Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 19: Canh cá trích ( 2 )




Editor: Fuurin

Dao động tinh thần lực trong không khí ngày càng mãnh liệt, Phương Tử Văn nhanh chóng thả tinh thần lực ra do thám bên ngoài. Rất nhanh sau đó, mọi nơi mà tinh thần lực đi qua đều xuất hiện một cách rõ ràng trong đầu anh, anh không phát hiện thấy trong nhà có chỗ nào bất thường cả. Nhưng ngay khi tinh thần lực lướt qua phòng khách, hướng tới nơi mà vừa nãy anh cảm nhận được luồng tinh thần lực hệ Mộc kia, thì dường như có một bức tường vô hình ngăn cách tinh thần lực của anh bên ngoài phòng bếp. Bức tường rất mềm, không có khiến tinh thần lực của anh bị bật lại quá đột ngột, nhưng cũng không có ý để anh tiến thêm một bước.

Phương Tử Văn trầm ngâm thu hồi tinh thần lực, những nghi vấn trong lòng lúc trước nay đã có đáp án, giờ phút này, người đang ở hướng đó, ngoài trừ cô nhóc kia ra thì còn ai vào đây nữa, cô bé ấy đang học ngành đầu bếp, nên có tinh thần lực hệ Mộc cũng là đương nhiên, nhưng vì sao tinh thần lực hệ Mộc của cô lại có thể giúp cho người có tinh thần lực hệ Mộc ở gần đó cùng tu luyện chứ? Nghĩ tới đây, Phương Tử Văn lại có chút nghi ngờ ý nghĩ hồi nãy của bản thân, cô bé kia còn vị thành niên đó?! Người có thể có được tin thần lực hệ Mộc trên đại lục Vô Sắc vốn không nhiều, mà cô, bây giờ chẳng những có tinh thần lực hệ Mộc, lại còn có được khả năng thần kỳ như vậy nữa. Thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu chuyện này bị người khác phát hiện sẽ tạo nên hậu quả như thế nào, dù sao thì cũng là hoài bích có tội (*).

(*Ed: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ.)

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Phương Tử Văn trở nên khó coi.

"Anh Phương, anh có ổn không, mau vào mau vào nào." Giọng nói hưng phấn của A Hắc vô cùng mạnh mẽ xuyên qua cửa phòng máy vọng ra ngoài.

Nghe thấy giọng nói non nớt của A Hắc, Phương Tử Văn cũng thu lại vẻ mặt khó coi của mình, không tiếp tục suy nghĩ nữa, trong lòng tự nhủ dù sao sau này có anh che chở cô rồi, nhất định sẽ không để cô phải chịu thiệt. Sau còn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ trong bếp bay ra, nghĩ đến cô bé đang ở trong đó nấu cơm cho anh ăn, Phương Tử Văn lại tươi cười, quay vào phòng máy tiếp tục chơi game với A Hắc.

Cá đã chiên sắp được, hai mặt vàng giòn tỏa mùi thơm đậm đà, Sở Sở vừa cẩn thận khống chế tinh thần lực vừa thêm một lượng rượu gia vị, gừng lát và nước lọc vào nồi.

Sau khi vặn lửa tới mức to nhất, Sở Sở tiếp tục thả ra một sợi tinh thần lực khác cẩn thận hớt hết bọt nổi lên trên mặt nước, để vào chén đã chuẩn bị sẵn. Chỉ mới một lát, trán cô đã chảy đầy mồ hôi, lúc trước khi làm bánh khoai lang và bánh đậu xanh cũng chưa từng phải dùng nhiều tinh thần lực như vậy.

Hớt bọt xong rồi, nước cũng bắt đầu sôi, Sở Sở thả một lượng lớn tinh thần lực ra đảo đều để cho rượu gia vị, gừng lát, nước và cả cá từ từ hòa quyện với nhau, từng chút một tách ra rồi lại dung hợp, trong không khí bắt đầu tỏa ra mùi thơm khác với mùi khi chiên cá lúc trước, nước canh dần biến thành màu trắng ngà.

Đun lửa lớn thêm hai mươi phút, Sở Sở lau mồ hôi trên trán, tiếp theo nhanh chóng vặn lửa về mức vừa, dùng tinh thần lực bao lấy con cá, khuấy cho nó xoay theo nước đang sôi trong nồi.

Đun lửa liu riu mười lăm phút nữa, toàn bộ phòng bếp đã chìm trong mùi hương thơm ngon, nhìn nước canh màu trắng sữa, Sở Sở hài lòng nở nụ cười, cô đem canh đã nấu xong đổ vào trong tô, cho vào hộp giữ ấm.

Nấu canh xong rồi, Sở Sở bắt đầu làm cơm chiên Dương Châu.

Ngô, đậu Hà Lan, cà rốt và hành lá đều lấy từ trong không gian ra. Đầu tiên Sở Sở tách ngô, bóc đậu Hà Lan ra sẵn. Tách ngô xong rồi, cô tiếp tục rửa sạch cà rốt và thịt xông khói rồi cắt chúng thành hạt lựu, thái nhỏ hành lá, rồi đập trứng gà vào đánh chung cho hòa quyện.

