Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 13: Đột phá (2) + Hữu nghị




Editor: Fuurin

*Ed: xin lỗi vì đã vắng mặt quá lâu. Dạo này tớ bận quá :(((( Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Đó là một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, vừa dịu dàng vừa ấm áp, giống như đứa trẻ khi nghe thấy tiếng gọi thân thương của mẹ, khi lại giống như gió xuân phất qua mặt, chỉ một chút thôi cả người đều thấy thoải mái.

Phương Tử Văn hét lên, ngạc nhiên khi phát hiện ra tinh thần lực hệ Mộc của mình bị mất kiểm soát chạy tán loạn trong cơ thể, giống như là chúng đang tìm kiếm gì đó vậy. Anh nhanh chóng điều khiển tinh thần lực chống cự, may mà tinh thần lực hệ Mộc của anh chỉ bị mất kiểm soát lúc đầu thôi, sau đó đã nhanh chóng tìm được phương hương nên đã dần êm đềm lại, di chuyển có quy luật bên trong cơ thể anh.

Phương Tử Văn thu hồi tinh thần lực, vô cùng chăm chú yên lặng cảm nhận sự di chuyển của tinh thần lực hệ Mộc trong cơ thể mình, nó không giống với sự trì trệ lúc trước, giống như hai mạch nhâm đốc của anh được đả thông rồi, và tiến vào một cảnh giới khác vậy.

Không biết đã qua bao lâu, tinh thần lực di chuyển trong người Phương Tử Văn cuối cùng cũng dừng lại, hóa thành sương trắng quanh quẩn trong không trung. Cho dù đang trong trạng thái vô cùng kinh ngạc, việc đầu tiên Phương Tử Văn làm chính là thử phóng xuất ra tinh thần lực hệ Mộc của bản thân, anh vui mừng phát hiện ra nó đã mạnh hơn so với trước kia, lúc sử dụng cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Tinh thần lực hệ Mộc có biến đổi như thế, dù Phương Tử Văn bình thường có lạnh lùng như núi băng, sắc mặt từ trước tới nay đều không thay đổi cũng phải nở nụ cười, anh thầm quyết định tối nay về nhà lập tức sẽ làm thức ăn ngon để ăn! ( khụ khụ, quả nhiên là tên ham ăn mà )

Thật là thoải mái! Đây là cảm giác đầu tiên mà Sở Sở cảm thấy sau khi tỉnh táo lại, cả người giống như được sống lại lần nữa, tương lai phía trước đầy sáng lạn.

"Chậc chậc, quả nhiên không hổ là linh hồn có duyên mà chúng ta tìm kiếm, đột phát thật nhanh." A Hắc mập mạp đứng chống nạnh ở một bên đắc ý nói.

Đột phá ư? Nghe thấy giọng của A Hắc, Sở Sở nhanh chóng hỏi: "Đột phá cái gì vậy?"

"Tinh thần lực đạt được sơ cấp, vẫn chưa trải qua giai đoạn tu luyện mà đã đạt được sơ cấp, đây là lần đầu tiên em thấy đó. Trước kia em từng nghe sư phụ nói đại sư huynh không cần tu luyện đã đạt được sơ cấp, em còn không tin, thì ra chuyện đó là có thật." A Hắc có chút tiếc nuối nói, hừ, nó còn tưởng mình mới là người có thiên phú nhất trong số các đệ tử của sư phụ chứ, không ngờ đại sư huynh lúc nào cũng thích đánh mông nó mới là cái người cao nhất kia, hừm, sư huynh xấu xa!

Sở Sở không có nghe thấy A Hắc đang hồi tưởng mà tiếc nuối, cô vẫn đang rất hưng phấn với việc tinh thần lực của mình có đột phá.

"Đúng rồi, làm sao em tìm được chị vậy."Bỗng nhiên Sở Sở nhớ tới chuyện này.

"Em và chị em đều cảm nhận được linh hồn chị đang dao động mãnh liệt, nên em nhanh chóng tìm chị. " A Hắc giải thích: "Đã xảy ra chuyện gì vậy, lúc em tới nơi thì đã phát hiện chị bị thế này rồi."

Sở Sở nhớ lại chuyện lúc nãy thì đen mặt lại, nghĩ tới chuyện này không thích hợp để nói cho trẻ em nên đành ậm ờ đánh trống lảng cho qua.

"Có người đến!" A Hắc nhỏ giọng nói, sau đó giơ tay kết ấn rồi biến mất giữa không trung.

"Két" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, một người phụ nữ bước vào, Sở Sở nhìn trang phục trên người cô ấy, liền biết cô ấy là một người phục vụ.

Cô gái thấy cô đã tỉnh, nở nụ cười, nói: "Tiểu thư, cô đã tỉnh." Nói xong cầm quần áo trong tay để lên cái giá cạnh bồn tắm: "Đây là quần áo, Phương tiên sinh đang chờ cô ở phòng khách."

