Hoàng Mai rất tức giận, "Bình thường cậu chịu khó chịu khổ giúp đỡ và phục vụ các thầy cô và bọn họ trong lớp, trường học không trả lương cho cậu thì thôi đi, thế mà còn sắp xếp cậu vào nhà mày tệ nhất, thật quá đáng, đã vậy còn sắp xếp cậu đi một mình thì! Không được! Cố vấn học tập—"
Hoàng Mai trực tiếp đứng lên, Thẩm Y Y không giữ được cô ấy.
"Cố vấn học tập," Hoàng Mai nói, "Tôi có thể hỏi, tại sao lại sắp xếp đưa Y Y đi nhà máy thực phẩm số 1?"
Ánh mắt Trần Hồng Tinh nhìn về phía Thẩm Y Y, Thẩm Y Y bất lực đứng dậy, nghiêm túc nói: "Cố vấn học tập, tôi cũng muốn hỏi về vấn đề này."
Những người khác vểnh tai lên lắng nghe.
"Quyết định bằng cách rút thăm", Trần Hồng Tinh nói.
Thẩm Y Y, Hoàng Mai: "..."
Những người khác: "..."
Trò đùa à mà làm cái này?
Thẩm Y Y: "Nhưng không phải nhà máy thực phẩm số 1 sẽ đóng cửa sao? Tại sao lại đưa nó vào rút thăm?"
Trần Hồng Tinh: Đúng là khó lừa gạt thật!
"Thứ nhất, nó còn chưa đóng cửa, thứ hai, ngay cả khi nó đóng cứu, việc nghiên cứu lý do sự sụp đổ của nó và rút kinh nghiệm từ việc nó đóng cửa đều nằm trong phạm vi nghiên cứu của viện chúng ta, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi nó nằm trong danh sách bốc thăm cả," Trần Hồng Tinh nói.
"Vậy tại sao lại sắp xếp để Y Y đi một mình?" Hoàng Mai tiếp lời: "Các đơn vị khác đều là hai hoặc nhiều hơn."
"Phía trên chỉ đưa ra một chỉ tiêu," Lý do của Trần Hồng Tinh thực sự không thể bác bỏ được, "Trường hợp này không chỉ xảy ra ở trường học của chúng ta, mà viện kinh tế của các trường khác cũng sẽ gửi một sinh viên đến nhà máy thực phẩm số 1, còn có còn vấn đề gì không?"
Có!
Thật ra Hoàng Mai muốn nói, bọn họ không nhìn thấy quá trình rút thăm, ai biết có người gian lận hay không, nhưng dưới ánh nhìn của cố vấn học tập, cô ấy không dám nói ra.
Cho dù có nói ra, rút thăm lại một lần nữa, cũng chưa chắc đã có người đồng ý, dù sao bây giờ nhà máy thực phẩm số 1 cũng là một khoai tây nóng bỏng tay, nếu rút thăm lại mỗi người đều có khả năng bốc trúng nó, tất nhiên sẽ không đồng ý.
Thẩm Y Y hiển nhiên đã nghĩ đến sự thật này, kéo Hoàng Mai ngồi xuống.
Thấy vậy, Trần Hồng Tinh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ấy cũng sợ Thẩm Y Y sẽ đập nồi bát sắt hỏi cho ra lẽ, dù sao thì lý do mà cô ấy đưa ra nếu điều tra rõ ràng thì không giữ được nữa.
Nhưng còn có cách nào nữa chứ? Chuyện này là do phía trên sắp xếp!
Trần Hồng Tinh nghĩ nghĩ một lúc, không khỏi cảm thấy đồng cảm với Thẩm Y Y, đi đến nhà máy lộn xộn kia, không biết phải ưu sầu đến thế nào.
Trần Hồng Tinh sợ Thẩm Y Y sẽ quay lại tìm cô ấy, sau khi thông báo xong mọi chuyện liền nhanh vội vàng trốn đi, thậm chí còn không đến văn phòng, trực tiếp về nhà, trốn tránh Thẩm Y Y.
Những người khác cũng nhìn Thẩm Y Y bằng ánh mắt đồng cảm, ban đầu còn tưởng rằng cô có quan hệ tốt như vậy với các giảng viên như vậy, nhất định sẽ được các giảng viên đối xử ưu ái, nhưng không ngờ cô lại bị giảng viên gài như vậy.
Suy cho cùng, nếu các giảng viên thật sự không muốn đẩy Thẩm Y Y vào hố lửa, lỡ rút trúng Thẩm Y Y thì có làm sao? Không phải đổi lại là được rồi sao? Dù sao cũng chẳng có sinh viên nào nhìn thấy.
Hoàng Mai ôm mặt nói với Thẩm Y Y: "Y Y, cậu đáng thương quá."
"Biết đâu nghĩ theo một góc độ khác," Thẩm Y Y vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, "Có lẽ đây là cơ hội để tôi tốt nghiệp sớm?"
???
Hoàng Mai không nói nên lời, "Cậu cho rằng tốt nghiệp sớm dễ dàng như vậy sao? Nếu muốn đạt được đánh giá xuất sắc, trừ khi cậu cứu nhà máy thực phẩm sắp đóng cửa, nếu không thì, đừng nghĩ nữa, lớp chúng ta có khi không được vài người đạt được."
Thẩm Y Y không biết có thể hay không, bởi vì bây giờ cô không biết gì về nhà máy thực phẩm số 1.
Chỉ là cô không phải là người có tính do dự, tất nhiên cô cũng đoán được có thể là trường học cố ý, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được trường học không có ác ý, cho nên cô mới nhận lấy, biết đâu được cuối cùng cô thật sự có thể cứu được nhà máy thực phẩm số 1, sau đó tốt nghiệp sớm, vậy cô được lời rồi!
