Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 462




Editor: Fuurin

* Ed: xin lỗi mọi người rất nhiều, hiện tại công việc của mình đang trong mùa cao điểm nên không thể trích ra nhiều thời gian edit, nhưng mình sẽ tranh thủ nhất có thể và không kéo dài thời gian lên chương mới quá lâu đâu huhu

Trình Tiền Khởi hài lòng nhìn các học sinh khoa nấu ăn lo liệu công việc đâu vào đấy, chuyện xảy ra trong hai ngày qua đã khiến mọi người có sự thay đổi rất nhiều, có câu, khó khăn làm người ta trưởng thành hơn, lời này quả không sai, nếu không có trận động đất này, thì dù có dành ra vài năm để dạy dỗ, bọn họ cũng chưa chắc đã học được những điều như thế này.

Về phần sự xuất hiện thần kỳ này, thì gây chấn động nhất chính là các loại rau dưa mà không cần sử dụng tinh thần lực vẫn có thể dung hợp với gia vị, Trình Tiền Khởi đã thu thập mỗi loại một phần, chuẩn bị mang về cho phòng thí nghiệm của trường học nghiên cứu.

Mọi người mất khoảng hơn một giờ dừng lại bên vách núi đen để ăn cơm trưa, sau đó không tiếp tục nghỉ ngơi mà lập tức di chuyển luôn, vì hiện giờ đã là năm giờ chiều, nếu không đi thì không còn kịp nữa, không ai hi vọng khi trời tối rồi mà bản thân vẫn phải đi trên vách đá vào ban đêm cả, hơi bất cẩn một tí là tan xương nát thịt ngay, cho nên họ phải tranh thủ sang được bờ bên kia trước khi trời tối mới được.

Nhưng bọn họ đã đi liên tục một tiếng đồng hồ, mà vẫn chưa nhìn thấy đích đến, tất cả mọi người không khỏi trở nên bối rối, lúc này sắc trời cũng dần tối lại.

Thấy trời càng ngày càng tối, sắc mặt Trình Tiền Khởi cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Con đường này rất hẹp, ước chừng chỉ rộng cỡ chiều ngang của một người trưởng thành mà thôi, hai người cùng lúc đi qua là điều không tưởng, đi một mình thì vẫn dư một ít không gian, cho nên vì đảm bảo an toàn, tất cả mọi người đều áp sát vách đá, cẩn thận bước đi.

"Thưa thầy Trình, " vào lúc Trình Tiền Khởi đang cúi đầu suy nghĩ biện pháp, thì anh nghe thấy có người ở phía trước gọi mình.

Đội ngũ đi qua con đường này được dẫn đầu bởi Tả Lâm và Trình Tiền Khởi bọc hậu, sau khi nghe thấy có người đang gọi mình, Trình Tiền Khởi ngẩng đầu lên thì thấy Phương Tử Sênh đang bám vào vách đá, vượt qua từng người một, từng bước di chuyển ngược về phía mình.

Thấy thế, Trình Tiền Khởi sầm mặt xuống, thằng nhóc này còn dám đi ngược lại đây á, muốn liều mạng phải không! Dù rất muốn mắng cho cậu một trận, anh vẫn phải cố nhịn xuống, vì sợ mình lớn tiếng thì sẽ dọa đến Phương Tử Sênh.

"Thưa thầy," sau khi vượt qua một hàng người dài dằng dặc, cuối cùng Phương Tử Sênh cũng đi được đến trước mặt Trình Tiền Khởi, cậu dùng ống tay áo lau mồ hôi rồi nói.

Nhưng không đợi cậu kịp nói thêm câu nào, Trình Tiền Khởi vốn đang bình tĩnh bỗng dưng lạnh mặt, lớn tiếng hỏi: "Em đã quên hết những gì thầy nói lúc nãy rồi à? !"

Phương Tử Sênh hơi xấu hổ, cậu nói: "Xin lỗi thầy, em đã khiến thầy phải lo lắng! Lần sau em sẽ chú ý ạ!"

Còn định có lần sau nữa à? ! Trình Tiền Khởi xụ mặt, nói: "Nói đi, có chuyện gì khiến cho em phải cất công quay lại đây vậy."

