Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 11: Kê đơn




Editor: Fuurin

Mọi người trong ghế lô từ khi cô bước vào liền nhìn chằm chằm vào cô, nhất là ánh mắt của ông già kia, vô cùng đáng khinh.

Sở Sở cố gắng nhịn xuống cảm giác chán ghét trong lòng, không chờ Triệu phu nhân mở miệng liền trực tiếp cầm túi tiền đặt lên bàn, nói rõ: "Dì Triệu, đây là số tiền cháu đã nợ dì, tổng cộng là hai mươi vạn, dì đếm lại thử xem có đủ hay chưa." Giọng nói của cô rõ ràng, dứt khoát, ẩn chứa một sự kiên định khiến người ta không thể kháng cự.

Sắc mặt của Triệu phu nhân và Lý phu nhân thoáng chốc thay đổi, nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt lóe lên sự tức giận mà chỉ có hai người mới tự hiểu.

"Sở nha đầu này, sao dì lại không tin cháu cơ chứ, ha ha ~" Con mắt Triệu phu nhân đảo vòng quanh, che miệng giả vờ cười, nói: "Đến đây, để dì giới thiệu cho cháu một chút, vị này là ông chủ có tiếng trong giới ăn uống của Áo Lí chúng ta - ông chủ Lý, bên cạnh là vợ ông ấy, còn vị này là con gái của bọn họ - Đại Lị tiểu thư." Giọng nói tất nhiên là vô cùng làm quá lên.

Chẳng phải là nói chuyện trả tiền sao, tiền cũng đã trả rồi, sao lại nói thêm mấy chuyện tào lao này vậy, Sở Sở có chút nghi ngờ nhìn bọn họ, hơi hơi gật đầu chào.

Tầm mắt của Lý phu nhân luôn dính chặt lấy Sở Sở từ lúc cô vừa bước vào ghế lô tới giờ, càng nhìn càng thấy vừa lòng. Nhưng Sở Sở vừa mở miệng đã trả ngay được tiền, khiến bà ta có chút tức tối.

"Công việc của ông chủ Lý rất lớn, ở Áo Lý chúng ta không ai không biết không ai không hiểu, quan trọng nhất là ông ấy rất có tấm lòng thiện tâm, chi rất nhiều tiền cho việc giúp đỡ trẻ mồ côi đấy." Triệu phu nhân vừa âm thầm nhìn sắc mặt Sở Sở, vừa tiếp tục nói cười, lúc nói đến hai chữ "cô nhi" còn đặc biệt nhấn giọng.

Sở Sở nghiêm mặt lắng nghe, việc làm ăn của lão già kia lớn ra sao, con người lương thiện thế nào, liên quan quái gì tới cô chứ.

"Xùy~ con còn tưởng là mặt hàng ngon lành gì, thì ra cũng chỉ có vậy, trước bằng sau phẳng, dì Triệu à, ánh mắt của dì cũng thật là quá kém đó, loại phụ nữ như vậy có thể sinh một đứa con trai tốt cho ba tôi chắc." Cô gái tên Đại Lị bị chọc giận bởi vẻ mặt lạnh lùng của Sở Sở, cười một tiếng, đánh giá cô một phen rồi nói bằng giọng khinh thường.

"Lị nhi!" Lí phu nhân mắng cho có lệ: "Con gái con đứa, nói tầm bậy gì vậy hả."

Ông lão bên cạnh cũng ho mấy tiếng, Đại Lị bĩu mội trợn mắt nhưng không lên tiếng nữa, hai tay khoanh trước ngực hai chân gác lên bàn, hất cằm nhìn sang chỗ khác.

"Bùm" một tiếng, Sở Sở chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy phẫn nộ, bản thân đã trả đủ tiền, bọn họ còn có ý gì nữa đây? Sở Sở là loại người bên trong càng phẫn nộ bao nhiêu thì bên ngoài càng lạnh lùng bấy nhiêu, cô cười lạnh một tiếng: " Dì Triệu, ý của các người là gì thế."

