hại hơn cô nhiều, cô có thể giúp gì được đây? Sở Sở có chút không hiểu, nhưng sự sợ hãi lúc đầu bây giờ đã mất tăm, vốn là sau khi có được không gian thì trong lòng cô luôn lo rằng đến một ngày nào đó nó sẽ biến mất, giờ đã rõ mọi chuyện, cuối cùng cô cũng yên tâm, còn về chuyện hỗ trợ, cô nhất định có thể giúp, dù sao bản thân cô có được không gian chính là một chuyện có lợi rất lớn, cô là người có ân tất báo mà.

Dường như đã cảm thấy Sở Sở đã suy nghĩ xong xuôi rồi, A Hồng và A Hắc nhìn nhau cười, quả nhiên bọn nó không nhìn lầm người.

"Vậy các em muốn chị giúp thế nào đây?"

"Thật ra việc này cũng rất có lợi cho chị, chị có khung xương thanh mảnh, kiên cường dẻo dai, là mầm non tốt để tu luyện tinh thần lực, cái bọn em cần chính là chị phải tu luyện tinh thần lực." A Hắc sửa lại biểu cảm hung dữ hồi nãy, nghiêm trang nói.

Thật là một đứa trẻ đáng yêu! Khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn, tròn tròn, non nớt lại cứ cố tình bày ra bộ dạng người lớn, mắt Sở Sở biến thành hình trái tim luôn rồi!

Mặt A Hắc bắt đầu đỏ lên, "Rốt cuộc chị có đồng ý hay không?"

"Hơn nữa tu tuyện tinh thần lực đối với bản thân chị chính là một chuyện tốt." A Hồng tiếp lời A Hắc, "Cơ thể bây giờ của chị rất yếu, nhưng tinh thần lực thì lại rất mạnh mẽ, bây giờ linh hồn và cơ thẩn tạm thời phù hợp với nhau, nhưng về lâu về dài, thân thể này vẫn sẽ không chịu đựng nổi, đến lúc đó kết quả sẽ là nổ tan xác mà chết, bọn em sẽ không thể may mắn tìm cho chị một thân thể thích hợp khác nữa đâu."

"Thì ra chị được các em mang tới nơi này!" Sở Sở kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, bọn em đã tìm rất lâu, mới tìm được một người có linh hồn tương hợp với nội đan của mình, nhưng chị lại tử vong ngoài ý muốn ở thế giới kia, vốn bọn em cũng định buông xuôi rồi, nhưng may thay, bọn em vừa đúng lúc tìm được một cơ thể tạm thời phù hợp với linh hồn chị, nên mới mang chị đến đây đó." A Hồng giải thích.

Sở Sở nghe xong trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, tuy cô ở thế giới kia cũng là một đứa trẻ mồ côi, nhưng nơi đó lại là nơi mà cô được sinh ra, hơn nữa cô còn có mấy người bạn rất tốt nữa, cô vẫn vô cùng lưu luyến nơi đó, có điều bây giờ khogn6 thể quay về được nữa, cô sẽ vẫn tìm cách sống ở đây cho tốt. Khoan đãn, cô vừa nghe được gì cơ, nổ tan xác mà chết á?! Mặt Sở Sở trắng hết cả ra.

"Chị đừng hoảng, có bọn em đây, chị tuyệt đối không sao đâu." A Hắc nhìn thấy mặt Sở Sở trắng toát, nhanh miệng nói, "Bọn em sẽ giúp chị tẩy tủy trùng tu cơ thể, khiến cơ thể này nhanh chóng dung hợp với linh hồn của chị."

Sở Sở vừa nghe sắc mặt hơi tốt lên chút, cô vội hỏi: " Chỉ cần tẩy tủy trùng tu là được à? Còn chị muốn tu luyện tinh thần lực thì phải làm thế nào, rồi làm sao để giúp được các em?" Dù nội tâm còn có chút bất an, nhưng Sở Sở vẫn không quên lời bản thân từng hứa hẹn.

"Tẩy tủy trùng tu không chỉ đơn giản như là nói suông vậy đâu, một người phải ba lần thay da đổi thịt mới đạt tới hiệu quả tốt nhất, mà tinh thần lực của chị vẫn chưa đủ để chịu được sự đau đớn trong đó. Cho nên việc cấp bách bây giờ chính là chị phải luyện tinh thần lực cho tốt, còn về phần giúp đỡ tụi em à? Chị tu luyện tinh thần lực chính là đã giúp tụi em rồi, ngàn năm trước tu vi của bọn em cứ dậm chân tại chỗ, mà bây giờ điều bọn em làm là mượn lực đẩy lực, chúng ta sẽ lập một cái khế ước cộng sinh, lợi dụng vận mệnh cộng sinh tạm thời của cả ba chúng ta, lợi dụng tinh thần lực mà chị tu luyện được để thúc đẩy tu vi của bọn em, đợi đến khi chúng em đột phá, khế ước sẽ tự động được giải trừ, đến lúc đó, không gian sẽ coi như là thù lao chúng em trả cho chị ."

