Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 382




Trưởng nhà máy Ngụy nói phải xin chỉ thị lãnh đạo, ba ngày sau, kết quả đã có. Nhà máy thực phẩm số một đồng ý sản xuất mì ăn liền của Thẩm Y Y, cũng đưa hai nhà kho vùng ngoại thành cho Thẩm Y Y.

"Cô chỉ cần mang theo chứng minh này, đến cơ quan có liên quan làm thủ tục phê duyệt là được rồi.” Trưởng nhà máy Ngụy đưa một tấm chứng minh cho cô, sâu xa nói: “Phê duyệt cho cô thời hạn lâu nhất.”

"Cảm ơn trưởng nhà máy Ngụy.” Thẩm Y Y mặt mày hân hoan nhận tấm chứng minh, cũng cảm kích ông ấy, phần chứng minh này không chỉ có thể giúp cô mượn được hai nhà kho, hơn nữa còn có thể có được hợp đồng thuê rẻ nhất, đây là trưởng nhà máy Ngụy giúp cô tranh thủ.

"Nên như vậy, dù sao cô đã giúp nhà máy một việc lớn như vậy.” Trưởng nhà máy Ngụy nhìn nữ sinh trẻ tuổi như con chim sáo kia, đôi mắt lóe lên tia sáng, từ trong ngăn kéo rút ra một trang giấy, ra vẻ nói: “ Y Y, còn có chuyện vui..."

Thẩm Y Y có dự cảm không tốt, cảnh giác nhìn Trưởng nhà máy Ngụy: "Việc vui gì?"

"Lại đây, nhìn xem.” Trưởng nhà máy Ngụy cười đưa tờ giấy trong tay cho Thẩm Y Y, Thẩm Y Y nhận đọc thử, phát hiện bên trên viết hai chữ thư mời, là nhà máy thuê cô làm nghiên cứu viên!

Thẩm Y Y ngước mắt nhìn vào đôi mắt trưởng nhà máy Ngụy đang cười tủm tỉm: “Thế nào? Có phải rất vui vẻ hay không?"

Thẩm Y Y: "..." Không có rất vui vẻ!

"Trưởng nhà máy, hiện tại tôi vẫn là sinh viên.” Thẩm Y Y uyển chuyển nói: “Hơn nữa bác cũng biết đó, tôi vẫn đang làm quần áo với bạn, mặt khác tôi cũng đã kết hôn sinh con, phải chăm sóc gia đình, chỉ sợ... Bận chịu không nổi!"

Trưởng nhà máy Ngụy dùng mì ăn liền của Thẩm Y Y còn phải đưa hai nhà kho to thế cho cô, đương nhiên đã “điều tra lý lịch” Thẩm Y Y một phen. Sau phen điều tra lý lịch, ông ấy biết một chút chuyện về Thẩm Y Y, ông ấy cảm thấy Thẩm Y Y là một nhân tài, lại thêm mì ăn liền của Thẩm Y Y sắp sửa được đưa vào sản xuất, Thẩm Y Y có thể hỗ trợ giám sát thì không còn gì tốt hơn, mà Thẩm Y Y chỉ dùng thân phận một người học tập ở tại trong xưởng hiển nhiên là không đủ. Cho nên, mặc kệ là căn cứ vào năng lực của Thẩm Y Y hay là căn cứ vào việc sắp sản xuất mì ăn liền, ông ấy đều muốn giữ lại Thẩm Y Y, nhưng làm sao giữ Thẩm Y Y được đây? Cho một danh hiệu nhân viên chính thức là không gì thích hợp hơn.

Về phần những trở ngại Thẩm Y Y nói, đương nhiên ông ấy cũng cân nhắc đến, cười tủm tỉm nói: “Không sao cả, những việc này tôi đã sớm nghĩ kỹ, cô chỉ cần mỗi ngày đến năm... Ba giờ là được, trường học khi nào cần đi học cô có thể không cần tới, thế nào? Phần công việc này có phải rất tự do hay không?"