Mọi thứ đều có ưu và nhược điểm, Thẩm Y Y suy nghĩ rất thoáng, Hoàng Mai nhẹ nhõm nói: "Vậy cũng nói không chắc, mọi chuyện đều có thể xảy ra, đừng ra quyết định sớm, đúng không?"
Hoàng Mai nhìn dáng vẻ lạc quan của cô, im lặng một lát, thật sự là hoàng đế không vội thái giám đã lo.
Những người khác cũng nghĩ như vậy, một nhà máy thực phẩm với quy mô vài nghìn người, nếu như phá sản thật, làm sao có thể dễ dàng cứu sống được chứ? Đến nhà nước cũng đã từ bỏ, Thẩm Y Y muốn dùng thực lực cứu lấy nhà máy thực phẩm số 1, đó chính là ảo tưởng!
Ngay cả khi cô là một người rất giỏi, cũng không thể làm được điều đó!
Nhưng bọn họ không biết Thẩm Y Y mang hack trong người! Những người khác không thể, nhưng cô có thể!
Buổi chiều không có tiết học, Thẩm Y Y định trở về nhà ngủ trưa.
Còn chưa về đến nhà, từ xa cô đã nhìn thấy một cô bé đứng ngoài hàng rào nhà mình, đang nhìn ngó vào trong nhà, còn hết sức chăm chú, cô đạp xe đến bên cạnh cô bé rồi mà cô bé cũng không phát hiện đã có người đến.
Thẩm Y Y nhìn theo ánh mắt của cô bé, thứ đập vào mắt cô là một khoảng sân nhỏ gọn gàng, từ khi Nhị Bảo học trung học cơ sở, rất ít khi về bên này ở, không có cậu bé ở đây phá hủy, còn có thêm một Tiểu Bảo nghiện sạch sẽ làm cho phòng nhỏ lúc nào cũng trong trạng thái sạch sẽ ngăn nắp.
Sân nhỏ sạch sẽ đến mức không có bóng người, chỉ có phòng của Đại Bảo mở.
"Xin chào?" Thẩm Y Y không nhịn được mở miệng nói chuyện, giọng nói không lớn, thậm chí còn khá nhẹ nhàng, nhưng cô bé kia vẫn giật mình.
"Xin lỗi," Thẩm Y Y nói xin lỗi, "Làm cháu sợ sao?"
"Không sao, em mới là người nên nói xin lỗi," cô bé vội nói.
Thẩm Y Y phát hiện mặt mày cô bé này khá thanh tú, nhưng: "Cháu đứng trước cửa nhà dì muốn tìm ai à?"
"Đây là nhà của chị sao?" Mắt cô bé sáng lên, "Vậy chị hẳn là chị gái của Lý Yến Thanh đúng không?"
"Không, dì là mẹ của Yến Thanh," Thẩm Y Y nói.
"Dì là mẹ của Lý Yến Thanh ạ?" Cô bé kinh ngạc, bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn cô.
Thẩm Y Y hiểu được sự sửng sốt của cô, chỉ tò mò hỏi: "Vậy cháu đến tìm Yến Thanh à? Chắc giờ nó đang ở nhà, cô vào gọi nó ra giúp cháu nhé?"
Không ngờ, cô bé đỏ mặt: "Không, không cần đâu, chị... không đúng,.."
Cô gái không biết nên gọi Thẩm Y Y cô hay là chị, cô bé ngượng ngùng một lúc.
"Không sao, gọi dì là dì đi." Thẩm Y Y thấy cô bé ngượng ngùng, hiểu ý nói, chỉ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô bé, trong lòng cô cũng có chút suy đoán, tâm tình cũng trở nên khó nói.
Phải không chứ, đây là vận đào hoa của Đại Bảo nhà cô sao?
Nhưng con cô chỉ mới mười ba tuổi!
Ừm, mặc dù Đại Bảo nhà cô chỉ mới mười ba tuổi, nhưng trông cậu bé lại giống như mười sáu, mười bảy tuổi, hơn nữa con cô vừa đẹp trai lại thông minh như vậy, không có vận đào hoa mới là chuyện kỳ lạ.
Thẩm Y Y như bà Vương bán dưa tự khen chính mình mà nghĩ — nhưng như vậy cũng không được, mới mười ba tuổi, vẫn còn là một cậu bé! Yêu đương cái gì!
"Cô, cháu..." Cô bé vừa thẹn thùng lại có chút lúng túng, như thể cô bé sợ cô sẽ gọi Đại Bảo ra ngoài, "Cháu chỉ đi ngang qua thôi, cháu không có ý gì khác, cháu, cháu đi trước ạ."
Nói xong, cô bé nhanh chóng chộp lấy chiếc xe đạp của mình, sau đó đạp xe chạy mất.
Thẩm Y Y: "Này—" Không gọi lại được!
Đại Bảo nghe thấy có giọng nói liền ra ngoài: "Mẹ, ai vậy?"
Thẩm Y Y quay đầu lại, khẽ mở mắt to mắt, "Con không biết con bé?"
Dạ Bảo suy nghĩ một hồi, mặc dù vừa rồi không nhìn thấy mặt cô gái, nhưng cậu bé nhìn thấy bóng lưng của đối phương, với khả năng đã gặp không bao giờ quên của mình, nếu như là người cậu bé đã gặp qua, cậu chắc chắn sẽ nhớ rõ đối phương, lắc đầu, "Con không biết."
Thẩm Y Y: "..." Chẳng lẽ là yêu đơn phương?
Được rồi, tuỳ những con người trẻ tuổi này đi.