Tức là vừa có thể cứu bản thân vừa có thể hỗ trợ, Sở Sở đương nhiên không nói từ "không" rồi, hơn nữa trong lòng cô đối với cái khế ước cộng sinh và không gian làm thù lao rất vừa ý. Người sống cả đời, là đã đủ lắm rồi, cô cũng không ham gì với việc bất tử.

A Hồng và A Hắc rất vừa lòng, có lẽ nếu đổi lại là người khác thì đã đòi một cuộc sống bất tử rồi, không hổ là linh hồn thuần khiết mà bọn nó lựa chọn.

"Bây giơ bọn em sẽ truyền cho chị phương pháp rèn luyện tinh thần lực, xét thấy tình trạng bây giờ của cơ thể chị, chúng ta vẫn nên tu luyện sớm chút cho thỏa đáng." A Hắc ho một tiếng, làm bộ nghiêm trang nói: "Mau gọi em là A Hắc sư phụ." Nó muốn có một đồ đệ gọi mình là sư phụ lâu lắm rồi đó! !

"Phụtttt! !" Sở Sở buột miệng, nhìn A Hắc đang cố mở to đôi mắt đen bóng, lông mi thật dài, cái miệng hồng thì chúm chím, thậm chí còn có thể nhìn thấy cái buộc tóc màu trà lúc lắc trên tóc cậu, cố gắng nín cười, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng. A Hồng đứng ở bên cạnh cũng lấy tay che miệng nở nụ cười.

"Có gì buồn cười đâu mà cười!" A Hắc tức giận vung vẩy hai cái tay nhỏ mập mạp.

"Được rồi được rồi, chị không cười nữa." Sở Sở nén cười sờ sờ tóc cậu, thật là mềm mượt!

"Xấu hổ quá! Chị đừng để ý cậu ta nữa, để em dạy chị." A Hồng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nói. Từ khi hai chị em họ sinh ra đã làm bạn tới tận bây giờ, từ năm này qua tháng nọ, chính là người hiểu rõ đối phương nhất, mấy ngàn năm qua cũng là vừa tu luyện vừa chơi đùa với nhau mà vượt qua.

"Hừ!" A Hắc nổi giận, quay lưng lại không thèm nói chuyện nữa, nhưng cẩn thận nhìn, sẽ thấy hai lỗ ta của cậu đang dựng hẳn lên nghe ngóng =))).

"Được rồi, đừng giận nữa mà, lần sau chị làm đồ ăn ngon cho em ăn nhé."

"Thật ạ." Hai giọng nói giòn giã đồng thời vang lên, A Hắc và A Hồng đều đỏ mặt, đối với con nít, đồ ăn ngon vĩnh viễn có sức hút vô cùng to lớn, cho dù hai đứa không phải là người phàm và cũng chẳng cần phải ăn cơm.

"Thật hơn cả vàng!" Sở Sở cười nói, thật là hai đứa trẻ đáng yêu!

"Bây giờ chúng ta bắt đầu tập luyện tinh thần lực đi. Bước đầu tiên là tẩy tủy, trước tiên chị hãy múc một chút nước trong ao uống đi." A Hắc chỉ huy.

Sở Sở lập tức thu lại trạng thái đùa giỡn, ngồi xuống cạnh đầm nước, vốc nước lên xuống.

"Uống ba vốc nước, chính là bước tẩy tủy đầu tiên, sẽ đào thải tạp chất trong xương cốt, có khả năng sẽ đau chút, nhưng bất luận thế nào đều kém lúc trùng tu cơ thể, nếu ngay cả bước này cũng không qua được thì sau này không thể tiếp tục làm gì hết. Sau khi xong bước tẩy tủy sẽ tới bước lập khế ước cộng sinh." A Hắc tiếp tục nói.

Sở Sở gật gật đầu, tiếp uống thêm hai vốc nước nữa. Rất nhanh sau đó, một trận đau đớn ập tới, trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Sở Sở có chút chịu không nổi liền ngã trên mặt đất, thật đau! Đau đến nỗi trong đầu trống rỗng, cơ thể cứ co rồi duỗi, mỗi đốt xương trên người đều như muốn rời ra, Sở Sở cắn răng chịu đựng không kêu ra tiếng. Chỉ mới một lúc thôi, mà quần áo trên người cô đã ướt sũng mồ hôi.

A Hắc và A Hồng nhìn Sở Sở đang khổ sở dãy dụa, không hề tiến lên, chỉ dùng ánh mắt lo lắng để nhìn cô, người khác không thể giúp được gì hết, chỉ có thể trông cây vào bản thân cô mà thôi.

Mặt khác.

Tâm trạng dì Trương lúc này chỉ có thể hình dung bằng hai chữ "Phẫn nộ".

"Triệu phu nhân, lúc trước bà nói đâu phải như thế này! Bà nói bà sẽ thư thả cho chút thời gian mà!" Dì Trương phẫn nộ đến mức giọng run run. Lúc trước Sở Sở tìm bà nhờ giúp vay tiền, bà cũng không biết Sở Sở mượn nhiều tiền như vậy làm gì, nhưng bà tin tưởng con người Sở Sở, cho nên mới đảm bảo với Triệu phu nhân và vay bà ta hai mươn vạn đồng liên bang, khi đó Triệu phu nhân còn nói không cần gấp cho bọn họ thư thả thời gian, đây chẳng phải là đào sẵn cái hố chờ họ nhảy xuống à? !