Thẩm Y Y: "..." Tự do cái gì? Chiếm dụng hết thời gian rảnh của cô còn nói tự do!

Trưởng nhà máy Ngụy thấy dáng vẻ Thẩm Y Y không lay chuyển, tiếp tục nói: “Tiền lương căn cứ tiền lương công nhân kỹ thuật trung cấp phát!"

Thẩm Y Y: "..."

Trưởng nhà máy Ngụy không ngừng cố gắng: “Cho cô tiền lương công nhân kỹ thuật cao cấp cũng được!"

Thẩm Y Y: "..."

Trưởng nhà máy Ngụy: "..." Ngẫm lại, việc làm ăn bán quần áo của cô cực kỳ phát đạt, hoàn toàn không thiếu số tiền lương chừng trăm đồng đó!

Trong nháy mắt trưởng nhà máy Ngụy bị nhức đầu, bàn điều kiện với một người có tiền mà dùng việc này là không được, dùng tiền ném chưa chắc sẽ ném được đến cô!

Thẩm Y Y nhìn trưởng nhà máy Ngụy vò đầu bức tai, trong lòng buồn cười, thật ra tiến vào nhà máy thực phẩm số một cũng không phải không có lợi ích gì cho cô, dù sao nhà máy thực phẩm số một cũng là một người đàn ông vạm vỡ thuộc nhà nước, các mạng lưới quan hệ khổng lồ, ví như cô muốn thuê nhà kho, nếu như không có quan hệ thì rất khó thuê được. Nhưng trưởng nhà máy Ngụy vừa ra tay, không chỉ mướn được, còn cho cô ưu đãi lớn nhất. Chỉ là đối với cô thì mối quan hệ này cũng không phải đúng lúc cần đến, nếu như là sau khi cô tốt nghiệp bảo cô tới đây thì có lẽ cô sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Có điều, cuối cùng Thẩm Y Y vẫn nói: “Trưởng nhà máy Ngụy, để tôi ở lại trong xưởng làm nghiên cứu viên cũng không phải không thể."

"Điều kiện của cô là gì?" Trưởng nhà máy Ngụy lập tức cảnh giác hỏi, ông ấy đã hiểu sơ sơ về Thẩm Y Y rồi, cô cũng không phải là người chịu thua thiệt!

"Tôi chỉ tạm giữ chức.” Thẩm Y Y bàn điều kiện nói: “Tới đi làm hay không do tôi tự quyết định, về phần tiền lương, bên bác cứ xem xét rồi cho đi.”

Dù sao có một câu nói nói rất đúng, “cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ”, kinh nghiệm và sự lợi dụng tiên tri thu thập những công thức món ăn bí truyền của cô, nếu như có thể thông qua nhà máy thực phẩm số một, dùng chút sức mọn của mình tạo phúc cho quốc gia và nhân dân, cô vất vả chút cũng bằng lòng. Về phần chuyện những người khác có thể làm, trước tiên cứ phân ra đi.

Trưởng nhà máy Ngụy hơi suy tư giây lát, mặc dù không phù hợp quy định, nhưng dù sao rất tốt hơn việc Thẩm Y Y từ chối, cắn răng một cái, đáp ứng: “Được!"

Nhậm Hoa Thanh ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt hốc mồm, vừa hâm mộ vừa thấy lòng ngứa ngáy, mặt dày nói với trưởng nhà máy: “Trưởng nhà máy, hay là bác cũng cân nhắc tôi một chút? Tôi chỉ cần không đi học, mỗi ngày đều có thể đi làm! Tiền lương không cần cho quá nhiều, dựa theo tiền lương công nhân kỹ thuật trung cấp cho tôi là được."

Trưởng nhà máy Ngụy nhìn về phía Nhậm Hoa Thanh, đổi sắc mặt, thân thiết nói: "Cô sinh viên Nhậm, cô cũng biết làm mì ăn liền sao?"