Triệu phu nhân sắc mặt trầm xuống, bà ta cảm thấy có chút sượng mặt, nhưng bà ta đã từng trải qua biết bao sóng gió, lập tức lấy lại tinh thành bật cười" "Dì sao có ý gì chứ, chẳng qua là muốn giới thiệu cho mọi người quen nhau mà thôi, Sở nha đầu, dì nhớ là cháu đang học nấu ăn phải không, ông chủ Lý là ông chủ trong ngành ăn uống đó." Triệu phu nhân giả bộ làm người tốt.

Hừ! Trong lòng Sở Sở khinh bỉ, đừng tưởng cô không biết, cô đều rõ ràng cả, nhưng bên ngoài bà ta nói dễ nghe như vậy, cô cũng không tiện vạch trần.

"Vậy thì thật là "cảm ơn" dì nha." Sở Sở nói một câu hai nghĩa.

Triệu phu nhân tinh quái như vậy, tất nhiên là nghe ra hàm ý trong lời nói của Sở Sở rồi, nhưng mặt bà ta vốn dày sẵn, còn đáp lại: "Người làm trưởng bối như chúng ta đương nhiên là phải chiếu cố cho hậu bối rồi."

Sở Sở thấy gớm đến nỗi xém chút nữa ói hết thức ăn lúc sáng ra luôn.

"Ha ha, nghe nói tiểu thư Sở Sở là sinh viên đại học Y Tây, thật là giỏi, ha ha." Ông già từ nãy đến giờ đều câm như hến đột nhiên mở miệng nói.

Một tiếng "ha ha" đó khiến cô nổi hết cả da gà, cô hơi hơi gật đầu, thật sự không còn kiên nhẫn mà ngồi tiếp, bèn nhanh chóng chào tạm biệt Triệu phu nhân.

Lí phu nhân ngồi ở một bên trở nên nóng nảy, liên tục nháy mắt với Triệu phu nhân.

Triệu phu nhân lập tức hiểu ý bà ta, vội vàng nói: "Ai da, đừng vội mà, lúc trước cháu vay tiền của dì còn làm cả giấy vay nợ nữa, cháu còn chưa có lấy mà, dì vừa cho người đi cầm, bây giờ đang trên đường tới rồi."

Nguyên chủ thật sự đã ký giấy vay tiền với Triệu phu nhân kia sao? Sở Sở xới tung cả trí nhớ mà vẫn không nhớ ra, đành phải nhẫn nại ngồi xuống.

Triệu phu nhân vừa thấy Sở Sở ngồi xuống, hài lòng nháy mắt với Lý phu nhân. Lí phu nhân lập tức cười nói: "Các vị đã có việc, vậy bọn tôi xin tạm biệt trước, lần sau chúng ta lại gặp nhau."

Sở Sở vừa nghe liền thấy rất hợp ý. Ánh mắt lão già kia không ngừng quét lên người cô, cô quả thật rất muốn chọc mù cặp mắt đục ngầu đó.

Rất nhanh, cả ghế lô chỉ còn mỗi mình Sở Sở.

Cô nhàm chán ngồi một mình ở đó.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy Triệu phu nhân quay lại, hình như có chút không thích hợp, Sở Sở nghĩ nghĩ, rồi thay đổi tư thế tiếp tục chờ.

Ơ, mùi gì thế này, Sở Sở ngửi ngửi, hình như lúc đầu đâu có mùi gì ha.

Từ từ, suy nghĩ của cô trở nên có chút mơ hồ, đầu bắt đầu váng vất, mí mắt dần không chịu khống chế mà sụp xuống.

Chết rồi! Trong đầu Sở Sở vang lên cảnh báo.

Biết được có vấn đề, Sở Sở đứng lên định chạy, nhưng cô còn chưa kịp đi bước nào, chân đã run rẩy muốn té lăn xuống đất, một tay cô chống lên ghế mềm, một tay vỗ vỗ đầu, cô bị làm sao thế này?

Đầu càng lúc càng nặng, cơ thể Sở Sở không chịu nổi nữa mà té xuống ghế.

Lúc này, bên cạnh bỗng có một đôi tay đỡ lấy cô, Sở Sở cố mở mắt ra thì thấy, đó là một cặp tay gầy đét toàn gân guốc, cô kinh hãi. Tránh ra! Trong lòng cô hét lên, nhưng lại phát hiện bản thân không thể lên tiếng.

