Mới đầu Thẩm Y Y có hơi hồi hộp, nhưng mà thời gian dần dần trôi qua, Lý Thâm cũng không có động tác gì, cô cũng chầm chậm bình tĩnh lại.
Những lời cô vừa mới nói với Lý Thâm, anh ở đây cô sẽ càng có cảm giác an toàn là thật. Biết người nằm bên mình là anh, cô rất an tâm. Chưa đến một lát, cô đã ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, cô mơ thấy bên người có một bếp lò ấm áp, không tự chủ áp sát vào bếp lò đó.
Lý Thâm thì khá đáng thương, dựa vào cấu tạo thân thể khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, vả lại anh đang ở tuổi khí huyết sung mãn, bên cạnh có một người phụ nữ đang nằm, người phụ nữ này lại là người anh yêu sâu đậm, chuyện này thật sự không đùa được. Anh nhịn rất lâu mới đè nén được sự kích thích này, đang khi mơ màng muốn ngủ thì bỗng nhiên cảm giác được có gì đó thơm mềm trèo lên.
Anh mở mắt ra, trong đêm tối, anh chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ say sưa, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng sự tin tưởng lẫn nhau, da dán sát da!
Trên da truyền đến cảm giác trơn nhẵn, dinh dính.
Sự kích thích vừa mới đè xuống lại nổi lên.
Anh nén kích thích muốn cô…, cẩn thận từng li từng tí lui về sau. Nhưng anh vừa lui về sau, chưa bao lâu cô cũng lùi theo.
Mấy lần lặp đi lặp lại như thế, Lý Thâm suýt nữa là nổ tung.
Cách bóng đêm, anh hung dữ nhìn đường nét của cô.
Ôi trời ơi, đây là vợ anh!
Giống như nghĩ thì tàn nhẫn, nhưng động tác của anh vẫn rất nhẹ nhàng, cánh tay cẩn trọng xuyên qua cổ cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.
Ôm cô mềm mềm! Cơ thể mềm mại, Lý Thâm than dài một tiếng, anh đã sớm muốn ôm cô giống thế này rồi.
Lúc này, cô gái trong lòng bỗng nhiên nhúc nhích, Lý Thâm cứng đờ, phát hiện cô chưa tỉnh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tóm lại, một đêm này, Lý Thâm trôi qua vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Thẩm Y Y thì ngủ cực kỳ ngon lành.
Nhưng trong lòng cô nhớ mãi sẽ làm đồ ăn sáng cho Lý Thâm, lúc loáng thoáng nghe được tiếng gà gáy, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, tay vừa mới duỗi ra khỏi ổ chăn đã cảm giác được một luồng hơi lạnh ập tới, cô rụt mạnh tay về.
Động tác hơi mạnh, làm đánh thức Lý Thâm cả đêm chỉ ngủ nông, giọng anh hơi khàn khàn: “Sao vậy em?"
Mắt m.ô.n.g lung buồn ngủ của Thẩm Y Y trong nháy mắt trừng lớn.
Giọng nói này quá gần, ngay trên đỉnh đầu của cô?
Tỉnh táo lại, cô đã nhận ra tất cả khác thường, đầu cô đang gối lên cái gì? Là cánh tay anh!
Bức tường cứng rắn, ấm áp, dễ chịu trước mặt cô là cái gì? Là bộ n.g.ự.c của anh!
???
Cho nên bây giờ cô đang vùi trong lòng Lý Thâm?
Thế nhưng, cô nhớ đêm qua lúc ngủ, khoảng cách giữa bọn họ không hề gần, nếu là chen lấn thì ít nhất vẫn duy trì được khoảng cách là một Tiểu Bảo.
Là cô ngủ không ngoan sao? Hay là Lý Thâm thừa dịp cô ngủ ôm cô vào lòng?
Cũng không phải là không có khả năng, dù sao anh thích mình mà.
Bất kể là loại nào cũng không quan trọng, quan trọng là... Bây giờ cô đang ở trong lòng Lý Thâm!
Cơn buồn ngủ của Thẩm Y Y đã bay biến, có chút bối rối lại có hơi phấn khích, khuôn mặt cô lại bắt đầu nóng ran.
Lý Thâm mãi mà không nghe thấy cô trả lời, cũng đã tỉnh táo không ít, nhận ra mình đang ôm cô, không khỏi hơi cứng ngắc, nhưng không buông cô ra: "Sao vậy?"
"Không sao." Thẩm Y Y vội vàng trả lời, cô cảm thấy khá may mắn vì bây giờ trong phòng đang tối đen, anh không nhìn thấy mặt của cô.
"Em đang nghĩ có phải chúng ta cũng nên thức dậy rồi không?” Cô giải thích.
Lý Thâm thở dài một hơi, hơi không nỡ buông cô ra. Anh cẩn thận vén chăn lên để phòng ngừa quá nhiều không khí lạnh sẽ tiến vào trong chăn. Anh mở cửa sổ, nhìn sắc trời chốc lát.
Chân trời đã xuất hiện màu trắng bạc rồi.
Anh trở mình xuống giường, mang giày, nói: "Để anh, trời hơi lạnh, em ngủ tiếp một lát đi."
