Sau khi Lý Thâm đi, Thẩm Y Y đi tây sương phòng, tây sương phòng bây giờ có ba gian phòng, một phòng được coi là phòng làm việc, bên trong có hai máy may, trong góc để không ít vải, trên giá treo những bộ quần áo đã làm xong.
Lý Đại Nha đang làm việc trước máy may, mẹ Lý ở bên cạnh phụ giúp cắt quần áo.
"Lâm Đại Nữu đâu?" Thẩm Y Y hỏi.
"Con bé đang ăn trưa," mẹ Lý nói, "Con chưa ăn đúng không? Mẹ có để lại thức ăn cho con đấy, mau đi ăn đi!"
"Con với anh Thâm ăn ở tiệm cơm Quốc Doanh rồi." Thẩm Y Y nói xong liền tiến lên hỗ trợ.
Mẹ Lý ngăn cản cô, "Con bận rộn cả buổi sáng rồi, đi nghỉ đi, tay chân mẹ làm nhanh hơn con."
Thẩm Y Y: "..."
Được rồi.
Cô trở về phòng chính, cha Lý đang chơi đồ hàng với bọn nhỏ, Lâm Đại Nữu ngồi ăn cơm ở bên cạnh.
Thẩm Y Y nghe xong mới biết đám nhỏ đóng vai Tây Du Ký, Tiểu Bảo đóng vai Tôn Ngộ Không, Tiểu Bối đóng vai Trư Bát Giới, An An đóng vai Bạch Long Mã, Khoái Khoái và Lạc Lạc đóng vai Sa Tăng và Đường Tăng, Vượng Tài thì đóng vai yêu quái.
Cả đám nhỏ đánh một mình Vượng Vài —— ngoại trừ Tiểu Bảo, mấy đứa nhỏ khác căn bản không nhận rõ ai là kẻ địch ai là người mình, Khoái Khoái và Lạc Lạc thậm chí còn không biết đi bộ, chỉ biết bò theo chân bọn nhỏ, cha Lý đi theo phía sau đám nhỏ, phòng ngừa đám nhỏ lại bị va chạm vào đâu.
Nhìn thấy Thẩm Y Y đi vào, mấy đứa nít ranh như ong vỡ tổ vây quanh Thẩm Y Y, "Yêu quái to gan, mau nộp mạng!"
"Ai ai ai?" Tiểu Bảo đang đánh Vượng Tài người đóng vai yêu quái, vội vàng chạy tới ngăn lại, "Đây là Vương Mẫu nương nương, là người một nhà, không thể đánh!"
Mấy đứa nhỏ vừa nghe vậy liền ngốc ngốc xoay người quay về đánh Vượng Tài.
Thẩm Y Y: "..."
Lâm Đại Nữu cười không ngậm được miệng.
Thẩm Y Y ngồi xuống, vừa tức giận vừa buồn cười nói, "Đám trẻ con này, ầm ĩ không chịu được."
"Bọn nó còn nhỏ, ầm ĩ một chút cũng là chuyện tốt." Lâm Đại Nữu nói, trước kia ở trong thôn, nhà bọn họ chưa bao giờ náo nhiệt như này.
"Cũng đúng," Thẩm Y Y nói, lại nhớ tới chuyện gì đó, "Đúng rồi, chị đã liên lạc xong với trường tiểu học cho Vượng Tài và An An, bởi vì là dự thính, cho nên học phí sẽ hơi đắt một chút, một học kỳ ba mươi đồng."
"Ba mươi đồng?" Lâm Đại Nữu có chút giật mình, khi còn ở thôn một học kỳ cũng chỉ có hai ba đồng, nhưng mà bây giờ cô ấy cũng đã kiếm được không ít tiền, ba mươi đồng này đối với cô ấy mà nói cũng không là nhiều, liền nói: "Được, chị Y Y, cảm ơn chị!"
"Không có việc gì," Thẩm Y Y nói, thấy Nhị Bảo không có ở đây, hỏi Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo, anh hai con đâu?"
"Anh ấy đang học bài ở trong phòng!" Tiểu Bảo trả lời.