Không biết đôi tay kia dìu cô đi đâu, dường như Sở Sở còn nghe thấy tiếng Triệu phu nhân đang ồn ào nói là nếu cô thấy không khỏe thì để người ta mang cô đi nghỉ ngơi.

Từ từ những âm thanh kia dường như xa xôi dần, bỗng, một luồng nhiệt từ chỗ nhạy cảm dâng lên, Sở Sở xém chút là rên rỉ ra tiếng, trong người như có lửa cháy vậy, thật là nóng!

Triệu phu nhân và Lý phu nhân nhìn Sở Sở đang nằm trên giường, nhìn nhau mỉm cười, hai người đồng thời bước ra khỏi phòng.

Tiếng đóng cửa rất khẽ giúp Sở Sở hơi tỉnh táo lại, lúc này, đôi tay kia lại mò tới sờ soạng, Sở Sở kinh hãi, cả người run rẩy.

Dù bây giờ cả người đang trong trạng thái không ổn, nhưng trong lòng Sở Sở cũng dần hiểu rõ vì sao lại thế này.

Sở Sở quyết định rất nhanh, tự nhéo một cái thật mạnh lên cánh tay, trên da thịt trắng lập tức xuất hiện một vết bầm to, đau quá!

Cảm giác đau đớn làm Sở Sở tạm thời khôi phục ý thức. Cô phát hiện mình đang ở trên giường trong một căn phòng, mà lão già họ Lý kia thì đúng lúc đang đứng ở cạnh giường.

Nhìn lão già đang đứng ở bên giường cười dâm đãng, Sở Sở ngồi dậy, phẫn nộ trong lòng hóa thành nắm đấm, đấm mạnh vào bụng lão ta, tươi cười của lão cứng ngắc, kêu thảm một tiếng rồi ôm bụng ngã sấp xuống.

Sở Sở còn chưa hết giận, tiếp túc đạp thêm một đạp, lão già chết tiệt! Dám đánh lén cô à!

Đang định co chân lại, thì bỗng nhiên cả người lảo đảo, trước mắt tối sầm, cảm giác hoa mắt chóng mặt lại xuất hiện.

Sở Sở lại nhéo mạnh vào đùi, cố gắng nén lại cơn chóng mặt, dứt khoát chạy về phía cửa phòng.

"Thật là hậu sinh khả úy, chẳng trách lúc nào Kylie cũng khen cháu ở trước mặt chú. Chắc chắn không bao lâu nữa, mấy bộ xương già chúng ta cũng nên lui vê hậu trường được rồi." Lâm Hào cười ha ha, nhưng lại nói sang đề tài khác ngay: "Có điều thị trường hoa quả trên đại lục Vô Sắc ra sao, tin chắc rằng không cần chú phải nhiều lời, tiểu Phương, cháu cũng rõ ràng mà phải không."

Phương Tử Văn mỉm cười, "Chú Lâm à, chú làm gì đã già ạ, đám tiểu bối bọn cháu còn phải học tập chú nhiều hơn." Lời nói vô chặt chẽ không lộ sơ hở nào.

Lâm Hào thấy hơi giận, tên Phương Tử Văn này dầu muối đều không ăn.

Hai bên tan rã một cách không vui vẻ lắm.

Sau khi đi ra, Phương Tử Văn liền thay đổi sắc mặt, trong lòng cười nhạo, lão già họ Lâm này, nghĩ mình là ai vậy chứ.

Đúng lúc Phương Tử Văn sắp đi đến thang máy, thì cánh cửa phòng bên cạnh đó "két" một tiếng mở ra, có một người chạy ra từ đó, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo.

Phương Tử Văn chỉ nhìn thoáng qua, cũng không chú ý lắm, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là, bỗng nhiên, trên lưng chợt bị ghì lấy, theo phản xạ, Phương Tử Văn nhìn xuống eo mình, chỉ thấy một đôi tay trắng nõn đang ôm lấy lưng anh. Phương Tử Văn nhíu mày, bắt đầu nhìn theo đôi tay này ra sau.

----- Hết chương 11 -----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.