Phương Tử Sênh nhanh chóng nói: "Thầy Tả nhắn em quay lại nói với thầy một tiếng, thầy ấy nói là trời đã tối, không thích hợp để di chuyển, cho nên thầy ấy đã tìm được một hang động để nghỉ qua đêm ở phía trước rồi ạ."

Trình Tiền Khởi nghe vậy thì mừng ra mặt, bọn họ quả đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Đại khái nửa giờ sau, tất cả mọi người đều an toàn tiến vào hang động mà Tả Lâm tìm thấy, Trình Tiền Khởi là người cuối cùng bước vào, vào sâu bên trong mới thấy hang động này rất lớn, bốn phía đều là vách đá nham thạch, , hơn nữa hang động còn rất sâu, anh và vài học sinh khoa cơ giáp cùng nhau đi thẳng vào bên trong, đi tận hai mươi phút rồi mà vẫn chưa đến tận cùng. Nhưng đứng trong hang động vẫn có thể cảm nhận được có gió thổi qua, bởi vậy Trình Tiền Khởi đoán là hang động này có thông gió. Xem ra không cần phải sợ thiếu dưỡng khí khi ngủ lại đây rồi.

Trình Tiền Khởi rất hài lòng về hang động này, nhưng sau đó vấn đề khác nhanh chóng xuất hiện, đó là không thể nấu cơm, vì không có chỗ tìm củi để nhóm lửa, bây giờ dù có mang theo đá đánh lửa cũng vô dụng thôi. Trình Tiền Khởi suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành bất đắc dĩ thông báo rằng hôm nay không thể ăn được cơm chiều, sau đó thì mang một vài thứ ăn được tìm thấy lúc đi tìm vật tư phát cho mọi người, ưu tiên cho các nữ sinh.

Đêm nay, mọi người đều ôm bụng đói đi ngủ, nhưng không một ai oán giận gì cả.

Về phần đội cứu viện bên kia, lúc này cũng đang lần lượt đi vào hang động nghỉ qua đêm, lúc này đã là chín giờ tối. Hai trăm người đi đã hơn bốn tiếng mà vẫn chưa thể gặp bờ bên kia vách núi đen. Sau khi Phương Tử Văn vô tình phát hiện ra hang động này, Phương Tử Vũ quyết định đêm nay sẽ ở lại đây một đêm, ngày mai lại tiếp tục di chuyển.

Các thành viên của đội cứu viện đều là binh lính tinh anh đã được huấn luyện, nên dù cho đã đi một quãng đường dài như vậy rồi, tinh thần của mọi người vẫn tốt như cũ, sau khi uống xong nước dinh dưỡng, mọi người tốp năm tốp ba tụ tập với nhau tán gẫu. Một vài đội viên còn nóng lòng muốn thách đấu với Phương Tử Văn nữa, người luyện cổ võ đó nha! Nhưng nhìn Phương Tử Vũ mặt lạnh bên cạnh anh, tất cả đành phải cắn răng từ bỏ ý định, không thể đắc tội Trung Tướng đại nhận được đâu!

Khoảng một giờ sau, Phương Tử Vũ nhìn đám cấp dưới vẫn còn rất có tính thần, trán nổi gân xanh, quát: "Mau đi ngủ hết cho ông!"

Mọi người bị quát đến phát hoảng, thấy sắc mặt Phương Tử Vũ khó coi, liền như chuột thấy mèo, rón rén ngoan ngoãn nằm xuống.

"Đám nhóc này, không quát không được mà!" Nhìn dáng vẻ cẩn thận của bọn họ, Phương Tử Vũ cười, mắng một câu.

Phương Tử Văn ngồi bên cạnh nhướng mày, sao anh lại cứ cảm thấy là anh ba nhà mình đang tỏ vẻ khoe khoang lên mặt thế nhỉ.

"Tên nhóc nhà cậu cũng nhanh đi ngủ đi." Phương Tử Vũ nhìn Phương Tử Văn.

