Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân Yêu

Chương 3: Chương 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng cô ấy không thể đi căn-tin vào giờ cao điểm, nếu chẳng may gặp Trần Như Như và đám người đó, chúng sẽ kéo cô ấy ra một góc, đổ hết cơm canh lên đầu cô ấy.

 

Tiền thì đã mất, cơm cũng không được ăn, chỉ có thể đợi đến khi căn-tin chỉ còn lại vài món ăn thừa, mới lén lút vào ăn một bữa.

 

Tôi không làm phiền cô ấy. Đây là nơi duy nhất trong trường khiến cô ấy cảm thấy an toàn.

 

Tôi quay người rời đi.

 

Lúc tôi về ký túc xá, quản gia đã dọn dẹp sạch sẽ, treo rèm quanh giường, trải chăn gối mềm mại, còn đặt cả máy chiếu và tinh dầu thơm. Bàn dưới giường cũng được xếp đầy mỹ phẩm và máy tính.

 

So với biệt thự rộng lớn ở nhà, chiếc giường này thật sự quá chật hẹp.

 

Nhưng…

 

Ánh mắt tôi dừng lại ở góc phòng.

 

Một góc giường cô đơn, mền gối cũ kỹ, vải giường bạc màu, dù đã giặt bao nhiêu lần cũng không sạch.

 

Nếu không phải…

 

Cạch.

 

Có người mở cửa. Thấy tôi, cô ta giật mình khẽ kêu một tiếng.

 

Nếu không phải đám tay sai của Trần Như Như cũng ở đây, sợ không chịu nổi mùi hôi, bọn chúng nhất định sẽ đổ rác lên giường của Tô Khê.

 

Còn những lần bắt nạt ở chỗ khác trong trường, nếu Tô Khê không tự làm sạch mình, cô ấy sẽ không được bước vào ký túc xá.

 

Cô ấy đã bị nhốt bên ngoài vô số lần.

 

“Không ngờ cậu lại ở cùng ký túc xá với bọn tớ đấy.”

 

Hứa Du vui vẻ tiến đến làm thân với tôi, giả vờ ngạc nhiên:

 

“Tớ cứ tưởng cậu sẽ ở phòng ký túc riêng dành cho hội trưởng cơ đấy.”

 

Tất nhiên là không rồi. Ở phòng đơn thì làm sao nhìn thấy các người bắt nạt người khác được?

 

Tôi cười nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta:

 

“Ba tớ bảo tớ nên trải nghiệm một cuộc sống học đường tốt đẹp, ông ấy nói các bạn ở đây rất thân thiện, phải hòa nhập với mọi người.”

 

Tôi nhấn mạnh từng chữ:

 

“Ông ấy còn dặn tớ kết giao vài người bạn có nhân phẩm tốt, sau này đi du học cùng nhau cho có bạn có bè.”

 

“Trời ạ, bác Tô vui tính ghê ấy!”

 

Hứa Du che miệng cười, đáy mắt lóe lên tia ghen tị. Cô ta khẽ thở dài, giọng nói mang theo chút hâm mộ đầy giả tạo:

 

“Chứ tớ thì làm gì có cơ hội đi du học chứ…”

 

Tôi nhìn cô ta đầy nghi hoặc: “Học phí, tiền ở, tiền ăn uống, mấy thứ đó đã có nhà tôi lo. Dù sao cũng là bạn thân đi du học cùng tôi mà.”

 

Tôi nhẹ nhàng nói, cố ý bồi thêm một câu: “Ba tôi còn bảo nếu ai có tiền đồ, sau này có thể vào làm việc ở Tập đoàn họ Tô.”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt từ kinh ngạc, rồi tham lam, cuối cùng là vui sướng đến cuồng dại của cô ta.

 

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, tôi khẽ mỉm cười: “À, nhưng ba chỉ cho hai suất thôi.”

 

Nói xong, tôi lên giường, kéo chăn lại.

 

Không thả một cái mồi thật ngon, sao câu được những con cá ngu xuẩn đây?

 

Tôi áp chế nỗi căm hận trong lòng khi những gương mặt Trì Thịnh, bà Tạ, Trần Như Như thoáng qua. Nhưng rồi, trong đầu tôi lại hiện lên một khuôn mặt lấm lem.

 

Đôi mắt trong veo, ánh lên vẻ sợ hãi.

 

Tiểu Tô Khê, đừng sợ.

 

Có tôi ở đây rồi.

 

Trong ký túc xá, ngoài Hứa Du, còn có Tạ Sanh, một con ch.ó theo đuôi khác của Trần Như Như.

 

Cũng là một trong những kẻ đã từng bắt nạt tôi.

 

Cô ta hờ hững chào hỏi.

 

Đúng mười giờ đêm, đèn ký túc xá tắt. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm trong bóng tối.

 

“Cái bà cô nhà giàu này sao lại đến ở ký túc chúng ta vậy? Nhìn kiểu gì cũng thấy kiêu kỳ quá.”

 

“Đừng có nói lung tung.” Giọng của Hứa Du hơi bực bội: “Người ta vốn dĩ là như thế, với lại tạm thời đừng đụng vào con nhà quê kia. Nghe nói ba của Tô Sùng Triều đang đến khảo sát trường mình.”

 

“Gì cơ? Nếu vậy thì…”

 

Tôi trở mình, giả vờ ngủ.

 

Lợi ích đặt lên hàng đầu, cái gọi là tình bạn sắt son gì đó, sớm muộn cũng có thể bị phản bội.

 

Muốn có chỗ tốt, trước tiên phải bám chắc lấy tôi.

 

Khoảng mười hai giờ đêm, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

 

Một cái bóng đen lặng lẽ lẻn vào, bước ngang qua giường tôi, hơi dừng lại một chút, rồi nhanh chóng trèo lên giường.

 

Tạ Sanh bực mình lầm bầm một câu, rồi trong phòng trở nên yên lặng.

 

Tôi nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.

 

4

 

Tôi khẽ nhíu mày, đứng ở phía sau lớp học.

 

“Sao vậy, Sùng Triều?” Hứa Du tươi cười đi tới, thân thiết khoác tay tôi.

 

Tôi lạnh nhạt rút tay về: “Chỗ ngồi của Tô Khê hôi quá, ảnh hưởng đến tôi ôn bài.”

 

Hứa Du nhướng mày: “Đã nói cậu đừng có ngồi chỗ đó rồi mà… Con nhỏ bẩn thỉu đó…”

 

Bị ánh mắt tôi nhìn chằm chằm, cô ta ngập ngừng, nuốt lại lời định nói, có chút xấu hổ quay đầu tìm người. Nhưng không thấy ai cả.

 

Tôi nhíu mày nhìn cô ta chằm chằm. Hứa Du căng thẳng liếc tôi một cái, rồi lập tức bật dậy: “Để tớ làm sạch cho! Tiểu thư cứ ngồi tạm một bên đã!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.