(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những trò đùa nhục mạ. Những trò chơi khăm ghê tởm. Khi bà cúi xuống quỳ gối cầu xin, chủ nhiệm Từ lại dửng dưng đứng nhìn, tiếp thêm dũng khí cho Tạ Ngọc Liên. Khi Tô Khê cầu cứu, giáo viên chủ nhiệm lại nói: “Ruồi bọ không đậu vào trứng không có vết nứt.”
Tóm lại, quả báo không chừa một ai.
Những kẻ tham gia blhđ, giẫm đạp lên nhân phẩm người khác, hủy hoại tương lai của người ta, thì có tư cách gì để có được hạnh phúc chứ?
Nhưng Tô Khê của tôi, sẽ sống thật tốt, sẽ trở nên khỏe mạnh và vui vẻ. Cô ấy đã cố gắng như vậy, chắc chắn sẽ có một tương lai rực rỡ.
Mà đến lúc đó, khoảng cách chênh lệch bi thảm nhất, chính là sự trừng phạt tốt nhất dành cho bọn họ.
Bê bối của bà Tạ, cả trường đều đã biết.
Vì vậy, khi bà ta lại đến tìm ba tôi, cuối cùng bị chặn ngay ngoài cửa.
“Tôi là bà chủ tương lai nhà họ Tô!” Bà ta tóc tai rối bù, sắc mặt vặn vẹo, trông vừa điên cuồng vừa thê thảm.
“Xin lỗi nhé, bà Tạ, ba tôi không muốn gặp bà.” Tôi đứng sau bảo vệ, ôm cốc trà sữa, nhàn nhạt nhìn bà ta.
“Bà không phải phu nhân hiệu trưởng sao? Sao giờ lại thành bà chủ nhà họ Tô rồi? Ồ, không đúng…” Tôi cười khẽ, lấy tay che môi.
“Là cựu phu nhân hiệu trưởng mới đúng.”
“Triều Triều!” Giọng bà ta hoảng loạn, “Triều Triều, đó là hiểu lầm mà!”
“Bẩn quá.” Tôi đánh giá bà ta, cau mày lắc đầu.
“Triều Triều…” Bà ta không thể biện hộ gì nữa, khuôn mặt đỏ bừng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền kéo Trì Thịnh đang đứng đờ người bên cạnh lại.
“Triều Triều, đây là bạn trai con, Trì Thịnh đấy! Là A Thịnh của con! Hai đứa không phải đã nói sẽ kết hôn sao?”
Đôi mắt Trì Thịnh đỏ hoe, môi tái nhợt, cậu ấy mấp máy vài câu, cuối cùng chỉ gọi một tiếng: “Triều Triều.”
Tôi cười: “Cậu muốn làm A Thịnh của tôi, hay là muốn làm anh tôi?”
Gân xanh trên trán Trì Thịnh nổi lên: “Triều Triều! Anh yêu em!”
“Hai mẹ con các người đúng là có chung sở thích bám víu vào người khác nhỉ?” Tôi khẽ huýt sáo, rồi hỏi: “Cậu biết Tô Khê không?”
“Ai cơ? À, cái cô gái đó à? Cô ta thì liên quan gì đến anh? Anh không quan tâm người khác, anh chỉ thích mình em thôi, Triều Triều!” Cậu ta nhìn tôi, bày tỏ chân thành từ tận đáy lòng.
Nhưng mà, Tô Khê chính là tôi của ngày trước.
Cậu ta chỉ thích đại tiểu thư nhà họ Tô mà thôi.
“Cậu phân biệt sang hèn, nhìn người bằng ánh mắt đầy định kiến, cậu chưa từng biết tôn trọng là gì.” Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy, giọng điệu lạnh nhạt. “Nhưng trên đời này, giai cấp luôn có tầng cao hơn. Cậu hãm hại người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng thôi. Không tin thì nhìn xem, khi có chuyện xảy ra, bên cạnh cậu còn ai không?”
“Bởi vì vật họp theo loài, người phân theo nhóm.” Tôi khẽ cười. “Cậu nghĩ xem, ai mới thực sự thật lòng với cậu?”
Lúc này, bên cạnh cửa ló ra một cái đầu nhỏ:
“Tô Sùng Triều, cậu còn không mau về! Lâm Mặc Bạch nói cậu đang trốn tránh trừng phạt đấy!”
Cô bé của tôi, nụ cười rực rỡ, đầy tự tin và tràn ngập ánh sáng. Ánh mắt cô lướt qua Trì Thịnh, nhưng hoàn toàn không có chút sợ hãi, chỉ là sự thờ ơ, chẳng bận tâm.
Kiếp này, cô bé chưa từng gặp Tạ Ngọc Liên, cũng không có những cơn ác mộng đó.
Bây giờ, cô bé được tôi nuôi dưỡng trắng trẻo mũm mĩm, có bạn bè, có gia đình.
“Tới đây.” Tôi mỉm cười đáp lại cô ấy.
“Đi đi, đừng làm bẩn khu vườn của tôi.” Tôi nói
“Tôi đã nói rồi, những kẻ từng bắt nạt Tô Khê, tôi muốn tất cả đều phải nhận báo ứng.”
Dứt lời, tôi không lưu luyến gì nữa, quay lưng bước vào nhà.
Thỏ con vào nhà rồi, bây giờ trời đất mặc sức tung hoành.
( Chính văn hết. )
[Phiên ngoại: Tô Khê]
Tôi tên là Tô Khê, thành tích rất tốt, gia cảnh rất nghèo. Trong ngôi trường này, tôi là một người lạc lõng.
Bà từng nói với tôi, phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Trực giác mách bảo tôi rằng, ở một ngôi trường toàn con nhà giàu như thế này, im lặng, khiêm tốn, không gây chú ý chính là cách tốt nhất để bảo vệ mình.
Tôi thích một chàng trai.
Cậu ấy rất tự tin, tỏa sáng rực rỡ, hoàn toàn khác tôi.
Cậu ấy có rất nhiều bạn bè, có rất nhiều người thích cậu ấy.
Cậu ấy tên là Trì Thịnh, có một cô bạn gái rất xinh đẹp, tên Trần Như Như.
Nhưng tôi cũng không biết mình đã chọc giận Trần Như Như lúc nào.
Có lẽ là vì lần đó tôi đạt điểm cao, giành được học bổng chăng?
Nhưng tôi không thể không có học bổng, nó có thể giảm bớt học phí của tôi, giúp bà đỡ vất vả hơn một chút.
Từ đó, mỗi ngày đến trường đều trở thành cơn ác mộng.
Trần Như Như rất nổi tiếng, cũng có rất nhiều bạn bè. Cô ta tức giận vì tôi, thế là tất cả bạn cùng lớp bắt đầu ghét tôi theo.
Có rất nhiều người đặt chuột chết, gián c.h.ế.t vào trong hộc bàn của tôi. Tôi không dám khóc. Tôi rất sợ những thứ đó. Nhưng nếu tôi khóc, họ sẽ nói tôi là một con “trà xanh giả tạo” rồi ném sách vở của tôi vào thùng rác, sau đó đổ dầu ớt lên đó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");