Lại nói, vẫn là nhờ ăn một dĩa cơm rang kia của Phương Tử Văn mà Sở Sở mới biết thế giới này vẫn còn có trứng gà, dù chúng đều là trứng gà nhân tạo cả.

Chuẩn bị tốt nguyên liệu xong, Sở Sở đổ dầu ăn vào nồi đun nóng, sau đó cho tỏi băm vào phi thơm, rồi cho các nguyên liệu đã sơ chế vào xào, vì những thứ này đều lấy từ trong không gian ra cho nên cô không cần phải dùng tinh thần lực để nấu. Sở Sở đảo thức ăn một cách dễ dàng, khụ, đây là lần đầu tiên cái chảo này được sử dụng từ khi mua về. Chờ cho mùi thơm bốc lên, Sở Sở lập tức chế trứng gà vào, đồng thời vặn to lửa lên, phóng tinh thần lực ra dẫn đường cho trứng gà bao trùm lên các nguyên liệu. Rất nhanh, Sở Sở đã ngửi thấy mùi trứng đã lâu chưa gặp, trứng gà cũng biến thành màu vàng óng ánh, Sở Sở nhanh chóng cho thêm cơm, thịt thú Tất Gia Lỗ băm đã chuẩn bị sẵn vào, khi cơm trong chảo bắt đầu nổ lách tách, thì món cơm chiên Dương Châu đã thành công rực rỡ.

Thu dọn phòng bếp cho sạch sẽ xong, Sở Sở nhìn đồng hồ, đã mười một giờ mười lăm phút, Sở Sở nhanh chóng mở hộp giữa ấm ra, lấy canh cá trích và cơm chiên Dương Châu ra.

"Ăn cơm thôi, A Hắc và A Hồng mau đi rửa tay đi nào." Sở Sở vừa bưng canh cá trích ra khỏi bếp vừa hô theo quán tính.

Sau khi kêu xong thì đột nhiên phát hiện Phương Tử Văn đang đứng cách đó không xa nhìn cô mỉm cười, thấy vậy, Sở Sở xấu hổ.

Phương Tử Văn tiến lên phía trước vài bước, vô cùng tự nhiên bưng lấy tô canh trong tay cô, nói: "Để tôi."

Sở Sở trơ mắt nhìn bát canh từ trong tay mình được chuyển tới tay Phương Tử Văn, chợt nhớ lại người trước mặt cô đang bị thương ở vai, cô nhanh chóng đi theo sau anh, nói: "Phương tiên sinh, anh vẫn nên để đó cho tôi đi, vai anh vẫn chưa khỏi đâu."

Bàn tay đang bưng canh của Phương Tử Văn nắm chặt một chút, anh đột nhiên cảm thấy xưng hô "Phương tiên sinh" nghe hơi chói tai, bước chân anh chậm lại, nói với cô: "Gọi tôi Tử Văn là được rồi."

A? Não Sở Sở thiếu chút nữa không tư duy kịp với anh, sau khi ý thức được anh nói gì, mặt cô bỗng đỏ chót, lắp bắp: "Cái này...cái này...không...không được tốt cho lắm thì phải!"

"Có gì không tốt ư??" Phương Tử Văn nghe vậy thì nhíu mày.

"Thì...thì...Phương tiên sinh anh là ân nhân của tôi mà, nếu tôi gọi thẳng tên anh như vậy thì không hay lắm." Sở Sở ấp úng nói.

"Tối hôm qua em đã cứu tôi, em muốn để tôi cũng gọi em là Tư Đồ tiểu thư sao? Hả?" Phương Tử Văn nói với giọng thoải mái.

"Không không không." Sở Sở nhanh chóng xua tay, chỉ đem anh về sơ cứu vết thương thôi mà, đâu tính là cô cứu anh đâu chứ!

"Tôi đã cứu em, tối hôm qua em cũng đã cứu tôi, giữa chúng ta vậy là huề. Chúng ta vậy coi như đã là bạn bè rồi, bạn bè xưng hô tên của nhau chẳng phải rất bình thường sao?" Phương Tử Văn tiếp tục nói.

"Vậy..." Sở Sở nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

"Chẳng lẽ em cảm thấy chúng ta không phải bạn bè?" Giọng nói của Phương Tử Văn trầm xuống.

Câu nói như một tia chớp xẹt qua tai Sở Sở, cô nhất thời nóng nảy, hấp tấp nói: "Đương nhiên là phải! Tất nhiên chúng ta là bạn rồi."

Phương Tử Văn hài lòng nở nụ cười: "Đã là bạn, thì canh này ai bưng cũng như nhau thôi mà, phải không?" Nói xong, bước đi nhanh hơn.

Như nhau như nhau, Sở Sở gật gật đầu.

Không! Không đúng! Chẳng phải lúc đầu đang nói về vết thương sao! Giờ phút này Sở Sở mới phát hiện chủ đề của đoạn đối thoại giữa hai người không hiểu sao đã lệch hướng xa quá xa.