Nhị Bảo nhà cô đúng là người có tính tự giác! Thẩm Y Y vui mừng, chợt nghe cha Lý nói ——
"Đúng rồi, thằng bé còn chưa ăn cơm đâu," Cha Lý nhớ tới, "Lúc ăn cơm gọi có gọi thằng bé ra, nhưng nó lại nói đợi thêm lát nữa, làm xong bài thi sẽ ra ăn sau, mà nãy giờ vẫn chưa thấy nó đi ra!"
Vậy mà còn chưa ăn cơm? Thẩm Y Y nhíu mày.
Lâm Đại Nữu rất hâm mộ: "Nhị Bảo nhà chị thất đúng đứa chăm chỉ, là đứa nhỏ chăm chỉ nhất mà em từng thấy."
Cho dù chăm chỉ cũng không nên chăm chỉ như vậy.
Thẩm Y Y gọi Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo, đi gọi anh hai con ra ăn cơm, bảo là mẹ gọi."
"Vâng, " Tiểu Bảo chạy đi.
Thẩm Y Y đi vào phòng bếp múc cơm cho Nhị Bảo, lại pha thêm một ly sữa, vừa mới trở lại phòng chính đã nghe tiếng Nhị Bảo lớn giọng nói, "Em đừng làm phiền anh nữa được không, anh còn một đề nữa mới xong!"
"Lúc nãy anh cũng nói làm một đề nữa là xong, sao anh làm đề này lâu như vậy?" Tiểu Bảo nói, "Em làm một đề có tí là xong."
"Em cũng không phải là anh, quan tâm anh viết bao lâu làm gì?" Thanh âm Nhị Bảo nghe có chút gượng gạo.
"Anh còn chưa ăn cơm!"
Nhị Bảo: "Không ăn, mau đi ra ngoài cho anh!"
"Là mẹ gọi anh đi ăn cơm!" Tiểu Bảo lại nói.
Im lặng một chút.
"Phanh!" một tiếng, Nhị Bảo nổi giận đùng đùng đi ra.
Tiểu Bảo đi theo ngay phía sau, có thể do bị anh khiển trách mà Tiểu Bảo cảm thấy hơi oan ức, "Làm ơn mắc oán mà!"
"Em còn nói?" Nhị Bảo có chút nóng nảy.
"Đừng cãi nhau đừng cãi nhau." Cha Lý vội vàng nói, thấy khuôn mặt vừa khó chịu vừa phiền muộn của Nhị Bảo, cha Lý kéo Tiểu Bảo lại, ý bảo cậu bé không cần nói nữa.
Tiểu Bảo cũng tức giận, cầm một cái áo khoác, tức giận chạy ra ngoài, cha Lý muốn kéo cũng không kéo lại được.
"Tiểu Bảo," Thẩm Y Y kêu một tiếng.
Bước chân Tiểu Bảo dừng lại, không tình nguyện giải thích một câu, "Mẹ, con đi tìm bạn học chơi, lát nữa sẽ trở về!"
"Đừng về quá muộn" Thẩm Y Y dặn dò.
"Con biết rồi!" Tiểu Bảo chạy nhanh như chớp.
Trong phòng khách còn có một Nhị Bảo đang tức giận, những đứa nhỏ khác đều bị cậu bé dọa sợ, xô đẩy nhau trốn ở phía sau Vượng Tài, đứa trẻ lớn nhất ở đấy, sợ đến mức không dám nói chuyện.
Mẹ Lý và Lý Đại Nha ở tây sương phòng nghe được thanh âm cũng nhanh chóng chạy tới, "Có chuyện gì vậy?"
"Anh hai hung dữ!" Những đứa trẻ ào ào chạy đến.
Đám người mẹ Lý nghe vậy, nhìn Nhị Bảo vẻ mặt tức giận đang ngồi trên bàn, lại nhìn Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y đi qua, đặt cơm trước mặt Nhị Bảo, "Ăn cơm đi!"
Nhị Bảo vốn nổi giận đùng đùng, nhìn mẹ mình một cái, há miệng, vốn định nói gì đó, nhưng lại thôi, bưng cơm đến trước mặt mình, từng ngụm từng ngụm nhét vào miệng.
"Ăn chậm thôi," Thẩm Y Y nói, đẩy ly sữa đến trước mặt cậu bé, "Uống một ít sữa đi, đừng để nghẹn."