Sở Sở đoán vị Phương tiên sinh này hẳn là người mà lúc nãy mình coi như cọng cỏ cứu mạng bám riết lấy không buông đây mà, nhớ lại việc người mình bám chặt không thả là một người đàn ông, Sở Sở nhẹ giọng nói cám ơn, người phục vụ liền đi ra ngoài.

"Chị đã không có sao rồi, thì em về trước đây, em có hẹn với bạn đi đánh phó bản rồi." A Hắc nhớ tới mình sắp có thể tăng level game nên nhất thời không chờ nổi, vẫy vẫy cánh tay mập mạp, không chờ Sở Sở trả lời đã biến mất. Có thể ví với câu: "Đến cũng vội, mà đi cũng vội."

Nhóc mập này, về phải khóa quang não lại mới được, Sở Sở tức giận nghĩ, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, A Hắc vừa cảm thấy cô gặp nguy hiểm liền chạy tới ngay lập tức. Cảm giác có người quan tâm thật là tốt!

Xem quần áo trên giá, Sở Sở nhanh chóng thay ra bộ quần áo ướt sũng trên người rồi ra khỏi phòng tắm.

Có vẻ như nữ phục vụ đã đi rồi, Sở Sở theo hành lang đi đến phòng khách.

Khi đến phòng khách, cuối cùng Sở Sở cũng nhìn thấy rõ vị Phương tiên sinh mà nữ phục vụ kia đã nhắc tới.

Chỉ thấy một người đàn ông khí chất lạnh lùng, cao lớn bất phàm đang ngồi trên sô pha giữa phòng khách nhìn cô.

Đối mặt với người đàn ông đang nhìn mình, khiến Sở Sở nhớ tới hành vi lúc trước của mình, nên cô thấy hơi mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nhìn sang bàn gỗ bên cạnh.

Ủa? Sao cái bàn này lại cũ như vậy? Phía trên còn có vết nứt! Hoàn toàn không hề phù hợp với căn phòng hiện đại như thế này. Á, không đúng! Cái bàn này sao càng nhìn càng thấy quen mắt vậy ta.

Đợi chút! Không phải cô hoa mắt đó chứ! Sở Sở không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy mâm đồ ăn bày trên bàn gỗ kia!

Đó là cơm chiên phải không! Là chiên Dương Châu phải không! Trứng gà! Xúc xích! Đậu nành! Hạt bắp! Cà rốt! Sở Sở có thể thề rằng, cô không hề nhìn lầm! Thậm chí cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm đậm đà tỏa ra từ nó nữa.

Sở Sở hít một hơi thật sâu, nước miếng bắt đầu tự ứa ra, không biết bao lâu rồi cô mới thấy lại cơm, mới ngửi thấy mùi cơm thơm như vậy nữa!

Đây là nhà người khác! Nhà người khác! Nhà người khác! Tuy trong lòng Sở Sở liều mạng gào thét như thế, nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng, thật là thèm quá đi. Sở Sở khóc thầm.

Phương Tử Văn nhìn một cách cẩn thận, lúc trước khi nhìn ảnh chụp, thì cảm thấy đây là một cô bé khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy tự nhiên thoải mái, không ngờ người thật lại càng đẹp. Lúc đó, thật ra anh chỉ cần mang cô đến đây sau đó giao việc còn lại cho người khác, còn mình thì đi là được, nhưng không biết lúc đó anh nghĩ sao mà lại đem cô về đây. Hành vi này hoàn toàn tương phản với thói quen thờ ơ với mọi người mọi việc của anh.

Có điều, cô ấy đang nhìn gì vậy? Bỗng, Phương Tử Văn cảm thấy hứng thú, nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt cô kinh ngạc, hai mắt mở to tròn xoe, giống như đã chứng khiến một việc gì đó khó tin vậy.

Phương Tử Văn nhìn theo ánh mắt của cô, thì thấy đôi mắt trong veo kia đang nhìn chằm chằm vào cơm chiên do đầu bếp cao cấp của mình làm ra để trên bàn, thiếu điều chảy cả nước miếng nữa thôi.

"Khụ..." Phương Tử Văn nhịn không được mà nở nụ cười, nó khiến cho khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh trở nên hiền hòa hơn: "Đó là cơm chiên Dương Châu, cô muốn ăn không?"

"Muốn!" Một câu trả lời vô cùng dứt khoát.

Cuối cúng Phương Tử Văn cũng không nén nổi nữa, bèn bật cười thành tiếng, đúng là một cô bé thú vị.

Rốt cuộc Sở Sở mới nhớ lại lúc nãy mình nói cái gì, cô xấu hổ tới đỏ cỏ mặt, lúc nãy, mặt mũi của cô thật sự bị ném đi luôn rồi.