Nhậm Hoa Thanh lắc đầu.

Trưởng nhà máy Ngụy: "Thế những món khác?"

Nhậm Hoa Thanh vẫn lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Tôi ngay cả nấu cơm cũng không biết..."

"Vậy cô còn nói cái gì?" Mặt trưởng nhà máy Ngụy xị xuống, chỉ vào cổng, không khách khí nói: “Cút!"

"..." Nhậm Hoa Thanh nhìn tốc độ trở mặt của trưởng nhà máy Ngụy mà than thở.

Thẩm Y Y và Nhậm Hoa Thanh đi ra từ văn phòng trưởng nhà máy, Nhậm Hoa Thanh nghĩ linh tinh: “Trưởng nhà máy Ngụy phân biệt đối xử, đối xử với cậu tốt như vậy, đối xử với tớ kém thế này, quá đáng! Tớ không tin, dù sao tớ cũng là nhân tài của đại học Hoa Thanh, năng lực cũng thuộc tiêu chuẩn, sao lại không thể làm việc trong nhà máy thực phẩm của ông ấy? Không được, tôi nhất định phải leo lên được chức vị giám đốc của nhà máy thực phẩm, sáng mù mắt chó của ông ấy!"

Thẩm Y Y vỗ vỗ vai của cô ấy: “Cậu cố lên, tớ đi đến phòng thí nghiệm."

"Ấy, chờ tôi chút.” Nhậm Hoa Thanh vội nói, cô ấy nghĩ linh tinh thì là nghĩ linh tinh, tự cô ấy cũng rõ ràng mình không có bản lĩnh giống Thẩm Y Y. Chưa làm được cái gì, dựa vào cái gì còn chưa tốt nghiệp đã bảo nhà máy thực phẩm cho cô chức vị?. Đưa bút ký mình đã viết cho Thẩm Y Y: “Nội trong hai hôm phải nộp một bài báo cáo nhỉ? Này, bút kí."

Mặc dù con người Nhậm Hoa Thanh này ngoài miệng cợt nhã, nhưng năng lực làm việc vẫn rất ổn, ví như bút ký của cô ấy rất tỉ mỉ toàn diện, Thẩm Y Y không khách khí nhận bút ký của cô ấy: "Cảm ơn nhé!"

Chạng vạng tối, sau khi Thẩm Y Y về nhà đã nói chuyện đã thuê được nhà kho Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha.

Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha đều rất mừng: “Thế thì có phải chúng ta đã có nhà máy riêng của chúng ta rồi?"

Thẩm Y Y mỉm cười nhẹ gật đầu, sau khi thành lập nhà máy, công việc bán quần áo của các cô cũng coi như chính thức đi vào quỹ đạo rồi.

"Quá tốt rồi!" Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha đều rất kích động.

"Có điều, sau khi thành lập nhà máy, nội dung công việc của hai người phải thay đổi một chút.” Thẩm Y Y nói.

Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha nghe là biết cô đã có sắp xếp. Thẩm Y Y chính là như vậy, về mặt mục tiêu cụ thể kiểu gì cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các cô, các cô chỉ cần dựa vào sắp xếp của cô làm là được, lắng nghe nói: “ Y Y, em nói, bọn chị đang nghe!"

"Chị cả, trước kia chị từng kinh qua xưởng may rồi, cho nên em nghĩ, về sau chị sẽ quản lý chuyện nhà máy, về phần Đại Nữu, về sau em sẽ quản lý chuyện cửa hàng mặt tiền, thế nào?" Thẩm Y Y thương lượng cùng với hai người.

"Được!" Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha không có ý kiến với sắp xếp của Thẩm Y Y. Trên thực tế, bọn họ cũng nhận thấy được sở trường của mình ở đâu, Thẩm Y Y điều phối rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.