Phương Tử Văn nhún vai, quay lưng lại dựa vào vách nham thạch, nhắm mắt lại.

Phương Tử Vũ nhìn thấy em mình đã ngoan ngoãn đi ngủ, hài lòng đứng lên, đi về phía cửa hang.

Vì buổi tối chỉ uống có chút nước, cơn đói từ bụng truyền đến khiến Sở Sở cứ trằn trọc mãi, sau đó không biết qua bao lâu, cô mới nặng nề thiếp đi. Cô mơ một giấc mơ, trong mơ có một bàn thức ăn rất lớn, khiến cô mừng muốn chết, lao về phía nó như sói đói vồ mồi, nhưng ngay lúc cô muốn di chuyển thì cơ thể bỗng nhiên phát lạnh, món ngon trước mắt cũng tan mất, hơn nữa vết bớt linh tuyền bên tay phải dột ngột nóng lên, hơn nữa còn càng ngày càng tăng nhiệt độ.

Đau quá! Sở Sở giật mình tỉnh giấc. Cô thở hổn hển nhìn quanh một lượt, mọi người đều đang trong mộng đẹp. Thì ra là mơ, cô nghĩ.

Nhưng đúng lúc này, cảm giác nóng bỏng từ tay phải lại xuất hiện, “Á”, đau quá! Không phải mơ sao? Trong phút chốc, Sở Sở không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, cô nửa ngồi dậy, co đầu gối, kẹp tay mình vào giữa, cắn răng cố nhịn đau.

Chỉ một lúc sau, lưng áo cô đã ướt đẫm mồ hôi, cơn đau như cắt càng ngày càng phóng đại khiến cô không thể tập trung nổi tinh thần, cảm giác cũng dần mơ hồ.

Vào lúc Sở Sở đang đấu tranh với cơn đau, thì chỗ gần cửa hang cũng đang xảy ra hỗn loạn.

"Dậy mau! Dậy mau! Tình huống khẩn cấp! Các em học sinh hãy mau chóng thức dậy!" Từng trận dồn dập kêu tiếng vang lên.

Các sinh viên được đánh thức, ngồi dậy từ trong cơn buồn ngủ, ào ào hỏi: “Sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Mau lên! Có trùng thú đến đây! Mọi người cố gắng đừng phát ra tiếng động, và nhanh chóng chạy vào sâu trong hang, đừng chen lấn xô đẩy nhau nhé.” Xen lẫn tiếng hô của Trình Tiền Khởi là tiếng thét, tiếng gầm gừ, và cả tiếng đập cánh.

Câu nói này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, cơn buồn ngủ của các sinh viên hoàn toàn biến mất, một ít người phản ứng tương đối nhanh đã lập tức đứng dậy, đi vào sâu tron hang. Những người khác phản ứng chậm hơn cũng mau chóng đuổi kịp.

Hang động vốn yên tĩnh nay trở nên sôi trào, một vài nữ sinh nhát gan thậm chí còn bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

"Sở Sở, mau mau đứng dậy nào! Sao cậu vẫn còn ngồi đây!” Tiếu Minh Dụ sốt ruột lay cánh tay cô.

Trùng thú? Trùng thú cái gì vậy? Cơn đau khiến tư duy của Sở Sở bị chậm lại, cô cố gắng ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Tiếu Minh Dụ.

Sắc mặt tái nhợt của cô làm Tiếu Minh Dụ hoảng hốt, hỏi: "Sở Sở, cậu bị sao vậy? Mặt tái mét đi thế này? !"

Sở Sở hiện tại cứ tỉnh tỉnh mê mê, không biết có nghe được câu hỏi của Tiếu Minh Dụ hay không.

Không thấy cô trả lời, Tiếu Minh Dụ cắn răng xốc cô dậy, "Sở Sở, mau đứng lên, đứng lên nào!" Giọng nói cô trở nên nghẹn ngào.

Dường như đã cảm giác sự lo lắng của Tiếu Minh Dụ, cuối cùng Sở Sở cũng tìm về được chút ý thức, cố gắng phối hợp với Tiếu Minh Dụ để đứng lên.

----- Hết chương 46.2 -----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.