Nhìn Phương Tử Văn đi ở phía trước, Sở Sở cũng không cố chấp việc ai bưng nữa, quay vào phòng bếp bưng cơm chiên Dương Châu ra.

A Hồng và A Hắc đã đồng loạt ngồi chờ sẵn trên sô pha.

Sở Sở đặt cơm chiên lên cái bàn giữa hai chiếc sô pha rồi quay vào phòng bếp lấy bát đũa.

Phương Tử Văn nhìn cơm chiên Dương Châu sắc hương vẹn toàn, và canh cá thơm ngào ngạt, trong lòng càng vui, khả năng nấu nướng của cô nhóc quá tốt.

Một bữa cơm khiến mọi người đều vô cùng thỏa mãn, đặc biệt là hôm nay Sở Sở còn làm với lượng thật đầy.

"Thưa thầy, đã tìm được người, tư liệu ở trong này ạ." Giản Ứng Thiên cung kính đưa một xấp giấy cho thầy của mình.

Tư La Đạt lật xem một lần rồi hỏi: "Chỉ có ngần này thôi sao?"

"Đúng vậy ạ." Giản Ứng Thiên nhanh chóng trả lời, anh cũng biết tin tức mà mình tìm được là quá ít, nhưng đây đã là tối đa những gì anh có thể tìm được rồi.

Tư La Đạt nhìn chằm chằm bức ảnh của cô gái trên tư liệu, cuộc sống, gia đình, thân phận đều đơn giản tới không thể đơn giản hơn, làm thế nào mà cô bé lại có được những thứ đó chứ?

"Em đi ra trước đi."

Giản Ứng Thiên gật đầu rồi đi ra ngoài, tuy trong lòng vẫn có chút không hiểu vì sao sau khi xem tư liệu thầy lại không nói thêm câu nào, nhưng dù sao đi nữa, anh cũng sẽ không chất vẫn bất cứ những gì mà thầy mình dặn dò.

Giản Ứng Thiên vừa đi, Tư La Đạt liền thở dài, đương nhiên ông biết Giản Ứng Thiên đang nghĩ gì, người học trò này của ông cái gì cũng tốt, nhưng lại có chút cổ hủ, làm việc quá chú ý quy tắc, thật sự ra, thì điều này không phải là không tốt, chỉ là việc nghiên cứu thực vật này thực sự rất cần óc tò mò và tinh thần tiếp thu cái mới, điểm này cũng chính là điểm còn thiếu ở Giản Ứng Thiên.

Bốn người ăn uống no say xong thì thỏa mãn ngồi trên sô pha.

A Hắc ợ một cái, nói: "Chị, buổi tối em muốn ăn nữa!" A Hồng cũng gật đầu phụ họa.

Hai nhóc tham ăn! Sở Sở mỉm cười sờ sờ đầu nhỏ của A Hắc, cảm giác món ăn mình làm ra có người muốn thưởng thức quá tuyệt vời! Nhìn sang Phương Tử Văn đang mỉm cười ở bên cạnh, Sở Sở lập tức nhớ tới chuyện người này phải đi.

"À... Phương..." Hai từ "tiên sinh" còn chưa nói ra miệng đã bị ánh mắt cười như không cười của Phương Tử Văn chặn lại, cô hơi ngượng ngùng thanh thanh cổ họng, nói: "À...Tử...Tử Văn, chừng nào thì anh về nhà?" Khi nói chuyện thì mặt liền trở nên đỏ lựng.

Phương Tử Văn nghe thấy tiếng "Tử Văn" kia, tâm trạng vô cùng sung sướng, nói: "Buổi chiều tôi không bận gì hết."

"À..." Sở Sở nhất thời nghẹn lời, cô cứ cảm thấy bản thân thường xuyên không theo kịp ý nghĩ của Phương Tử Văn ấy.

"Lừa em thôi, bây giờ anh phải đi ngay." Phương Tử Văn buồn cười nhìn Sở Sở vì không biết nói gì mà nghẹn đỏ mặt.

Sở Sở: ...

Sau khi tiễn Phương Tử Văn, Sở Sở vào phòng máy dùng quang não ghi lại những gì hôm nay mình nấu, lúc trước cô đã tạo một thư mục trên quang não dùng để ghi chú những món ăn mà mình đã làm, chờ tương lai khi mở được một nhà hàng cho bản thân rồi, sẽ có cái mà làm theo. Cô tràn đầy hi vọng đối với tương lai của bản thân.

Sau khi ghi chú xong, cô tiện thể vào xem cửa hàng online của mình, nhờ có Mỹ Thực Đế tuyên truyền, cửa hàng hiện tại cũng có chút danh tiếng, người nhắn tin muốn mua bánh khoai lang và bánh đậu xanh cũng càng ngày càng nhiều.

"Tinh..." Tiếng chuông báo vang lên, cùng lúc khung chat cũng bật ra.

"Xin lỗi, rất xin lỗi, hôm qua tôi có việc đột xuất nên logout, chưa kịp trả lời tin nhắn của bạn nữa." Người gửi —— Mỹ Thực Đế.

----- Hết chương 19 -----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.