Thẩm Y Y cũng ôm chăn ngồi dậy, thuận tay cầm quần áo cô đặt ở bên giường, mặc lên: "Em đi với anh."
Lý Thâm còn muốn nói điều gì thì bị Thẩm Y Y thở dài một tiếng: "Đừng nói chuyện, coi chừng đánh thức mấy đứa nhỏ.”
Thế này Lý Thâm mới không nói gì.
Hai người cầm đèn pin đi ra ngoài, cửa vừa mở ra, không khí lạnh kéo tới. Thẩm Y Y run lên khe khẽ, áo khoác bao bọc cơ thể, cô bước nhanh vào trong phòng bếp: "Mau vào mau vào, lạnh quá."
Lý Thâm lách mình đi vào, Thẩm Y Y đóng cửa phòng bếp lại.
Lý Thâm đi lấy đèn dầu đốt, Thẩm Y Y xốc vạc lương thực lên, hỏi anh: "Anh Thâm, bữa sáng anh muốn ăn gì?"
"Nấu đại món gì đó là được rồi."
Vậy làm gì mới hợp lý đây?
Thu hoạch vụ thu khổ cực như vậy, chắc chắn phải nạp ít dinh dưỡng. Nhưng dường như thời gian không còn kịp rồi.
Thẩm Y Y cầm gạo, cầm thêm mấy củ khoai lang và mấy quả trứng gà: "Hôm nay chúng ta ăn cháo trứng gà đi? Hấp thêm mấy củ khoai lang nữa."
Lý Thâm không có ý kiến: "Được." Sau đó nhận gạo trong tay cô: "Nước lạnh, để anh vo cho.”
Thẩm Y Y cũng tranh với anh, trong phòng bếp có chuẩn bị nước, cô cầm gáo múc mấy gáo nước đổ vào hai cái nồi trên bếp lò, bên ngoài dùng để nấu cháo, chờ Lý Thâm vo gạo xong sẽ đổ vào. Nồi bên trong là dùng để nấu nước, đợi lát nữa bọn họ rửa mặt sẽ phải dùng.
Sau khi chuẩn bị xong, cô bắt đầu nhóm lửa, lửa cháy mạnh thì đặt một cây gỗ lớn, chờ cháy gần hết thì đặt thêm một cây nữa.
Lý Thâm đã vo gạo xong, bỏ gạo vào trong nồi, sau đó rửa sạch sẽ khoai lang, trứng gà đặt vào lồng hấp, bỏ vào trong nồi, đậy nắp.
Nước trong lò hơi âm ấm rồi, Thẩm Y Y múc một gáo ra, hai người đi rửa mặt.
Rửa mặt xong trở về, cháo đã tương đối sôi rồi, lại nấu thêm một hồi, múc ra ba phần cho ba đứa nhỏ, chờ bọn nó tỉnh lại đập trứng gà vào nấu một hồi là được rồi, bây giờ nấu thì chờ đến khi bọn nó thức giấc thì quá tanh.
Cô đập quả trứng gà vào trong cháo còn thừa lại trong nồi, nêm dầu muối, hành tây, gừng các loại, cháo trứng gà hương thơm nồng đặc quánh đã hoàn thành. Bao gồm cả trứng gà, khoai lang đã hấp chín, hai người bưng lên nhà chính, ngồi đối diện nhau, ăn xong bữa sáng.
Vốn tưởng rằng không kịp nhưng bữa sáng này của bọn họ làm đơn giản nhanh chóng, thời gian vẫn còn rất dư dả.
Lý Thâm ăn, ánh mắt quan sát Thẩm Y Y ở đối diện, muốn nói chút gì đó, rất lâu sau đó mới nghĩ đến một chủ đề: "Hôm nay em đừng có dẫn theo ba đứa nhỏ lên núi nhặt củi nữa, quá nguy hiểm, chờ vụ thu được thu hoạch xong thì anh sẽ đi nhặt.”
Thẩm Y Y thuận theo: "Em biết rồi, tạm thời hôm nay em không đi."
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.
Cô nhu thuận nghe lời thế này khiến Lý Thâm có phần bất ngờ, lại quan sát cô một cái.
Hai tay cô đang cầm chén, cái miệng nhỏ húp cháo, trông rất nhã nhặn.
Không khỏi khiến anh nhớ tới đêm qua, cô làm thành một cái ổ nho nhỏ trong lòng anh…
Khụ.
Lý Thâm cúi đầu xuống, uống một hớp to cháo trứng gà, hớp cháo có lẫn vụn gừng, chảy vào trong bụng làm toàn thân đều ấm áp, dễ chịu.
Có hơi nóng rồi, anh cởi áo khoác xuống.
Thẩm Y Y đã chú ý tới, cô nhìn chiếc áo khoác lao động anh cởi xuống một cái, đã giặt phai màu, có nhiều chỗ có vá thêm mấy cái đinh xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn là biết là tự anh vá.
Đột nhiên cô cảm thấy lòng hơi chua xót, nói: "Ăn xong bữa sáng, em đo kích cỡ cho anh, em sẽ làm cho anh hai bộ quần áo.”
"Em biết làm quần áo?" Lý Thâm có phần kinh ngạc, anh biết cô chưa từng làm việc thêu thùa, quần áo của cô đều là mẹ cô làm sẵn rồi gửi tới cho cô.