"Mẹ, bây giờ con rất khó chịu, mẹ đừng quan tâm đến con, con không muốn nổi giận với mẹ." Nhị Bảo nói, lại và cơm vào miệng, nhưng tốc độ chậm lại hơn vừa nãy một chút.
"Vậy mẹ không nói gì hết, ở đây với con thôi, được không?" Thẩm Y Y nói.
Nhị Bảo im lặng gật gật đầu.
Mẹ Lý và mọi người thấy thế, mang theo mấy đứa nhỏ đi ra ngoài.
Trầm mặc thật lâu, Nhị Bảo rốt cục ăn xong, tâm tình tựa hồ cũng bình phục không ít, lúc này mới nói, "Mẹ, mẹ nói chuyện đi!"
"Có phải học đến khó chịu không?" Thẩm Y Y hỏi.
Nhị Bảo lắc đầu, lại gật đầu, có chút bướng bỉnh mím môi lại.
"Khó chịu thì không học nữa" Thẩm Y Y nói.
"..." Nhị Bảo dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhỏ giọng hỏi: "Không học thì làm sao thi vào trường quân đội được?"
"Không phải bảo con từ giờ về sau không cần học nữa." Thẩm Y Y kiên nhẫn giải thích, "Ý của mẹ là nếu như con học mệt rồi, có thể đi ra ngoài thư giãn, chơi trò chơi với em trai và em gái này, con xem lúc nãy đám nhỏ ở đây chơi vui biết bao nhiêu?"
"Con không cần đi chơi, đều là mấy đứa nhỏ trẻ trâu!" Nhị Bảo ghét bỏ nói.
"Vậy thì đi tìm anh cả." Thẩm Y Y nói, "Anh con đang ở nhà bà ngoại, con cũng có thể đến nhà bà ngoại ở, dù sao bây giờ còn chưa đến ngày khai giảng, con có thể chơi đến khai giảng."
Nhị Bảo nhẹ lòng, mẹ cậu thế nhưng không ép buộc cậu! "Mẹ, mẹ không sợ con chơi nhiều quá, không có tâm tư học tập?"
Cậu vẫn nhớ rõ mẹ cậu lúc nào cũng ân cần nhắc nhở cậu phải học hành!
"Mẹ chỉ không muốn con trở thành người mù chữ mà thôi." Thẩm Y Y nói, "Chính con là người nói muốn thi vào trường quân đội, mẹ mới bắt con học như vậy, con đã quên rồi sao?"
Nhị Bảo: "..."
"Nhưng bây giờ con có chút không muốn vào trường đó nữa," Nhị Bảo uyển chuyển nói chuyện, chính xác hơn mà nói, cậu bé cảm thấy cậu không học được, "Có một số đề con cảm thấy rất khó, tôi làm không được!"
Thẩm Y Y hiểu được ý tứ của cậu bé, thở dài trong lòng, thứ gọi là chỉ số thông minh này, có đôi khi không phải có cố gắng là có thể theo kịp, bản tính của Nhị Bảo chính là một đứa trẻ không thích đọc sách, có thể cố gắng học tập như vậy đã rất giỏi.
Ban đầu Thẩm Y Y hy vọng Nhị Bảo có thể sống vui vẻ là tốt rồi, học tập làm cho đứa nhỏ đau khổ như vậy, cô nên thuận theo ý của đứa nhỏ, ủng hộ đứa nhỏ.
Nhưng nhìn vẻ mặt bướng bỉnh và không cam lòng kia của Nhị Bảo, cô lại không muốn đứa nhỏ vì sự chùn bước của bây giờ mà sau này cảm thấy hối hận, liền nói, "Mẹ lại dẫn con đi xem một bộ phim đi, được không? Nếu như con vẫn muốn không thi trường Quân Đội nữa, vậy mẹ sẽ ủng hộ con!"
"Vâng!" Nhị Bảo trả lời rất nhanh, cậu bé cũng cần một lý do để mình tiếp tục kiên trì.
"Được, vậy hai mẹ con chúng ta đi xem?" Thẩm Y Y thăm dò.
"Gọi cha đi cùng đi." Nhị Bảo nói.