Sở Sở đỏ mặt giả vờ như không nghe thấy tiếng cười của Phương Tử Văn, nghiêm túc nói với anh: "Tôi tên là Tư Đồ Sở Sở, vị tiên sinh này, rất cám ơn anh đã giúp đỡ."

"Không có gì, tôi tên là Phương Tử Văn." Phương Tử Văn cười, nói, "Tư Đồ tiểu thư đói bụng chưa, nếu cô không chê, thì cứ ăn cơm chiên Dương Châu trên bàn đi."

Anh nói ra khiến Sở Sở càng thêm ngượng ngùng, mặt càng đỏ như máu vậy.

Nhìn thấy biểu cảm trêu ghẹo của Phương Tử Văn, cô cũng liền làm tới luôn, nhẹ giọng cám ơn sau đó liền bưng dĩa lên ăn, dù sau chuyện mất mặt hơn anh ta cũng đã chứng kiến, thì bây giờ hình tượng chỉ là mây bay mà thôi, thỏa mãn đam mê ăn uống mới là việc cần nhất. Trời mới biết đã bao lâu rồi cô chưa được ăn uống đàng hoàng, dù hoa quả có bổ sung được năng lượng, như ngày nào cũng ăn thật sự cũng chịu không nổi. Là một con dân thùng cơm của Thiên Triều, thỏa mãn ăn uống mới chính là chân lý.

Con người ta một khi đã thả lỏng trước mặt người khác, thì sau này cũng không còn đề phòng gì nữa. Nói lại, bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng trực giác của Sở Sở đã xác định Phương Tử Văn là người tốt, có lẽ là bởi vì nguyên nhân anh ta đã cứu cô chăng, Sở Sở nghĩ.

Ăn từng miếng từng miếng cơm thơm nức, quả thật Sở Sở xúc động muốn khóc, không ngờ sẽ có một ngày chỉ vì một chút cơm mà cô có thể rơi lệ.

Trong mắt Phương Tử Văn toàn là ý cười, nhìn Sở Sở ăn đến mặt mày thỏa mãn, trong lòng cảm thấy buồn cười, chỉ một dĩa cơm chiên mà đã thỏa mãn rồi ư.

Kết quả là, tình bạn giữa hai người lại được lập nên từ một dĩa cơm chiên.

Sở Sở vừa ăn cơm vừa kể cho Phương Tử Văn chuyện lúc trước, thật ra thì dù Sở Sở không nói, trong lòng Phương Tử Văn cũng đoán được phần nào, chỉ là không ngờ tới người phụ nữ luôn miệng tự xưng là mẹ cô chính là kẻ đầu têu, câu chuyện từ phiên bản "bán con cầu vinh" biến thành "bắt ép dân nữ".

Sở Sở nghe thấy Triệu phu nhân lại còn tự xưng là mẹ mình, thiếu chút nữa là bẻ gãy đôi đũa trong tay, khá lắm mụ đàn bà ác độc, ngay cả chuyện này cũng dám nghĩ ra.

Bỏ qua không đề cập tới chuyện này nữa, sau khi biết được Sở Sở là sinh viên khoa nấu ăn của đại học Y Tây, mắt Phương Tử Văn sáng rực lên một chút, ý cười trong đó càng đậm, khuôn mặt trong ngày thường vốn không hề tươi cười nay bỗng nhiên dịu dàng lại, khiến cho người ta khó mà tin nổi.

Trong bệnh viện, dì Trương cứ thấp thỏm không yên, vừa lo cho A Nhiên, mặt khác cũng lo Sở Sở ở chỗ kia sẽ xảy ra chuyện.

"Bà ơi, chị Sở Sở đâu rồi." Một giọng nói mềm nhũn, có chút suy yếu vang lên, em bé tròn tròn trắng trắng mở đôi mắt tròn xoe nhìn bà mình.

"Ôi, Nhiên Nhiên ngoan của bà đã tỉnh rồi à." Nghe thấy giọng cháu trai, dì Trương nhanh chóng thay đổi biểu cảm u sầu trên mặt, nở nụ cười, đỡ cháu trai lên cho dựa vào gối.

"Nhiên Nhiên, cháu có khát không?"

"Nhiên Nhiên không khát, bà ơi, chẳng phải bà nói chị Sở Sở sẽ nhanh chóng đến chơi với Nhiên Nhiên sao?" Giọng nói mềm nhũn mang theo ý tủi thân.

Dì Trương nhìn cháu mình giận dỗi chu miệng ra, tới mức sắp treo được hai chai nước tương lên đó luôn rồi, không khỏi đau lòng, nói: "sau này chị Sở Sở sẽ đến thăm cháu, Nhiên Nhiên ngoan nào."

Tiểu Nhiên Nhiên có chút không vui, gần đây không hiểu sao chị Sở Sở cũng không đến thăm nó, lúc trước ngày nào chị ấy cũng đến cơ mà.

----- Hết chương 13 -----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.