"Lúc trước? ! Lúc trước tôi nói cái gì, sao tối không nhớ gì hết vậy. Tôi chỉ nhớ lúc vay tiền các ngươi nói thật là ngọt miệng, thiếu nợ phải trả là chuyện đương nhiên! Đạo lý này ai cũng biết." Triệu phu nhân khinh miệt nhìn dì Trương, nói.

Dì Trương tức đỏ cả mặt, vừa thở hổn hển vừa tức giận nhìn bà ta mà không nói nên lời. Đúng vậy! Thiếu nợ thì phải trả! Nghèo vĩnh viễn không đấu nổi với giàu, nhưng đem Sở Sở cho một lão già gần 100 tuổi làm vợ bé, cái này không phải đem con bé đẩy vào hố lửa thì là gì? !

"Tôi nói này bà chị, thật ra bà chỉ cần làm theo lời tôi nói, cái này cũng đâu dính dáng đến bà đâu, dù sao người vay đâu phải bà, huống hồ bà không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Nhiên Nhiên chút chứ."

Dì Trương nghe càng thêm phẫn nộ, "Rất xin lỗi, tôi không làm nổi." Nhiên Nhiên là bảo bối của bà, là điểm yếu của bà, nhưng bà cũng không thể làm chuyện có lỗi với Sở Sở được! Không thể làm chuyện trái với lương tâm được.

"Nói tới nói lui vẫn trơ trơ ra. Bà đừng tưởng tôi cho bà mặt mũi rồi bà được nước làm tới. Nếu không bà không yên đâu." Triệu phu nhân tàn khốc nói.

Lý phu nhân một bên hòa giải, nói: "Theo tôi, bà nên nói trước với Sở nha đầu xem, tuy con bé làm lẽ, nhưng tôi sẽ không bạc đãi nó, ngoại trừ danh phận trên pháp luật, chúng tôi sẽ không để con bé phải thiếu thốn gì. Hơn nữa chờ khi sinh đứa nhỏ rồi, tôi lập tức sẽ cho con bé năm trăm vạn, bà nghĩ lại xem, năm trăm vạn đó, biết bao nhiêu người làm cả đời cũng không kiếm được chừng đó tiền, bà cũng đừng có nói chữ "không", nói không chừng Sở nhà đầu người ta hận không thể đồng ý sớm hơn nữa đó. Bà cũng đừng đem lòng dạ hẹp hòi của mình ra ngăn cản con đường hạnh phúc của người ta nha, nếu bà mà trẻ ra 30 tuổi, nói không chừng cái cơ hội này sẽ rơi trúng bà đó, haha."

Dì Trương đỏ mặt lên, thật sự là khinh người quá đáng. ""Tôi nói không được lại không được." Bà nói một cách quyết đoán. Bà là người nhìn Sở Sở lớn lên, con bé là dạng người gì bà sao mà không rõ chứ.

"Bộp bộp" Triệu phu nhân vỗ tay, nói "Được lắm, rất có khí phách." "Đã như vậy, tôi cho bà thời gian năm ngày, trong vòng năm ngày các người phải gom đủ tiền trả cho tôi, nếu không, thì đừng trách chúng tôi không khách khí!"

"Các ngươi... Các ngươi đúng là khinh người quá đáng mà!" Năm ngày, hai mươi vạn, Sở Sở nào có nhiều tiền như vậy chứ, chính bản thân bà, cũng không có. Dì Trương khổ sở nói.

"Thế thì sao hả? Có bản lĩnh thì cứ kiện đi, liên bang là nơi nói chuyện bằng luật pháp đó, chuyên môn bảo vệ những công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật như bọn tôi đây này. Thứ như các người mà cũng dám tính đi đường đó, tôi khinh." Triệu phu nhân hoàn toàn trở mặt. Lý phu nhân cũng ở một bên cười nhạo.

Dì Trương nghe không nổi nữa, ngay cả chào tạm cũng không nói, cứ thế chạy ra ngoài.

"Tôi nói này, bà bức người ta như thế, có thể được không?" Sau khi dì Trương đi rồi. Lí phu nhân liền thay đổi sắc mặt, ngược lại có chút lo lắng hỏi Triệu phu nhân. Bây giờ bà ta đang vội vã chạy khắp nơi tìm cô gái trẻ thay bản thân sinh một đứa con, thật vất vả mới chọn được một người hợp nhãn.

"Yên tâm đi, tôi làm việc chưa từng mắc sai lầm, đừng nói là hai mươi vạn, hai vạn bọn chúng cũng lấy không ra đâu! Bà cứ chờ đó mà ôm con đi." Triệu phu nhân nói một cách chắc chắn.

Trong lúc này, Sở Sở đang hoàn toàn chìm trong sự thống khổ khi tẩy tủy, hoàn toàn không biết cô đã bị kẻ khác dòm ngó.

----- Hết chương 5 -----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.